Hoa Lân thả Tiểu Bạch ra, ngoái đầu nhìn lại kẻ địch đằng sau, phát hiện Vi Nhâm vẫn kè kè bám sát, điều này làm hắn có cảm giác
bị áp lực không ngừng ép tới. Vì vậy hắn chăm chăm quan sát phía trước
hòng tìm ra phương cách để cắt được đuôi. Dần dần, hai bên kẻ trước,
người sau đạt tới tốc độ cực hạn lúc nào không hay.
Xuyên qua màn tinh vân hỗn độn, đường chân trời phía trước dường như kéo dài vô tận. Cùng lúc đó, ngay đằng trước mặt xuất hiện một khoảng không gian hắc ám, mà ngay cả ánh sáng cũng không lọt qua nổi. Thế nhưng Hoa
Lân vẫn không cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, vừa phi hành, hắn
vừa thỉnh thoảng quay đầu lại theo dõi gã Nhâm Vi chết tiệt đang theo
sát. Thời điểm này, đột nhiên Phần Tinh Luân rung động dữ dội, tốc độ
bỗng đẩy nhanh bội phần. Hoa Lân mừng đến phát điên vì tưởng tiềm lực
của Phần Tinh Luân đang bắt đầu được phát huy, lại đưa mắt nhìn Nhâm Vi, quả nhiên hắn đã bị bỏ một quãng xa.
Nhưng thật lạ, Nhâm Vi ở đằng sau chợt chuyển hướng, nhanh chóng rẽ sang bên trái. Trong lòng Hoa Lân lúc này mới phát sinh nỗi kinh hãi, thầm
nghĩ: phải chăng phía trước có phát sinh sự tình gì đặc biệt chăng?
Hắn lại quay về phía trước liền thấy một mảng hắc ám đang ập tới ngày
càng gần, đó chính là một hắc động rộng lớn khôn cùng mang theo màu sắc
cực kì khủng bố. Hoa Lân cũng chẳng biết hắc động kia rốt cục là gì,
theo đánh giá của hắn, trong hắc động căn bản không hề có vật cản nào,
mặt sau của nó nhất định thông ra một nơi nào đó chăng? Hoa Lân khẳng
định như vậy…Cho nên hắn vận toàn lực truyền tới Phần Tinh Luân, thần
tốc lao vào…
Giờ khắc này, Hoa Lân đột nhiên phát hiện một hiện tượng kì lạ, toàn
thân hắn bị hút vào một hư ảnh hoàn toàn trống rỗng, dường như chẳng tồn tại một lực hấp dẫn nào, bản thân hắn lao nhanh về hướng xa. Trong nháy mắt, Hoa Lân “Sưu” một tiếng đã tiến vào trong hắc động, bề mặt của
Phần Tinh Luân lập tức phát ra hồng quang rực rỡ. Mắt hắn chợt tối sầm
lại, tâm trí trống rỗng, cả thế giới như ngừng động. Phần Tinh Luân cũng nằm trong tình trạng tương tự, giờ khắc này hoàn toàn không chút lay
chuyển.
Một khoảng thời gian ngắn ngủi trôi qua nhưng dài tựa một thế kỉ, trước
mắt Hoa Lân lại sáng ngời, cảnh vật xung quanh ùa nhau hiện ra. Hoá ra
sau khi vượt qua hắc động, không hiểu thế nào hắn lại được đưa tới một
mảnh tinh không một cách diệu kì.
Nhưng điều buồn cười nhất chính là, dáng vẻ trợn mắt, há mồm của Hoa Lân và cả bộ dạng kinh hoảng còn chưa hồi phục của Tiểu Bạch. Từ khoé miệng của Hoa Lân chảy ròng ròng xuống một làn nước miếng dài ngoằng, hắn
gắng gượng lắm mới chùi sạch được đám nước miếng kia, há mồm chửi bới:
“Con mẹ nó, thú vị quá! Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ, cảm giác thật là sảng
khoái!”
Hắn nào hay, vừa rồi thoát khỏi lưỡi hái tử thần trong gang tấc, nếu là
người khác đã sợ đến chết khiếp rồi. Cho dù bản lĩnh cường đại như tuyệt đỉnh cao thủ Nhâm Vi cũng không dám tuỳ tiện xông vào hắc động…Chỉ vì
hắc động có thể nghiến nát toàn bộ vật chất phàm trần, dù là kim loại
hay chất lỏng, ngay đến cả ánh sáng cũng chịu tác động của vật này.
Nào ngờ, Phần Tinh Luân nào phải khí vật tầm thường chốn nhân gian nên Hoa Lân quả thật may mắn hết sức.
Mà hắc động cũng chính là một trong số ít những cấm địa trong Tu Chân
Giới, nếu chưa đạt tới thực lực ngang với tiên nhân, tuyệt đối không ai
dám xâm nhập vào đây. Thực ra, nó là một dạng không gian bị bóp méo,
biến dạng, tương tự như một dải thiên hà mới được hình thành – và nó
cũng như một “truyện tống trận” siêu cấp.
Chính vì vậy, khi Hoa Lân mở mắt ra quan sát, đã thấy bản thân đang hiện diện ở một tinh hệ xa lạ, cách đó không xa có thể dễ dàng nhận ra những đám vân thạch thật lớn đang lững lờ trôi dạt. Hắn gãi gãi gáy, tự nhủ:
“Đây là nơi nào nhỉ? ….Ài! Phiền toái rồi, chẳng biết bao giờ mới trở
lại được nhân gian?”
Tiểu Bạch dường như hiểu thấu lời than vãn của hắn, vẻ mặt đuỗn ra, hẳn đang thắc mắc gì đó.
Hoa Lân đảo mắt quan sát bốn phía, thầm hiểu: lúc này suy ngẫm nhiều chỉ vô ích, chi bằng cấp tốc chạy trốn, nếu không tên Vi Nhâm kia đuổi đến
nơi thì rắc rối to. Vì vậy hắn vội ngự Phần Tinh Luân nhằm hướng phải
của tinh không bỏ chạy.
Phi hành không biết bao lâu, Hoa Lân nhận ra Nhâm Vi không hề đuổi theo
mình, tâm trạng lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn. Thế nhưng đúng lúc này,
hắn bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, đôi mắt mờ đi, chân như không đứng vững nổi nữa, hắn hiểu đây chính là hiện tượng tinh thần suy kiệt nên
nhanh chóng ngồi xuống Phần Tinh Luân tĩnh tâm luyện thiền.
Khi Hoa Lâm chìm vào cảnh giới Nguyên Anh, hắn chợt phát hiện hoả diễm
nội tâm đã u ám đi rất nhiều, ngược lại chân nguyên màu trắng tăng
trưởng đáng kể. Mặc dù Hoa Lân cảm thấy rất quái lạ nhưng lại nghĩ có lẽ dụng công quá độ nên cũng chẳng để tâm nhiều.
Tuy nhiên hắn cảm giác hoả diễm đỏ sậm kia thực sự yếu ớt nên không đành lòng. Hoa Lâm tập trung toàn bộ trí lực khơi gợi toàn bộ hoả diễm, bắt
đầu chậm rãi vận hành nó chạy khắp châu thân. Lúc này hắn luyện công với sự cẩn trọng cao độ, tuân thủ đúng nguyên tắc “Âm dương điều hoà”, nếu
không hoả diễm kia sẽ bị “thuỷ nguyên” dập tắt, rất có thể chân nguyên
bị nghịch chuyển. Đến lúc đó sợ rằng bản thân sẽ cực kì thê thảm, không
chết thì cũng trọng thương, một đời sống kiếp phế nhân mà thôi.
Từ lúc tiến nhập con đường tu chân đến nay, Hoa Lân chưa từng được danh
sư chỉ điểm, hoàn toàn chỉ tự thân tìm tòi nghiên cứu. Dĩ nhiên hắn nào
biết “thuỷ hoả đồng luyện” nguy hiểm tới mức nào, lại càng không rõ tại
sao hoả diễm đột nhiên suy tàn.
Hắn căn bản không biết hoả diễm nội thể kia chủ yếu dựa vào Phần Tinh
Luân làm cốt lõi, kì thật bản thân hắn chưa từng tu luyện chân nguyên
hoả hệ bao giờ. Cho nên, một khi Phần Tinh Luân rời khỏi nguyên anh của
hắn, diễm hoả lập tức theo đó mà lụi tàn trong bản thể. Loại nguy hiểm
do mất cân đối này chỉ có cách là bản thân nỗ lực liên tục củng cố “hoả
hệ chân nguyên” mới hoá giải được.
Cũng thật may mắn là Hoa Lâm cũng có tấm lòng “thiện lương”, hắn thấy
hoả diễm quá yếu nên chủ tâm phát động nó, vô hình chung hoả diễm đang
trong trạng thái mong manh chuẩn bị lụi tàn lại dần dần tăng trưởng …
Chẳng biết hắn luyện qua bao lâu thời gian, Phần Tinh Luân tự động đưa
chủ nhân của mình nhanh chóng lướt qua ánh sáng cháy bỏng của mặt trời,
xẹt sát qua một tinh cầu màu xám.
Tiểu Bạch nằm gọn một góc, đang mơ màng ngủ, thỉnh thoảng lại mở mắt
quan sát khoảng không trước mặt. Lúc này, đột nhiên Phần Tinh Luân lướt
qua một tinh cầu xanh biếc. Tiểu Bạch đứng bật dậy, “Hống hống” kêu lên
hai tiếng, nhanh chóng lẻn đến trước người Hoa Lân, há miệng ngoặm ống
quần hắn, kéo mạnh về phía sau.
Nhưng Hoa Lân đang toạ thiên, không dám vội vàng thu hồi chân nguyên.
Bởi vì hắn phát hiện đối với “thuỷ hoả đồng luyện” bản thân hắn có phần
vô vọng nên một lúc sau cũng ngừng tu luyện, phục hồi lại tinh thần.
Trong khi đó, Tiểu Bạch cũng đã đình chỉ động tác.
Tiểu Bạch vốn rất thông minh, hơn nữa biết chủ nhân mình muốn trở lại
nhân gian. Chỉ có điều nó không nói được tiếng người cho nên giờ đây chỉ biết đứng ngây ra nhìn Hoa Lân. Bây giờ đã vượt qua tinh cầu màu xanh
kia một quãng xa rồi, cho dù nó có thông minh đến mức nào chăng nữa cũng không cách nào đưa Hoa Lân trở lại được.
Hoa Lân thấy nó trố mắt ngớ người ra liền đưa tay bế lấy nó, nhìn khoảng tinh không bao la mà lòng trào dâng cảm xúc vô bờ. Đột nhiên lại có một tinh cầu màu nâu xẹt qua, Hoa Lân thấp thoáng nhận thấy một đạo bạch
quang lấp lánh, thầm nhủ: “Kỳ quái thật! Vừa rồi đạo quang kia rất đặc
biệt, chẳng nhẽ trên đó có ẩn chứa bảo bối gì chăng? Chẳng cần quan tâm, cứ đi dò xét xem sao đã”
Vì vậy hắn thay đổi phương hướng, quay ngược lại đường cũ, bỗng phát
hiện bề mặt tinh cầu kia lại phát ra một đạo bạch quang, phóng thẳng lên không trung, thần tốc “bắn” về phía xa, xem chừng còn nhanh hơn gấp mấy lần nếu so với Phần Tinh Luân.
Hắn chợt hiểu được, đạo bạch quang kia có thể do “truyện tống trận” gây
nên, thật không ngờ bản thân đang ở không trung mà có thể thấy được
hướng đi của “truyện tống trận”, điều này làm cho hắn hưng phấn vô cùng. Đồng thời, Hoa Lân rốt cục cũng hiểu vì sao Nhâm Vi lại có thể truy
đuổi hắn như vậy.
Hắn ngự Phần Tinh Luân nhanh chóng tiếp cận tinh cầu màu nâu. Từ trên
cao quan sát xuống, nhận thấy tinh cầu này hoàn toàn có thể dùng từ
“hoang vu” để hình dung. Bởi vì trên “mặt đất” rộng lớn kia, chỉ toàn
một nền bằng phẳng, thô ráp. Đồng thời, Hoa Lân từ trên không trung cũng tìm ra được vị trí của “truyện tống trận”, mừng đến phát cuồng, lập tức hạ xuống dưới.
Vừa đặt chân xuống, cảm giác đầu tiên truyền đến là một nền đất vững
chãi dưới chân, nên Hoa Lân yên tâm rảo bước tới bên “truyện tống trận”, chuẩn bị phát động “truyện tống trận” để trở lại nhân gian. Tuy trong
tay hắn không hề có “Phồn tinh nghi” để định vị nhưng “truyện tống trận” này rõ ràng có người vừa dùng qua, còn để lại mấy dấu chân nên hắn hắc
hắc cười nói: “Chẳng rõ lúc trước, những người đó là ai nhỉ?” đoạn hắn
lấy ra một viên tinh thạch năng lượng, đang định tiến vào “ao tào” (tựa
cái lồng úp ngược) phát động trận pháp, ai ngờ “truyện tống trận” đột
nhiên loé lên bạch quang, hoảng quá hắn ngồi phệt ngay xuống đất, đưa
tay rút ngay Hà Chiếu Kiếm ra.
Bình tĩnh nhìn lại, chỉ nghe “Xoát” một tiếng, đột nhiên xuất hiện ba bóng người trẻ tuổi, trong số đó có một nữ tử.
Hoa Lân đờ đẫn ngồi yên, bỗng giật mình hiểu ra, chẳng phải ba người này vừa mới dùng “truyện tống trận” nơi này hay sao?
Trong khi hắn còn chưa hết ngạc nhiên, ba người đối phương cũng hoàn
toàn chấn động, nhưng có lẽ bọn họ từng trải nghiệm qua nhiều trường hợp tương tự nên lập tức khôi phục thần thái. Chỉ nghe thiếu niên đứng bên
trái có khuôn mặt thập phần anh tuấn nhưng thân hình lại khá mảnh mai
nhíu mày nói: “Chuyện gì vậy? Mới tu luyện tới “Nguyên Anh Kì” mà đã đi
tìm cái chết? Tu Chân Giới này quả là loạn mất rồi…”
Nữ tử đứng ở giữa bật lên một tràng cười duyên, thấy Hoa Lân bị bọn họ
“doạ” đến nỗi lăn đùng xuống đất, thậm chí trong tay còn căng thẳng nắm
chặt Hà Chiếu Kiếm, rõ ràng là một thiếu niên lần đầu bôn tẩu giang hồ.
Nàng bèn đến bên hắn ôn nhu nói: “Tiểu đệ đệ, ngươi không sợ chứ? Sao
ngươi lại một mình đến đây du ngoạn? Sư phụ cùng sư huynh của ngươi đâu?
“Ách…”
Hoa Lâm cảm thấy bực bội khôn tả…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT