Ba người Hoa Lân, Nguyễn Thu Bình cùng Minh Kiếm rốt cục
cũng trở lại mặt đất, đảo mắt quan sát xung quanh, chỉ thấy sơn cốc này
trải dài ngàn dặm, cây cối rất thưa thớt, đây đó điểm xuyết sắc màu tươi tắn của thực vật. Nhìn kỹ thì thấy có rất nhiều độc trùng nhỏ li ti ẩn
nấp trong đó, hiển nhiên từng lùm cây, bụi cỏ nơi này đều tàng chứa sát
khí rợn người.
Đương nhiên mối nguy hiểm đó đối với người tu chân mà nói thì chẳng đáng kể gì, Hoa Lân dĩ nhiên chẳng thèm để tâm tới chúng, chỉ thầm tính toán sự tình của mình: Muốn thu thập được “Thực Cốt Huyết” thì phải bố trí
cơ quan để ám toán Thực Cốt Long, nếu chỉ dựa vào thực lực bản thân, e
rằng chưa phải là đối thủ của nó. Nhưng muốn sử dụng cơ quan có hiệu
quả, nhất định phải phát hiện được điểm yếu của Thực Cốt Long, đồng thời tìm địa điểm thích hợp để bố trí. Hoa Lân thầm nghĩ: tốt nhất là dụ nó
vào trong một sơn động, rồi chớp nhoáng dùng cơ quan đánh lén. Ngẫm đi
ngẫm lại một hồi, khoé miệng hắn chợt nở một nụ cười kì quái.
Ngoài Hoa Lân, Minh Kiếm cùng Nguyễn Thu Bình cũng đều đã có dự định cho riêng mình. Lúc này Minh Kiếm đột nhiên nói: “Xin hai vị thứ lỗi! Ta
có việc phải làm, mạn phép đi trước một bước!”
Nguyễn Thu Bình lập tức nói: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn truy tìm bảo vật?
Đã nói trước với ngươi rồi, “Huyễn Quang Kính” căn bản không có trên Hắc Mang Tinh này!”.
Minh Kiếm bỗng trầm giọng nói: “Ngươi chớ hiểu lầm, ta tới đây không
phải vì “Huyền Quang Kính”! Ba mươi năm trước, một vị sư huynh của ta
đột ngột mất tích, trong người mang theo một món bảo vật trọng yếu của
bản phái. Những năm gần đây, chúng ta lùng sục khắp Tu Chân Giới mà vẫn
không phát hiện được tung tích của hắn. Sau này, chúng ta được biết hắn
từng đi qua nơi đây rồi chẳng có thêm tin tức gì nữa. Cho nên ta mới chủ tâm tới đây dò xét.”
Nguyễn Thu Bình liền tin ngay là hắn nói thật, hoảng hốt nói: “Ây? Hoá ra là như vậy. Danh tính của vị sư huynh kia là gì?”
Minh Kiếm cười khổ nói: “Chuyện của người đã khuất, ta không tiện nhiều
lời…cáo từ!”, nói xong chắp tay hướng về Hoa Lân hành lễ rồi nhanh chóng bỏ đi.
Nguyễn Thu Bình dõi theo hình bóng Minh Kiếm đang dần xa, miệng lẩm bẩm: “Ài, ba mươi năm trước đây, đã có rất nhiều người bỏ mạng ở Hắc Mang
Tinh, ngay cả hài cốt cũng chẳng còn. Hắn còn đến đây làm chi?”
Hoa Lân thấy tâm tư nàng ta trào dâng xúc động thì không khỏi buồn cười. Những lời vừa rồi của Minh Kiếm rõ ràng có điểm khả nghi, có lẽ chẳng
câu từ nào là thật cả. Nào ngờ Nguyễn Thu Bình lại hoàn toàn tin tưởng
nên hắn lắc lắc đầu, thầm nghĩ: mỹ nữ của Không Tốc Phái này dường như
mới xuống núi, bôn tẩu giang hồ, bằng không, sao lại dễ tin người khác
đến thế?
Lúc này, Nguyễn Thu Bình xoay người lại, ôn nhu nói: “Đúng rồi, tiểu đệ đệ, bây giờ ngươi định thế nào?”
“Ây?” Hoa Lân bực mình nói: “Ta ư? Thế này, ta định đi tìm bằng hữu của
ta, hắn có thể đã đến Hắc Tinh Mang này hai hôm rồi. Giờ ta phải đi tìm
hắn!”.
Sắc mặt Nguyễn Thu Bình trở nên nghiêm nghị, giọng có vẻ không vui nói: “Có phải ngươi gạt ta?”
Hoa Lân gãi gãi gáy trả lời: “…Lạ thật, sao ngươi lại biết ta lừa gạt?
Ngươi thật là lợi hại. Sự tình là như thế này, hai hôm trước ta cãi nhau với sư muội, rốt cục nàng tức giận nói phải đến Hắc Mang Tinh, dứt lời
liền bỏ đi luôn. Đã qua hai ngày rồi mà vẫn chưa thấy nàng về nhà cho
nên ta đành phải đuổi theo. Khặc khặc…”.
Sắc mặt Nguyễn Thu Bình càng trầm xuống, lớn tiếng nói: “Hừ! Nhất định là ngươi đã bắt nạt sư muội ngươi, đúng không?”
Hoa Lân thấy nàng ta chống nạnh hầm hầm trừng mắt với hắn, giống như
người bị bắt nạt chính là muội muội của nàng nên vội nói: “Di? Sao ngươi lại biết? Chẳng lẽ ngươi đã gặp nàng ta rồi à?”
Nguyễn Thu Bình cả giận: “Nam nhân các ngươi đều một giuộc cả, chẳng bao giờ thèm để ý đến cảm giác của nữ tử. Nói ra tay là ra tay, nói đi đến
đâu là đến đấy liền, luôn để cho người khác phải lo lắng…”
Hoa Lân thầm nghĩ: nàng ta nói vậy là sao nhỉ? Chẳng phải nàng đang ám
chỉ đến Tằng Lộ Vi ư? Cho nên hắn mới ngượng ngùng nói: “Điều này…Ngươi
nói phải lắm, cho nên ta phải mau chóng đưa nàng trở về.”
Sắc mặt Nguyễn Thu Bình giờ đây đã hoà hoãn lại rất nhiều, nhưng lại nói tiếp: “Thế này nhé! Ta cùng ngươi đi tìm nàng, nếu gặp Thực Cốt Long ta còn có thể thi triển độn địa đại pháp đem ngươi chạy trốn, có khi còn
cứu được mạng cho ngươi.”
“Ây?” Hoa Lân không ngừng xua tay nói: “Không cần không cần…”
Hắn thầm nghĩ, mục đích thực sự của bổn thiếu gia chính là Thực Cốt
Long, nếu để ngươi phát hiện thì làm gì còn cơ hội ra tay. Vì vậy hắn
khuyên nhủ: “Điều này, ta vừa rồi thấy Tằng Lộ Vi đã thoát khỏi Thực Cốt Long, cho nên tốt nhất ngươi cứ đứng chờ hắn dưới chân Hạc Sơn này, nếu hắn quay lại mà không thấy ngươi đâu có khi lại đi tìm Thực Cốt Long để liều mạng, lúc đó thì nguy hiểm vô cùng.”
Nguyễn Thu Bình vừa mới xuất môn, đối với sự đời chưa hiểu nhiều lắm,
tâm tính hoàn toàn lương thiện, sao có thể phân biệt lời nói của Hoa Lân câu nào thật, câu nào giả? Giờ đây nàng ta nghe thấy hắn nói cũng thập
phần hợp lý, chợt cảm thấy do dự.
Đến lúc này, trên bầu trời đột nhiên có bóng xám xẹt lại, một âm thanh
lãnh ngạo từ xa xa truyền đến: “Thu Bình sư muội! Ngươi không sao chứ?”
Hoa Lân ngẩng đầu trông lên, hoá ra là một cao thủ khác của Không Tốc
Phái – Lương Thụy Câu. Hắn tựa hồ vừa trải qua một trận đại chiến, xiêm y đã rách nát tả tơi, dáng vẻ chẳng khác mấy với một tên khất cái.
Hoa Lân suýt nữa bật cười nhưng ý nghĩ lại thoáng qua đầu, đột nhiên
quay lại nói với Nguyễn Thu Bình: “Đa tạ tỷ tỷ đã quan tâm, ta phải đi
trước đây, bằng không sư huynh ngươi đến nơi lại dò hỏi vặn vẹo. Hẹn gặp lại…”, nói xong cũng chẳng đợi Nguyễn Thu Bình trả lời, Hoa Lân xoay
người đi liền, nhằm hướng trung tâm Hắc Tích Sơn bay tới.
Quả nhiên, Lương Thụy Câu vừa đặt chân xuống đã hỏi ngay: “Hắn đi đâu thế?”
Nguyễn Thu Bình thật thà nói: “Hắn bảo định đi tìm sư muội hắn”
“Oh? Hắn nói với ngươi, sư muội hắn cũng có mặt ở đây?”
“Hình như vậy!”
………
Lại nói lúc này Hoa Lân đã đi một quãng xa. Do sợ Thực Cốt Long bất ngờ
xuất hiện nên hắn lăm lăm nắm Hà Chiếu Kiếm , nhằm thẳng rừng cây phía
trước xông tới.
Phi hành được ít lâu, đang bay ngay qua không trung phía trên một khu
rừng, hắn bỗng phát hiện trên mặt đất có bốn cao thủ đang vây quanh một
vũng máu đen, bàn tán sôi nổi về điều gì đó. Hoa Lân nhận ra đó họ chính là một nhóm trong số đám người vừa rồi thất tán.
Chỉ nghe một người thở dài nói: “…Cũng may Không Tốc Phái Lương Thụy Câu xuất hiện kịp thời, bằng không bây giờ chúng ta đều thành cô hồn dã quỷ hết rồi!”
Một gã khác gật đầu nói: “Đúng vật! Loại thi độc này quả thật lợi hại,
chỉ cần dính một chút lên da là bị nhiễm liền, hơn nữa khi trúng độc thì tâm chí lập tức trở nên điên cuồng, ngay cả công lực cũng bị kích thích lên mấy lần. Các ngươi nói xem, rốt cục chuyện này là thế nào?”
Ba người kia đều lắc đầu, căn bản chẳng biết phải giải thích ra sao.
Cùng lúc này bọn họ trông thấy Hoa Lân vọt ngang qua bầu trời, một người ngẩng đầu lên hỏi: “Di? Tiểu huynh đệ vừa rồi ngươi chạy nơi nào?”
“Ách…”Hoa Lân từ không trung đáp xuống, nhẹ nhàng dừng bên vũng máu đen, lấy hết dũng khí đưa mắt quan sát vũng máu vẫn còn đang sủi sủi váng
rồi nói: “Vừa rồi ta chạy đi tiểu tiện, ai ngờ khi quay lại đã thấy Thực Cốt Long đang tác oai, tác quái. Vì vậy, ta vội nấp đằng xa. Còn về thi độc ư? Có thể nói ta biết rõ hơn các ngươi một chút. Nghe nói nếu người thường bị lây nhiễm sẽ thống khổ đến cùng cực, tiềm năng của người đó
bị kích thích lên mấy lần. Theo ta, người tu chân mà mất đi ý thức đương nhiên còn kinh khủng hơn rất nhiều…”, nói đến đây, Hoa Lân nhặt một
nhánh cây bên cạnh, nhẹ nhàng quệt lấy một ít độc thi, nào ngờ bốn người kia lập tức quát lớn: “Ngươi làm gì thế hả? Mau buông xuống!”.
Hoa Lân hắc hắc cười to, đã thấy nhánh cây trên tay nhanh chóng bị máu
độc ăn mòn mất một đoạn dài, hoảng quá hắn vội quăng ngay xuống đất,
lớn tiếng nói: “Đã nguy hiểm như vậy, các ngươi còn đứng mãi đây ngó
nghiêng để làm gì? Còn không mau vùi đám máu độc này đi? Ta có việc bận, cần đi trước đây!” đoạn chẳng cho bọn họ kịp phản ứng, lập tức vọt lên
bầu trời, tiếp tục nhằm hướng trung tâm Hắc Tích Sơn bay đi. Xa xa phía
sau lưng còn văng vẳng truyền đến một tiếng chửi bới: “Con mẹ nó! Từ
trước đến giờ chưa từng nghe thấy người tu chân lại phải đi tiểu tiện.
Tên tiểu tử này đúng là nói dối cũng chẳng xong!”
Hoa Lân đang lơ lửng trên không trung cũng bấm bụng cười thầm, lại nghĩ: chẳng hiểu thế nào đến nửa ngày trời gã kia mới có phản ứng nhỉ?
…………
Nhìn địa thế núi non trùng điệp, liên miên không dứt, Hoa Lân bất giác
nhận ra đã tiến đến “Hắc Tích Sơn Mạch”. Men theo hướng trước mặt, hắn
cẩn thận quan sát địa hình xung quanh với hy vọng có thể tìm thấy một
sơn động nào đó, tiếp theo sẽ bố trí cạm bẫy để đối phó với Thực Cốt
Long.
Thế nhưng phi hành suốt hai canh giờ, qua không dưới ba trăm dặm đường,
chẳng phát hiện được một sơn động nào, trên mặt đất thì ẩn chứa vô số
độc trùng.
Đang lúc chán nản, xa xa một toà núi cao chọc trời dần dần hiện ra trước mắt. Vừa băng qua đỉnh núi, hắn đột nhiên khựng người lại.
Chỉ thấy huyền nhai cao vạn trượng án ngữ trước mặt, không cẩn thận bước thêm nửa bước chân nữa thôi là lao người xuống vực thẳm. Hoa Lân thò
đầu ngó nghiêng, phát giác bên dưới là một đầm nước đen kịt, sâu hun hút chẳng thấy đáy. Đối diện với đầm nước rộng lớn kia là một ngọn núi
thẳng đứng, cao chót vót. Giữa màn đêm huyền bí, cảnh quan nơi đây toát
lên vẻ tráng lệ vô song, làm cho khách lữ hành cũng cảm thấy trào dâng
cảm xúc.
Lúc này Hoa Lân đột nhiên nảy sinh một cảm giác khác thường. Quả nhiên
từ khu rừng trên huyền nhai bên trái bỗng vọt ra một bóng xám. Một nam
tử lưng đeo song kiếm đang liên tục hướng về phía Hoa Lân ra hiệu, ngờ
ngợ như là gã nam tử thần bí khi nãy – Minh Kiếm.
Hoa Lân vọt ngay đến bên, lại nghe hắn thấp giọng nói: “Nơi này rất nguy hiểm, mau theo ta!”, đoạn xoay người lẩn vào khu rừng rậm rập gần đó.
Nguy hiểm? Trong lòng Hoa Lân kinh hoảng, lẽ nào phía trước chính là
hang ổ của Thực Cốt Long? Nghĩ đến đây, toàn thân hắn không khỏi rùng
mình, vội vã bám theo Minh Kiếm vào rừng.
Chỉ thấy khu rừng này thập phần xanh tốt, bạt ngàn cổ thụ, tán lá của
chúng che phủ cả bầu trời. Tiến vào sâu hơn nữa mới nhận ra: bên trong
lại rộng rãi vô cùng, tựa như một ngôi nhà được kiến tạo bởi bàn tay
thiên nhiên. Mà lúc này, tại giữa khoảng trống kia có bốn gã nam tử thần bí đang ngồi dưới mặt đất. Ngoài Minh Kiếm ra, những người còn lại Hoa
Lân đều chưa từng gặp mặt bao giờ.
Trong lòng Hoa Lân lúc này đang chất chứa vô số thắc mắc, còn chưa kịp
cất lời hỏi Minh Kiếm, đã thấy một nam tử râu ria xồm xoàm, phong thái
hào sảng lắc lắc đầu nói: “Chuyện gì thế này, từ đâu ra một tiểu bằng
hữu Nguyên Anh Kì?”
Hoa Lân đã nghe chẳng biết bao lần những lời kiểu này, tức giận vô cùng, hừ lạnh nói: “Nguyên Anh Kì thì làm sao? Ngươi còn chưa phải là đối thủ của ta nữa đó! Hừ!”
Tất cả mọi người đều sửng sốt! Nên nhớ, tại Tu Chân Giới, thấp hơn một
cảnh giới đồng nghĩa là thân phận kém hơn một bậc. Từ cảnh giới Nguyên
Anh đến cảnh giới Thanh Hư, thời gian tu luyện ít nhất cũng phải trăm
năm. Mà từ cảnh giới Thanh Hư đến cảnh giới Chứng Ngộ lại phải mất thêm trên dưới ba trăm năm nữa. Còn về cảnh giới Thần Hợp càng không cần nói thêm.
Cứ thế mà tính, cao hơn một cảnh giới đương nhiên thân phận là tiền bối, điều này ai ai cũng hiểu cả. Nhưng nào ngờ, Hoa Lân chẳng coi điều đó
ra gì, dáng vẻ nghênh ngang, trịch thượng, nên mọi người cảm thấy thật
bất ngờ.
Nam tử râu ria xồm xoàm kia lập tức cau mày nói: “Vậy xin được lĩnh giáo …”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT