Theo lẽ thường, vận công trị thương cho người khác là vô
cùng hao tổn nguyên khí, nếu không phải thân bằng chí hữu thì e rằng
không ai chịu ra sức cả, bởi không những khó khăn vất vả mà còn ảnh
hưởng đến tu luyện của chính người trị thương.
Nhưng Hoa Lân trong trường hợp này lại không như vậy, vì chân khí mà hắn đang vận hành chính là Hoả Diệm của “Phần Tinh Luân”. Sau mười mấy năm
tu luyện, hỏa lực của Phần Tinh Luân trong cơ thể hắn đã vô cùng hung
dữ. Để tránh cho Dịch Liên Thành bị “nướng chín”, thậm chí Hoa Lân còn
phải cố sức kiềm chế chân nguyên, chỉ dùng năm phần công lực từ từ
truyền Hoả diệm vào cơ thể bệnh nhân. Lúc này hắn mới nhận ra, khống chế chân nguyên còn khó hơn nhiều so với “toàn lực hành sự”.
Lúc ấy phương thuốc Hoa Lân cho Dịch Liên Thành uống mới phát huy hiết
hiệu lực, khiến huyết dịch trong người ông ta tuần hoàn nhanh đến gấp
đôi bình thường, khiến cho chân nguyên của Hoa Lân càng dễ dàng xâm
nhập...
Đúng như tục ngữ “bệnh đến như bão lũ, bệnh đi như rút tơ”. Nếu hàn độc
mới chỉ xâm nhập vào da thịt Dịch Liên Thành, Hoa Lân dám chắc chỉ một
lần truyền công là có thể hóa giải. Nhưng không may toàn bộ xương cốt
trong người ông ta đã chuyển sang màu xanh nhạt, nếu chỉ dựa vào sự vận
hành của kinh mạch thì tuyệt không thể làm được gì.
Chẳng trách Chu thần y lại nói, nếu không mua được Hỏa thiềm thừ thì e
Dịch Liên Thành sẽ phải chịu mấy năm cuối cùng đầy đau đớn.
Hoa Lân xếp bằng ngồi thẳng, hai tay thúc đẩy chân nguyên, vận hành chầm chậm theo kinh mạch của Dịch Liên Thành. Cảm giác lúc này của hắn là có thể nhìn thấy rõ tất cả trong cơ thể Dịch Liên Thành, giống như chính
hắn đã đi vào cơ thể ông ta, hơn nữa còn tự do phiêu du trong đó, thậm
chí ngoài hàn độc hắn còn phát hiện một số chứng bệnh khác trong cơ thể
họ Dịch.
Hoa Lân chợt tỉnh ngộ, nghĩ thầm: “Chẳng trách những cao thủ trong Tu
Chân Giới đều có thể sống đến nghìn năm, nguyên nhân là tất cả các chứng bệnh đều có thể từ từ trị khỏi… Những nữ nhân Tu Chân Giới đều nắm vững nguyên lý này, từ đó có thể thay đổi bản thân, dần dần đạt đến tầm giai nhân tuyệt sắc...”
Đang trong lúc hắn suy nghĩ lan man thì Dịch Liên Thành kêu lên: “Dừng dừng dừng lại! Cho ta nghỉ một lát, hừ…hừ…”
Hoa Lân hơi giật mình, thu tay về. Nhìn Dịch Liên Thành mặt tái nhợt vì
đau, mồ hôi vã như tắm, hắn gãi đầu: “ Chuyện này… vừa hay hàn độc trong người ngài đã hoá giải phần lớn. Đại hiệp hãy nghỉ ngơi một chút, lát
nữa tôi sẽ giúp ngài Quát cốt khu hàn. Lúc đó có lẽ sẽ còn đau hơn, ngài nên chuẩn bị tinh thần trước...”
Dịch Liên Thành líu lưỡi : “Cái gì? Thiếu hiệp vẫn còn phải Quát cốt khu hàn nữa sao?”
Hoa Lân gật đầu nghiêm nghị: “Đúng! Nếu chậm nhất tối nay mà không Quát
cốt khu hàn, bao nhiêu cực khổ ngài chịu nãy giờ sẽ ra mây khói cả. Bởi
trước khi trời sáng thì hàn độc trong xương cốt ngài sẽ lại công phạt ra ngoài, ngài thử nghĩ mà xem!”
Dịch Liên Thành cắn răng: “Chuyện này... vậy thì phải cần mấy lần mới có thể hóa giải hết hàn độc?”
Hoa Liên trả lời ngay: “Tại hạ nghĩ ít ra cũng phải năm sáu lần Quát cốt khu hàn mới xong!”
Dịch Liên Thành không khỏi biến sắc mặt nhớ lại những đau đớn ban nãy,
thậm chí lúc này toàn thân ông ta vẫn vô cùng khó chịu, đến mắt cũng
không thể cử động nổi, chỉ có thể thở ngắt quãng từng hơi.
Hoa Lân nhìn thân thể suy nhược của Dịch Liên Thành, biết ông ta bị mất
nước quá nhiều, bèn bước tới xốc họ Dịch dậy mang ra ngoài mật thất.
Vừa nhấc phiến đá đã thấy Cao Chính Phong và Thiếu Quân đang đứng canh,
thấy Hoa Lân ôm sư phụ của mình đi ra, hai người xúm lại hỏi thăm: “Long thiếu hiệp, sư phụ chúng ta sao rồi?”
Hoa Lân ngạo nghễ: “Có bổn thiếu gia ra tay, đương nhiên mọi chuyện đều
ổn cả…Đúng rồi, Dịch đại hiệp bị mất nước, các ngươi mau đi tìm nước cho đại hiệp uống!”
Cao Chính Phong vội vã chạy đi, Hoa Lân đưa Dịch Liên Thành lúc này đã
hôn mê lên giường. Lại gần giường hắn mới thấy Dịch Minh Tuệ đang nằm
ngủ say sưa, vậy mà cứ tưởng cô ta nhất mực lo lắng cho bệnh tình của
cha mình chứ?
Hoa Lân đá vào thành giường: “Dậy ngay cho ta, để cha cô ngủ ở đây!”
Dịch Minh Tuệ giật mình choàng tỉnh, hai tay dụi mắt, lúc bấy giờ mới
nhìn thấy cha mình đang bất tỉnh trong tay Hoa Lân. Nghĩ đến cơn ác mộng ban nãy nàng òa khóc: “Cha ta sao rồi?... Ngươi đã làm gì cha ta?”.
Hoa Lân quát lớn: “Tránh ra! Cha cô ngủ rồi, dưới mật thất quá lạnh, ta phải mang ông ấy lên đây…”
“Hức...!” Dịch Minh Tuệ nấc một tiếng, lặng lẽ ra khỏi giường, hai mắt
ngân ngấn nước mở to vẻ không tin nhìn vào Dịch Liên Thành, quả nhiên
nhận ra cha nàng chỉ là đang hôn mê mà thôi.
Hoa Lân đặt Dịch Liên Thành nằm xuống, kéo chăn đắp cho ông ta rồi đứng
thẳng dậy, hỏi: “Bây giờ là giờ gì? Tại sao vẫn chưa sáng?”
“Hừ, sao không có ai trả lời ta?” Hoa Lân quay lại nhìn. Thiếu Quân đang phục trước giường chăm chú quan sát sắc mặt Dịch Liên Thành. Dịch Minh
Tuệ thì nước mắt đầm đìa, đứng ngây người nhìn phụ thên, không biết sao
cứ thút thít mãi không thôi.
Hoa Lân kỳ lạ, nhăn mặt: “Cô khóc cái gì mà khóc? Cha cô chưa chết, khóc bây giờ còn sớm quá đấy...!”
Không ngờ Dịch Minh Tuệ lại bật khóc to hơn: “Hu hu… cha ta bao lâu rồi chưa được chợp mắt một lần, hu hu…”
Hoa Lân rốt cuộc cũng mủi lòng, hạ giọng an ủi: “À chuyện này… cô yên tâm, sáu ngày nữa cha cô nhất định khỏi!”
“Thật chứ?” mắt Dịch Minh Tuệ bừng sáng, long lanh mấy giọt lệ, trong đó vẫn ẩn giấu một chút nghi ngờ. Nàng sợ Hoa Lân chỉ nói cho qua chuyện,
sợ hy vọng của nàng sẽ lại sụp đổ một lần nữa…
……..
Trời vẫn tối đen...
Gió đêm nhẹ thổi xào xạc cây lá. Hoa Lân để Dịch Liên Thành cho ba đồ đệ nhi tử của ông ta trông nom, ra khỏi nhà bước nhanh tới bên hồ. Ngẩng
đầu nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng hắn bỗng trào dâng muôn ngàn cảm
xúc, trước mắt như hiện ra hình bóng của Diệp Thanh và Thượng Quan
Linh...
“Thanh Thanh, Linh Nhi… các muội đang ở đâu?”
………..
Cũng trong đêm ấy, ở Úy Lam Tinh xa xôi...
Cũng là trời sao trên đầu, nhưng không giống với bầu trời sao nơi Hoa Lân đang ngắm.
Từ khi Hoa Lân bị truy sát trong cuộc bạo loạn phải trốn đi, Thu Uyển Ly càng không có ai thân thích. Cuối cùng nàng chỉ có thể quay về Thần
Kiếm Sơn Trang, sau đó còn miễn cưỡng gia nhập “Tiên Lăng Cung”...
Còn may cho Thu Uyển Ly, vì được Hoa Lân nhờ cậy nên Cầm Quan Vận đồng ý chăm sóc cho nàng. Cuộc sống của Thu Uyển Ly do đó không đến nỗi tệ,
thậm chí trong Thần Kiếm Sơn Trang nàng còn là người tự do nhất.
Nhưng Thu Uyển Ly cũng không phải vì vậy mà thỏa mãn trong lòng. Những
lúc môn nhân Thần Kiến Sơn Trang nghỉ ngơi thì nàng lại một mình lên
Liêu Vọng Đài phía bắc hướng mắt nhìn ra xa, nhưng cũng chỉ thấy Thần
Kiếm Sơn Trang đến ngút tầm mắt. Ba phía Tây Đông Nam đều đã dựng lên
thêm ba tòa Liêu Vọng Đài hoàn toàn giống nhau, gữa mỗi vọng đài đều có
những màn sáng nhạt nối liền, tạo thành bức tường phòng thủ kiên cố bao
bọc Thần Kiếm Sơn Trang bên trong.
Chỉ trong vòng mười ngày, Tiên Lăng Cung không những đã sửa sang một
lượt Thần Kiếm Sơn Trang mà còn xây thêm một đài tế lớn ở phía bắc,
chính giữa tế đàn này đặt một Truyền Tống Trận kiến trúc rất trang nhã.
Xong xuôi, Tiên Lăng Cung tuyên bố với Tu Chân Giới rằng “Úy Lam Tinh”
đã nằm trong phạm vi thế lực của họ.
Hành động này đương nhiên làm các lộ nhân sĩ Tu Chân Giới không hài
lòng, nhưng họ cũng không còn cách nào khác. Với thực lực Tiên Lăng Cung hiện nay, đã sớm trở thành Tu Chân Đại phái thứ tám bên cạnh Thất Đại
Thánh Môn rồi, đa số mọi người đều không dám dị nghị gì.
Ngay cả Thất Đại Thánh Môn cũng không biết phản ứng ra sao, rốt cuộc họ
cũng đâu thể vô cớ tấn công Tiên Lăng Cung được? Cho nên cuối cùng chỉ
mắt nhắm mắt mở cho qua…
Lại nói lúc này, Thu Uyển Ly đang ngẩn người ngắm trời sao, thầm nói:
“Cư phó, người mau mau quay về đi, Uyển nhi sẽ rất ngoan, sẽ nghe lời
mà…”
Nàng vừa dứt lời, trên tế đàn phía bắc đột nhiên lóe lên một tia sáng
trắng, quả nhiên có một người từ bên ngoài vừa đến Úy Lam Tinh.
Những ngày vừa qua, dưới sự dạy dỗ của Tiên Lăng Cung, Thu Uyển Ly đã
hiểu ra nhiều điều. Nàng đã biết thế giới Tu Chân bên ngoài rất rộng
lớn, hành tinh hiện nàng đang sống chỉ là một chấm nhỏ xíu trong biển cả mà thôi. Trong quãng thời gian hơn mười ngày này, Thu Uyển Ly đã tận
mắt chứng kiến hơn mười vị Tu Chân Giả đến từ bên ngoài, mượn đường qua
Úy Lam Tinh rồi lại bay vào thinh không vô tận...
Cho nên khi phát hiện Truyền tống trận có tia sáng, Thu Uyển Ly nhìn
ngay sang Liêu Vọng Đài phía bắc, hy vọng người vừa tới chính là Hoa
Lân...
Tuy biết hy vọng này là rất mong manh, nhưng Thu Uyển Ly vẫn không ngừng nhìn lên Truyền tống trận, hy vọng hình bóng Hoa Lân sẽ xuất hiện trong vòng tròn nhỏ đó...
Đương nhiên, lần này cũng như mọi lần khác, nàng lại thất vọng…. Bởi vì
bóng người xuất hiện kia là một người con gái, chỉ nhìn chiếc váy trắng
tinh tha thướt cũng biết đó là một trang giai nhân.
Thu Uyển Ly thất vọng cúi đầu, nghĩ thầm người này không phải Tín sứ của Tiên Lăng Cung, đơn giản vì mọi đồ đệ Tiên Lăng Cung đều mặc y phục
xanh nhạt... Cho nên nàng lại ngẩng đầu, chăm chú nhìn nữ nhân trên đài
tế.
Thật không ngờ, mỹ nhân đang đứng thẳng đột nhiên gục đầu, nôn mửa đầy trên mặt đất...
Đây là lần đầu tiên Thu Uyển Ly thấy một Tu Chân Giả nôn mửa, không nhịn được khẽ bật cười một tiếng, nhưng ngay lập tức nàng nhận ra mình đã
thất thố, bèn vội đưa tay che miệng.
Quả nhiên, trong màn đêm tịch mịch, chỉ một tiếng cười nhỏ cũng vô cùng
rõ ràng. Nữ nhân trên đài tế lập tức ngẩng mặt hoa nhìn về hướng phát ra âm thanh, đôi mắt chỉ hơi nhướn lên đã thấy hình dáng Thu Uyển Ly.
Nhất thời hai người đều đứng lặng…
Thu Uyển Ly nhận ra, dưới tà áo trắng kia là một thiếu nữ vô cùng diễm
lệ, thậm chí còn khiến con người ta sinh ra cảm giác thoát tục. Quan sát kỹ hơn một chút, diện mạo và khí chất nàng đều không thua kém Cầm Quan
Vận làm Thu Uyển Ly vô cùng kinh ngạc.
Tấn cả các thiếu nữ trong Tiên Lăng Cung đều rất xinh đẹp, nhưng hiếm có ai bì được với bạch y thiếu nữ đang đứng trước mặt nàng… chỉ vì cái khí chất trời sinh hay vẻ thanh khiết không thể che giấu đó, bọn họ sẽ
không bao giờ học được...
Bạch y tiên tử kia cũng vô cùng ngạc nhiên, nàng không thể ngờ phía xa
xa lại có một Liêu Vọng Đài, dường như cố ý dựng lên để bắt quả tang sự
xấu mặt của nàng...
Ngoài ra, điều làm nàng kinh ngạc hơn nữa là, dưới chân tế đàn là một
loạt nhưng cung loan lầu các trùng trùng điệp điệp, hơn nữa lại được bao phủ bởi những màn ánh sáng nhạt kỳ dị. Chắc chắn là nàng đã tới một
danh môn đại phái nào đó, Truyền tống trận dưới chân e rằng là sở hữu
riêng của họ...
Nàng tập trung nhìn về phía Liêu Vọng Đài trước mặt, chỉ thấy trong màn
đêm tối đen bảy chữ lớn sáng lấp lánh “Tiên Lăng Cung - Thần Kiếm Sơn
Trang”
Lúc này trên vọng đài đang có một thiếu nữ mặc y phục xanh nhạt, đôi mắt hiếu kỳ mở to nhìn nàng, một vẻ đẹp vô cùng đáng yêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT