“Tây hỗ sơn mạch” có địa thế hiểm trở, mặc dù trong núi
ẩn chứa vô số mãnh thú, cây cối um tùm nhưng vị trí địa lý của nó lại
phi thường trọng yếu. Phía đông tiếp giáp với thảo nguyên Đông Nguyên,
phía nam áp ngay bình nguyên Uyển Nam trù phú, phía nam là khu buôn bán
sầm uất Yến Kinh Tây Quận. Cho nên, “thương nhân chi lộ” chạy xuyên qua
núi, trong vòng mấy trăm năm qua tấp nập vô cùng. Mà “Trung Nam tập thị” vừa rồi chỉ là một dịch trạm nho nhỏ, nhưng vì do hết năm này qua năm
khác các thương đội dừng lại nghỉ chân, không ngờ dần dần trở thành một
nơi giao dịch đông đúc.
Lúc này một thương đội chia làm ba hàng ra khỏi “Trung Nam tập thị”,
nhằm thẳng khu núi non ngàn dặm phía đông mà đi tới. Khu tập thị từ từ
khuất dạng sau lưng, khi thương đội vượt qua một đỉnh núi thì đã không
còn nhìn thấy thành lâu đâu nữa.
Hoa Lân cưỡi trên lưng tuấn mã, cùng với Ấn Tâm đi sau cùng đoàn người,
ngó thấy cảnh vật xung quanh thập phần hữu tình, rừng cây kia một màu
xanh thẫm, cành lá xum xuê, toà sơn đạo chạy cong cong xuyên qua núi,
dốc đá khi thì thoai thoải, lúc lại dốc ngược lên.
Qua được hơn mười dặm đường, lúc này tâm tình Hoa Lân rất tươi tinh,
nhất thời quên đi mọi phiền não, hắng giọng cất lên một điệu gian ca quê nhà: “…Qua điềm ngẫu nộn thị viêm thiên, tiểu tả tình lang sấn thiểu
niên, dạ bán oa thanh giai nhân túy, sa trù uyên chẩm song song miên. y
nha y nha uy, y nha uy…”
Ấn Tâm bên cạnh không khỏi bật cười ha hả nói: “Long công tử là người
nơi nào thế? Giai điệu này cực kì thú vị, ta chưa bao giờ được nghe qua. Ha ha ha…”
“Ách…Đây là tiểu khúc “Hí quán tối hồng”, đương nhiên người tu chân các ngươi chưa có dịp được thưởng thức rồi”
“Điều này cũng có thể! Đúng rồi, ngươi chạm trán sát thủ của Ám Ảnh Chi Môn tại đâu?”
Hoa Lân sững người lại đôi chút rồi giải thích: “Cái này…cái này, chúng
ta thế này cũng coi như hợp duyên, vậy ta nói thẳng luôn, ngươi ngàn vạn lần không được tiết lộ cho kẻ khác đấy!”, vừa nói, trong đầu vừa cố
nghĩ cách để bịa chuyện.
Ấn Tâm lại tưởng Hoa Lân sẽ nói ra điều tuyệt mật gì đấy nên nghiêm sắc
mặt nói: “Ngươi yên tâm đi! Ta chỉ một lòng giúp đỡ ngươi, tuyệt đối sẽ
không gây phiền toái cho ngươi!”
Hoa Lân thiếu chút nữa đổ mồ hôi hột, đột nhiên trong tâm trí loé lên
linh cơ, nhớ tới lần gặp mặt Á Lộ Phi, vì vậy hắn dõng dạc nói: “Ta…Long gia chúng ta vốn cũng thuộc Tu Chân Giới, nhưng thể chất thiên bẩm của
chúng ta thuộc hoả hệ. Cho nên tháng trước, bị bọn người hắc y thình
lình tấn công, đến giờ…đến giờ chỉ còn sót lại mỗi một mình ta phiêu bạt bên ngoài!”
Ấn Tâm kinh động: “Cái gì? Ngươi là…”, bèn đột nhiên hạ thấp giọng nói tiếp: “Ngươi có thể chất hoả hệ?”
Hoa Lân hơi sửng sốt nhưng rồi cũng đáp: “Đương nhiên rồi! Điều này thực sự tai hại vô cùng!”
Ấn Tâm bỗng vỗ đùi nói: “Đúng rồi! Ta đã nghi ngờ Ám Ảnh Chi Môn kì thật là Phần Âm Tông đứng sau giở trò. Lần này có rất nhiều người đã mất
tích ở Song Long Quan, nhiều khả năng chính là chúng tiến hành “Huyết ma đại trận” gì đó. Hừ! Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi qua
được kiếp nạn này!”
Hoa Lân gãi gãi gáy, miệng lắp bắp: “Ách…Thật ư? Nếu vậy thì đa tạ
ngươi muôn phần!”, trong lòng lại thầm mong hắn dự đoán chuẩn xác.
Thương đội chậm dãi men theo sơn đạo mà đi, Ấn Tâm hỏi han hắn đủ
chuyện, bất đắc dĩ Hoa Lân đành phải ậm ừ trả lời, câu thì giả, câu thì
thật, quả nhiên làm cho Ấn Tâm chẳng chút mảy may nghi ngờ.
Hoa Lân lau mồ hôi đang ướt đẫm trên trán nói: “Đúng rồi! Ta rất ít khi
ra ngoài, chẳng hay nơi này có “truyện tống trận” không? Nếu gặp thời
điểm nguy cấp ta còn dùng để trốn chạy, mong được chỉ điểm giúp, chỉ
điểm giúp!”
Ấn Tâm vốn tính tình cũng thanh niên, lúc này tự thấy mình như một gã
giang hồ lão luyện nên trịnh trọng giảng giải: “Ân! Nói đến “truyện tống trận” thì phải kể đến Kiếm Cương Tông. Ba ngàn năm trước, sáu tiên nhân đột nhiên hạ phàm xuống Tật Phong Đỉnh, bọn họ phụng mệnh đến đó để
giảng đạo cho các đệ tử huyền môn, ngoài ra còn truyền thụ cả nhiều tu
chân pháp. Sau đó, họ còn dựng lên một ngôi thần miếu, thờ phụng “Kiếm
Thần Lận Si”. Bọn họ lo ngại Thiên Quận Tinh có thể sẽ rơi vào tay ma
đạo nên kiến tạo một “truyện tống trận” tại đó rồi quy định tất cả người tu chân ra vào Thiên Quận Tinh đều phải qua lối này. Gần đây, chẳng
hiểu Ám Ảnh Chi Môn cùng Phần Âm Tông đột nhập vào bằng đường nào?
“A?” Hoa Lân thực sự kinh ngạc, thầm nghĩ: vận khí của mình quá đen đủi, thế nào lại chui ngay vào địa bàn của Kiếm Cương Tông, cả Thiên Quận
Tinh này lại chỉ có một “truyện tống trận” ư? Vì vậy hắn bực mình nói:
“Vậy…vậy nếu chúng ta muốn sử dụng “truyện tống trận” thì có phải làm
qua thủ tục gì không?”
Ấn Tâm vỗ mạnh vào ngực mình mà nói: “Ngươi chớ lo lắng! Có ta ở đây,
đảm bảo sẽ đưa được ngươi lên Tật Phong Đỉnh. Mà chỉ cần tới đó, chẳng
kẻ nào dám động đến lông chân ngươi đâu!”
Hoa Lân vã mồ hôi, nói: “Ngươi…ngươi là người của Kiếm Cương Tông?”
Ấn Tâm nghênh mặt nói: “Mặc dù bây giờ thì chưa, nhưng sang năm ta nhất
định gia nhập! Ngươi cứ yên tâm, ta có một người sư thúc ở Khôn Hoà
Đường, Kiếm Cương Tông nào dám chê bai xuất thân của ta”
Hoa Lân lại gãi gãi gáy, thầm nghĩ: sao vậy nhỉ? Ấn Tâm đã luyện tới
Nguyên Anh sơ kì, thế nào lại chực muốn được gia nhập Kiếm Cương Tông?
Xem ra chắc chắn Kiếm Cương Tông có tiềm lực đáng nể. Hắn chẳng hề biết, Kiếm Cương Tông đứng thứ nhì trong Thất Đại Thánh Môn, tất cả các đệ tử đều có thể chất hệ kim, lực công kích có thể nói thiên hạ vô song, ngay cả đệ tử Thánh Thanh Viện đều đối với bọn họ cực kì kính trọng.
Vừa đi vừa chuyện trò, nghỉ ngơi rồi lại lên đường, thương hội cũng đã
trải qua hai ngày đường đi xuyên rừng núi. Trong lòng Hoa Lân lúc này
đang rất lưỡng lự, có nên chăng sử dụng Phần Tinh Luân tiếp tục hành
trình của mình, để tránh bị lộ diện với Kiếm Cương Tông?
Hoa Lân nghĩ: nếu mình hấp tấp phi hành lên tinh không, chưa biết chừng
phải một thời gian dài nữa mới trở lại được nhân gian, rất có thể phải
mất đến một, hai tháng trời. Hai ngày qua, mình đã nghe ngóng được nhiều chuyện, ví dụ như chuyện Kiếm Cương Tông không hề phong toả nghiêm ngặt “truyện tống trận”, người tu chân ngoài phái cũng có thể tuỳ ý sử dụng. Ngoài ra, Tật Phong Điện cũng có một cái “Phồn Tinh Nghi” lớn, tha hồ
tra cứu “truyện tống lộ tuyến” của Tu Chân Giới
Như vậy là đủ rồi! Hoa Lân sớm đã học được cách bố trí “truyện tống
trận”, hơn nữa bản thân cũng đang sở hữu một chiếc “Phồn Tinh Nghi”. Bây giờ điều cốt yếu với hắn chính là đến Kiếm Cương Tông điều tra một chút về lộ tuyến, ghi nhớ vị trí tinh thể, sau đó tự mình tạo ra một “truyện tống trận” mà rời đi. Để thực hiện kế hoạch này chót lọt, trước tiên
cần phải nghiên cứu kĩ lưỡng cách sử dụng “Phồn Tinh Nghi” rồi chọn đúng thời cơ mà tách ra khỏi thương đội.
Trong lúc hắn còn đang tính toán từng bước dự định của mình thì ai ngờ
thương đội bất ngờ dừng lại, đầu lĩnh của đám hộ vệ cao giọng nói: “Phía trước đã là Song Long Quan, đêm nay đoàn ta sẽ nghỉ ngơi ở đây, chờ
thương hội khác ở phía sau đến, rồi sáng sớm ngày mai cùng lên đường”
Hoa Lân xuống ngựa, cảm thấy hai bên mông đau ê ẩm bèn nói: “Cưỡi ngựa thật khó chịu, áp tải hàng càng thêm phần khổ cực! Ài…”
Ấn Tâm cười cười nói: “Sẽ quen thôi mà!”
Hoa Lân quay đầu ngó nghiêng xung quanh, chỉ thấy thương đội đang dừng
chân trên một đỉnh núi, xem ra gã đội trưởng có kinh nghiệm dày dạn
trong việc hành quân, bố trí doanh trại. Hướng tầm mắt ra xa có thể quan sát rõ núi rừng bốn phía, đóng trên khu đất này công thủ đều thuận lợi, chẳng may gặp tình huống hiểm nghèo cũng có thể dễ dàng rút đi.
Lúc này. mặt trời đang ngả dần về đằng tây, hầu hết các hộ vệ đều đã
căng lều trướng, vừa khéo vây kín lấy hàng hoá vào giữa. Hoa Lân nhận
thấy cảnh trời hoàng hôn đẹp đến mê người, đang khi ngẩn ngơ ngắm nhìn
thì Ấn Tâm đến sát bên người nói: “Ngươi xem huyền nhai phía đông kìa!
Nơi đó chính là Song Long Quan, chỉ cần qua khỏi ải này, mặt trước sẽ là thảo nguyên bằng phẳng, tốc độ sẽ được cải thiện hơn.”
Hoa Lân dõi theo hướng ngón tay hắn đang chỉ, chỉ thấy địa thế toà núi
đằng xa dốc thẳng đứng, xe ngựa thực sự rất khó vượt qua. Mà ngay giữa ở vùng dã sơn kia, xuất hiện một khe đá rộng rãi, hắn thầm hỏi: phải
chăng đó chính là Song Long Quan?
Giờ đây, Hoa Lân hy vọng phía trước mà thực sự có thổ phỉ thì quá may,
mình có thể nhân lúc loạn lạc mà bỏ đi, tránh được sự nghi ngờ của Ấn
Tâm. Nhưng hắn lại nghĩ, nếu thương hội gặp phải Ám Ảnh Chi Môn, Ấn Tâm
cùng đám thủ vệ phải căng sức chống chọi thì mình phải làm gì? Mình có
nên hay không ra tay hỗ trợ? Ài…Điều này thật là khó xử!
Còn đang chưa hết ngơ ngẩn, Ấn Tâm đã vỗ vai hắn nói: “Dùng bữa chiều
nào! Đi thôi, ta cùng ngươi ăn chút gì đã! Ta thấy mấy hôm nay ngươi ăn
rất ít, nhỡ đâu gặp phải hiểm nguy, có khi chẳng còn chút khí lực nào mà chạy trốn. Hắc hắc…”
Hoa Lân đành phải gật đầu nói: “Được rồi…”
………….
Đêm xuống, mọi người nằm ngang dọc quây quanh đám lửa trại, chỉ chừa lại bốn phương hướng để cho người phụ trách cảnh vệ quan sát động tĩnh xung quanh. Tối này vừa đúng tới phiên canh của Ấn Tâm, hắn đang ngồi trên
xe hàng cao nhất, rung rung hai chân, ung dung nghịch ngợm bảo kiếm
trong tay, cặp mắt tinh anh đảo qua, đảo lại khắp miền sơn cước gần đó,
có thể nói là thần mục rực sáng, chẳng chút sơ hở.
Hoa Lân trong lòng bất an, đột nhiên đứng dậy, bước tới bên cạnh chiếc
xa mà Ấn Tâm đang toạ lạc rồi leo lên ngồi sát cạnh hắn, thấp giọng nói: “Ngươi có tin vào giác quan thứ sáu không? Ta linh cảm thấy hôm nay
nhất định có biến sự phát sinh!”
Ấn Tâm sửng sốt, nghiêm nghị gật đầu nói: “Ta tin! Chẳng lẽ ngươi nhận ra có điều gì bất ổn ư?”
Hoa Lân gật gù, đang định giải thích cảm giác của mình, chỉ nghe thấy
đằng đông truyền đến “Phanh” một tiếng nổ, đám hộ vệ đang ngủ dưới đất
hoảng hốt bật hết dậy, cả đoàn người ngựa đều trở nên nháo nhác, hỗn
loạn.
Hoa Lân cùng Ấn Tâm đồng thời “Hoắc” một tiếng đứng cả lên, dõi mắt nhìn về hướng đó, phát hiện có năm bóng người đang từ dưới sơn cốc phi lên,
một nữ tử kiều mị bay trên không trung toàn lực đón đỡ thế tấn công của
bốn bóng đen còn lại, chiếc quần của nàng bay phần phật trong gió, từ xa trông lại cực kì đẹp mắt.
Hoa Lân cùng Ấn Tâm đưa mắt nhìn nhau vì đều phát hiện tiên pháp của nữ
tử kia thập phần lợi hại, rõ ràng xuất thân từ danh môn chính phái, sử
dụng một loại pháp thuật hiếm thấy là “chân nguyên mộc hệ”, chỉ thấy tay phải nàng vung trường kiếm lên, từ rừng cây vọt lên vô số phiến lá
xanh, “Thu thu thu thu….” nhằm phía bốn bóng đen xẹt tới. Chiêu “Mạn
thiên phi hoa” này được nàng thi triển ảo diệu vô cùng.
Trong nháy mắt đám lá cây kia đã thần tốc kích đến, nhưng bốn bóng đen
vẫn chẳng hề luống cuống mà ngược lại còn bình tĩnh trực tiếp nghênh
đón, từ móng tay của họ bỗng vươn dài ra, phát ra hắc khí mù trời, bắn
thẳng đến nữ tử trên không trung. Hoa Lân chút nữa đã không kìm nổi bật
lên một tiếng kinh hô, nhưng cũng lúc này nữ tử kia khẽ quát: “Phụng
hoàng phần thiên…”
Ngay tức khắc, chỉ thấy toàn bộ đám lá xanh bỗng bốc cháy bừng bừng, hoá thành một trận mưa sao băng đỏ rực, cảnh tượng trở nên cực kì hoành
tráng. Bốn bóng đen kia nào ngờ tới lại phát sinh biến hoá này, liên tục gào thảm lên mấy tiếng, toàn thân bị diễm hoả quyện lấy, ngã nhào từ
trên không xuống đất, một chiêu chí mạng này thật làm cho Hoa Lân và Ấn
Tâm không thể ngờ tới.
Thần thái nữ tử kia thập phần tự tin, chẳng cần chú ý đến đối phương
đang vắt chân lên cổ đào tẩu, xoay người bay về hướng này, từ xa quát
lớn: “Nơi này đang vô cùng nguy hiểm! Các ngươi mau chạy đi!”
Tuyệt học “Lăng ba phi độ” ấy của nàng hoa mỹ phi thường, thoạt trông cứ ngỡ trước mắt đây chính là tiên nữ hạ phàm. Mới chiêm ngưỡng mỹ nhân,
Hoa Lân cùng Ấn Tâm đã cảm giác tinh thần trở nên thư thái, quên hết sự
đời. Chỉ thấy nữ tử này dung nhan như hoa, da thịt tựa tuyết, cặp mắt
trong veo, phẳng lặng chẳng khác làn thu thuỷ, vận quần xanh biếc, eo
thắt dải lụa đào, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ nhu tình, hấp dẫn. Mọi
người khẽ ngửi thấy mùi hoa lan thoang thoảng, nữ tử kia đã nhẹ nhàng
đáp xuống trước mặt.
Mặc dù Ấn Tâm đã luyện tới cảnh giới Nguyên Anh sơ kì nhưng trong ánh
mắt hắn vẫn nổi lên một trận ba động. Mà Hoa Lân cũng chẳng khác là bao, hắn chăm chăm ngó nghiêng đối phương với cái nhìn tựa muốn “xem rõ cả
trong lẫn ngoài” nàng ta vậy.
Dưới ánh mắt săm soi của mọi người, nữ tử kia mấp máy môi như định nói
điều gì rồi lại thôi, rõ ràng nàng ta cũng có phần ngạc nhiên, làn thu
thuỷ dõi đến Hoa Lân. Hai người đồng thời sững người, mơ hồ như đã gặp
nhau nơi nào đó rồi.
Hoa Lân tự nhủ: thường thì mình chỉ cần liếc mắt qua ai đó thì sẽ tuyệt
nhiên không hề quên được, nhưng lần này vắt óc lần lại kí ức vẫn chẳng
thể nhớ nổi đã gặp nàng ở đâu nên lại thầm nghĩ: Kì quái thật! Chẳng lẽ
linh cảm vừa rồi của mình có liên quan tới nàng ta?”, điều này càng làm
cho hắn lâm vào trạng thái mờ mịt.
Nữ tử kia cũng lưỡng lự hồi lâu, vốn định chủ động hỏi vài câu nhưng rốt cục sực nhớ việc khác, lớn tiếng nói với mọi người: “Ám Ảnh Chi Môn
cũng thuộc ma đạo, các ngươi mau đi ngay, Xích Huyết thị vệ của bọn
chúng đang trên đường tới đây…”
“Xích Huyết thị vệ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT