Hoa Lân ở bên này đang trêu chọc mĩ nữ thì ở trong phòng
Thu Uyển Ly cũng đã tỉnh dậy. Nàng mắt nhắm mắt mở mơ mơ màng màng đến
sau hắn nũng nịu hỏi:
- Sư phụ… có phải là đến giờ cơm rồi không?
Ngoài cửa cô gái kia dùng ánh mắt kì quái đánh giá bọn họ, nói:
- Long sư huynh muốn tìm Hoa Oản Nhi tỷ tỷ để thương lượng sự tình à? Mời theo ta…
Hoa Lân thấy thiếu nữ này mặt đỏ bừng biết nàng hiểu nhầm mối quan hệ
giữa mình và Thu Uyển Ly, nhưng hắn cũng không giải thích làm gì, quay
đầu nói với Thu Uyển Ly:
- Ngươi ở đây chờ ta, ta đi kiếm cho ngươi ít thức ăn.
Nói xong theo thiếu nữ Tiên Lăng cung bước về phía tây nhai…
Một lát sau, Hoa Lân được đưa đến một gian tiểu trúc thanh tĩnh, quanh
cảnh tuyệt đẹp không chút bụi trần. Thầm nghĩ nữ tử Tiên Lăng cung quả
nhiên kỉ luật nghiêm minh, chỉ một buổi tối mà đã dọn dẹp sạch sẽ mọi
thứ.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên bên trong truyền đến một âm thanh mềm mại nói:
- Minh Nhi đang ở ngoài cửa hả? Có phải là Long thiếu hiệp đã tới? Ngươi mời hắn vào đây!
Chỉ thấy trong phòng có một cây trầm hương đang cháy tỏa hương dịu nhẹ
phiêu lãng trong không khí. Xa xa ở trên giường, một làn sương trắng
phiêu miễu vây bọc lấy một tuyệt sắc nữ tử, an nhàn ngồi khoanh chân,
thấy Hoa Lân đã đến liền thu công liễm khí…
Hoa Lân trong lòng chợt động, thấy tư thế tọa công của nàng thập phần quen thuộc, cúi đầu suy tư.
Lúc này nữ tử phía đối diện, chính là Cầm Oản Vận, đột nhiên cười nói:
- Long thiếu hiệp có chuyện gì cần xin cứ nói thẳng.
Hoa Lân bị nàng cắt đứt mạch suy nghĩ, kinh ngạc nói:
- A?... Tiên tử quả thật thần cơ diệu toán, biết ta có chuyện tương cầu. Đã như vậy, sao tiên tử không thử đoán một phen xem ta lần này đến là
vì chuyện gì?
Hắn cũng không đơn giản, trực tiếp ép đối phương phải đưa ra phán đoán,
nếu đối phương đoán sai có thể nhân đó mà nhờ nàng ta viện thủ.
Mĩ nữ sau làn sương khói mỉm cười mềm mại nói:
- Nếu như Oản Vận đoán không sai, ngài muốn giao nữ tử bên người cho chúng tôi chiếu cố, không biết có đúng không?
Hoa Lân mặc dù đã có chuẩn bị trong lòng nhưng nghe nàng nói một hơi như thế, không khỏi âm thầm kinh hãi. Nghĩ thầm rằng nữ tử này quả nhiên
không đơn giản, phân tích sự việc cực kì thông suốt, xem ra nàng đã điều tra kĩ tình hình rồi. Nguyên lai khi Hoa Lân và các nàng so chiêu không cẩn thận đã thi triển chưởng phong màu đỏ sậm. Vì vậy hắn còn muốn cùng Phần Âm tông phân khai quan hệ là rất khó khăn. Mà Cầm Oản Vận này hết
sức thông minh, chỉ suy nghĩ một chút đã chỉ ra tình cảnh của Hoa Lân
hết sức chính xác.
Hoa Lân cũng không vừa, thấy nàng nói đúng liền thuận theo ha ha cười nói:
- Cô nương quả nhiên lợi hại, không hổ là nhân vật đứng đầu Tiên Lăng
cung. Ha ha ha… đã như vậy ta có thể yên tâm giao phó đồ đệ cho các
ngươi rồi!
Hắn trước tiên chơi đòn phủ đầu át đi, sau đó mặc kệ nàng đồng ý hay không cũng coi như mọi việc đã xong rồi.
Hai người này trong Tu chân giới đều là bất thế kì tài, làm sao Cầm Oản
Vận không biết mục đích của hắn? Nhưng nàng không nói ra, chỉ thản nhiên cười nói:
- Được rồi! Ta có thể thay ngươi chiếu cố cho nàng ta. Bất quá ta cũng
có chuyện muốn mời ngươi hỗ trợ, không biết ngươi có nguyện ý haykhông?
Thấy Hoa Lân do dự, nàng tiếp lời:
- Ngươi yên tâm đi, chuyện này sẽ không gây bất lợi cho ngươi đâu…
- Tốt lắm, ngươi nói ta nghe thử xem…
Hoa Lân giương mắt nhìn nàng nói.
Chỉ thấy Cầm Oản Vận trong tay bạch quang chợt lóe, lòng bàn tay xuất hiện một mảnh Kí ức tinh phiến, nàng thở dài nói:
- Đây là một phong thư muốn nhờ ngươi đưa hộ. Cũng vừa khéo, nghe nói
người này gần đây ở Phiêu Miễu hà thuộc Kim Vệ Tinh. Ngươi có thể thuận
đường đưa cho hắn, ngươi thấy thế nào?
Hoa Lân gật đầu, Cầm Oản Vận ngọc thủ nhẹ đưa lên, mảnh kí ức tinh phiến nhẹ nhàng bay tới. Hoa Lân đưa tay tiếp nhận phát hiện mảnh Kí ức tinh
phiến này thập phần tinh mĩ, mặt trước khắc một tia chớp rất đẹp mắt.
Còn chưa kịp nhìn kĩ, Cầm Oản Vận lại nói:
- Người này rất nổi danh, hắn được liệt vào một trong ba đại cao thủ của Tu chân giới, bình sanh thích nhất là đi du lịch đây đó. Nói vậy chắc
ngươi cũng đoán ra hắn rồi. Hắn chính là Lôi Thiên Vực!… Hi vọng ngươi
tìm được hắn!
Khi nàng nói đến ba chữ “Lôi Thiên Vực” thì trong mắt ẩn hiện một tia ôn nhu nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Hoa Lân ánh mắt do dự, nghĩ thầm rằng không phải nàng kêu mình đưa thư tình chứ? – Chuyện này thật bực mình mà.
Cầm Oản Vận giống như đoán được suy nghĩ của hắn, tiếp tục bổ sung nói:
- Đây là một phong thư khiêu chiến! Nếu Lôi Thiên Vực không có ở Phiêu
Miễu Hà, vậy phiền ngươi ngày sau lưu ý đến hành tung của hắn một chút,
nhất định phải đưa thư này đến tay hắn.
Hoa Lân càng thêm buồn bực, nghĩ thầm rằng nếu mình không tìm thấy Lôi
Thiên Vực thì biết làm sao? Đang tự đặt câu hỏi thì đã nghe Cầm Oản Vận
nói tiếp:
- … Được rồi! Truyền tống trận chúng ta cũng đã chuẩn bị xong,ở bên phải sơn trang, ngươi có thể tùy thời rời đi. Còn nữa, mau đưa cô nương đó
tới đây, ta sẽ chiếu cố thật tốt cho cô ta!
Hoa Lân thấy nàng đã hạ lệnh trục khách đành phải chắp tay nói:
- Tốt lắm! Ta xin cáo từ!
Nói xong chuyển thân đi ra ngoài.
Hoa Lân vừa rời khỏi một thanh y thiếu nữ từ sau cửa “Chuyển” bước ra. Nàng thản nhiên đi vào chỗ Cầm Oản Vận, khó hiểu nói:
- Oản nhi! Ngươi thật sự bảo hắn đưa đi ư?... Nếu, nếu phiến Kí ức tinh
phiến đó thật sự đến tay Lôi đại hiệp, không phải chúng ta sẽ thất bại
trong gang tấc ư?
Cầm Oản Vận trong mắt hiện lên một tia hàn ý, khẽ cười nói:
- Ngươi yên tâm, dù hắn tìm được Lôi Thiên Vực, Lôi Thiên Vực cũng tuyệt đối không tiếp nhận chiến thư này đâu.
Nói xong Cầm Oản Vận ưu nhã bước xuống khỏi giường, đến bên cạnh thiếu nữ áo xanh nói:
- Ngươi đi xuống phân phó cho các Vệ Nữ Điện xung quanh Phiêu Miễu hà
phải mật thiết chú ý đến động hướng của mảnh Kí ức tinh phiến này, tùy
thời mà báo cáo tình hình cho Thánh điện.
Thanh y nữ tử lập tức đáp:
- Vâng!
Hai nữ tử nói chuyện trong phòng, Hoa Lân đương nhiên không nghe thấy,
vì hắn đang trên đường trở về. Mặc dù hắn cũng lờ mờ đoán được trong
chuyện này có điểm không ổn, nhưng nhất thời cũng không tưởng được
nguyên nhân…
Đang đi hắn đột nhiên toàn thân chấn động, lập tức nhớ tới một chuyện
khác. Vừa rồi tư thế tọa công của Cầm Oản Vận rất giống với Trữ Tiêm
Tuyết, chẳng lẽ các nàng là đồng môn?
Hoa Lân lắc đầu nói:
- Có thể nào được!... Trữ Tiêm Tuyết bị giam cầm hơn ba nghìn năm, mà lịch sử của Tiên Lăng cung đâu có dài như thế được!
Nghĩ thế cho nên hắn cũng không quay lại hỏi, hơn nữa chuỵện của Trữ Tiêm Tuyết cũng không thể công khai được.
Nhưng hắn không nghĩ lần này hắn đã phạm phải một hiểu lầm quá lớn…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT