“Phi quỷ kích” này tốc độ thực sự quá nhanh, hàn quang chợt lóe khắp diện môn làm cả bốn người đều biến sắc. Hoa Lân và Hàn Trấn Ly cùng xuất kiếm chống đỡ kịch liệt nhưng cũng phải khó khăn lắm mới giữ được toàn bộ “Phi quỷ kích” ở bên ngoài cửa.

Cũng may bốn người đang ở trong thông đạo nên chỉ phải ngăn cản ở khe hở của cánh cửa, nếu như đi ra khỏi thông đạo thì đừng nói đến bảo vệ người khác, ngay cả tự bảo vệ mình cũng đã là cả vấn đề.

Lúc này chỉ thấy vô số “phi kiếm” trước mặt không ngừng xoay quanh, tựa như hơn mười vị cao thủ ngự kiếm đồng loạt công tới, điều này khiến cho Hoa Lân căn bản là rất khó ứng tiếp, bèn quát: “Uyển nhi! Các ngươi mau lui về sau kết giới… mau!”

Nói xong yểm hộ Thu Uyển Ly lùi về phía sau, không ngờ vừa dứt lời thì một thanh “Phi quỷ kích” xuyên qua võng kiếm của hắn đã nhanh chóng bắn tới lưng Thu Uyển Ly.

Hoa Lân hoảng sợ kêu lên: “Uyển nhi…”

Hà Chiếu kiếm trong tay lập tức phát ra một mảng hồng quang ngay lập tức bổ về phía sau. Dù cho Hoa Lân đã phản ứng rất nhanh nhưng tốc độ của “Phi quỷ kích” cũng không kém, hắn đang trơ mắt tuyệt vọng nhìn “hàn quang” bắn thẳng đến hậu tâm Thu Uyển Ly thì Hàn Trấn Ly đột nhiên huy kiếm đánh bật “Phi quỷ kích” kia…

May mắn là Hoa Lân đã ngăn trở đại bộ phận “Phi quỷ kích” nên Hàn Trấn Ly mới nhàn nhã, nếu không thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.

Nhưng lúc này do phía trước mất đi sự ngăn trở của Hoa Lân, vô số “phi kiếm” hung mãnh liền bay tới. Hoa Lân vừa thấy tình thế bất ổn, tả chưởng lập tức chém ra một chưởng phong hùng hậu rồi kéo Thu Uyển Ly và Tiễn Duyệt lùi ra phía sau kết giới. Một vài phi kiếm bắn nhanh tới sát sườn phải của Hoa Lân, bám theo vài tia máu, lập tức lưu lại trên người hắn vài vết thương.

Cùng lúc đó toàn thân Hoa Lân chợt lóe hồng quang, nhất thời xuất hiện một tầng phòng hộ nhàn nhạt, “Sư Vương Thuẫn” lại bị khải động.

Nhưng Hàn Chấn Ly không biết hắn có tiên khí hộ thể, thấy hắn bị thương liền hữu thủ huy kiếm giúp hắn đẩy bật vài “Phi quỷ kích” ra, trầm giọng nói: “Mau triệt thoái đi!”

Hoa Lân vội vàng gật đầu, hai người vừa đánh vừa lui, chỉ thấy kết giới nhộn nhạo một trận, rốt cục lui trở về…

Kết giới này quả nhiên lợi hại, “Phi quỷ kích” không dám vượt qua nên lúc này bốn người tạm thời được an toàn.

Hoa Lân sờ sườn phải của mình, vừa mở bàn tay ra thấy đầy máu. Thu Uyển Ly sợ tới mức đứng phắt dậy, khẩn trương hỏi: “Hoa ca ca, ngươi… ngươi không sao chứ?”

Hoa Lân lấy ống tay áo xoa xoa mồ hôi lạnh, buồn bực nói: “Ta không sao! Ngươi trước tiên hãy nghỉ ngơi một chút, để ta suy nghĩ xem hôm nay có thể xử lý chúng như thế nào”

Hàn Trấn Ly cũng đi tới. Chỉ thấy cánh tay phải của hắn cũng bị rất nhiều vết thương, vừa băng bó, vừa lạnh lùng nói: “Tính ra thì ‘Phi hồn kiếm’ này để ta đối phó, ngươi cứ chiếu cố bằng hữu của ngươi đi…” trong lời nói có một chút ý tứ như ra lệnh.

Hoa Lân cũng không tức giận, chỉ cúi đầu suy nghĩ. Thu Uyển Ly giúp hắn băng bó, ôn nhu nói: “Sư… sư phụ! Chúng ta cùng quay trở ra ngoài rồi tính…” trong lòng nàng rất bất an, thực chỉ muốn Hoa Lân giết chết Hàn Trấn Ly, nhưng thấy giờ đây Hoa Lân đã bị kiếm thương, nàng lại thấy lo lắng cho an nguy của hắn.

Không ngờ ánh mắt Hoa Lân đột nhiên sáng ngời, mừng rỡ nói: “Có! Ta có biện pháp phá giải rồi… lúc này nhất định có thể thu thập phi quỷ kích. Ha ha…”

Tiễn Duyệt lộ vẻ sợ hãi nói: “Hoa đại hiệp! Ngươi… ngươi thật sự có thể thu thập quỷ kiếm này sao?”

Hoa Lân sảng khoái cười nói: “Tuyệt đối có thể, bổn đại tiên còn có một bảo bối chưa dùng đến. Các ngươi cứ chờ để ta đi vào trong thu kiếm…”

Hàn Trấn Ly lập tức thân thủ ngăn hắn lại nói: “Từ từ, để ta bố trí ‘Định Phong Trận’ rồi ngươi hãy đi vào, nếu không với bổn sự của ngươi bây giờ căn bản không có khả năng ngăn cản đâu”

Hoa Lân đẩy tay hắn ra nói: "A! … Tiểu bằng hữu, bổn sự của bổn đại tiên ngươi còn chưa thấy đâu, mau tránh ra!”



Hàn Trấn Ly nhíu mày, do dự một chút đành phải để hắn đi. Kết giới lại ba động một lần nữa, Hoa Lân đi vào, chỉ thấy bên trong lam sắc đại điện, các “Phi quỷ kích” đã chỉnh tề đậu trên mặt đất. Thế nhưng chúng không hề ngay lập tức nổi lên mà dường như đang lo Hoa Lân sẽ tùy thời quay người chạy trốn, cho nên tất cả đều chỉ bất động.

Hoa Lân cũng sửng sốt, cố ý bước thêm vài bước, chậm rãi đi vào trong cửa, phát hiện “Phi quỷ kích” vẫn bất động.

Hoa Lân có chút lơ đễnh, thừa lúc này quan sát cảnh vật trong đại điện. Hắn phát hiện bên phải đại điện có một gian thạch thất, từ phía cánh cửa lớn bị hỏng nhìn lại thì có vẻ như là một thư phòng rộng lớn.

Hoa Lân cười cười, nghĩ thầm rằng “Thiên ky đồ” có thể được cất giấu ở gian thạch thất kia. Lúc trước, hắn vốn không nghĩ đến việc tranh đoạt bảo vật, nhưng bây giờ ở ngay trước mắt, cảm thấy có chút không thể nhẫn nại được.

Vì vậy, tả thủ bắt một thủ quyết, chuẩn bị mở “Phần Tinh Luân”, lợi dụng “Hấp tinh thạch” để hút toàn bộ phi quỷ kích trong đại điện.

Nhưng trong lòng chợt động, thầm nghĩ: nếu mình tự nhiên lấy “Hấp Tinh Thạch” ra, những “Phi quỷ kích” ở phía xa không chừng sẽ lập tức bỏ chạy. Vì vậy, ngẩng đầu nhìn về phía giếng trời của “Chú kiếm lô”.

Quả nhiên hắn phát hiện thiên song này diện tích chừng một thước vuông, phải gọi là “ống khói” mới đúng, ở giữa không ngờ lại bố trí một tầng đao phiến bén nhọn, nếu có người muốn nhảy từ trên xuống tất sẽ bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ, nhưng nếu phi kiếm thì hoàn toàn có thể thong dong chạy thoát.

Hoa Lân cười cười, cương quyết bước về phía “luyện kiếm lô”, chuẩn bị thu hút tất cả phi quỷ kích xuất động…

Quả nhiên, hắn vừa mới đi được sáu bước thì thấy hàn quang nhoang nhoáng, bên tai truyền đến những tiếng kiếm ngân “tranh tranh…” của vô số “phi quỷ kích” điện xạ mà đến, một vài “phi kiếm” thậm chí còn nhắm vào sau lưng Hoa Lân, nhằm ngăn chặn hoàn toàn đường lui của hắn.

Hoa Lân không dám lơ là, mắt thấy kiếm quang loạn xạ khắp nơi thì biết mình không thể ngăn cản, vì vậy lập tức lấy “Hấp tinh thạch” từ trong “Phần Tinh Luân” ra…

Không ngờ rằng “Hấp tinh thạch” này chỉ lớn hai thước vuông nhưng lực hấp dẫn của nó lại cực kỳ kinh khủng. Trong nháy mắt khi nó xuất hiện, xung quanh lập tức truyền đến những âm thanh “ông ông…”, tất cả các đồ bằng sắt thép trong phòng liền rung động kịch liệt.

Đột nhiên, vô số “Phi quỷ kích” bị lực hút quá mạnh, xé gió vút tới. Chính Hoa Lân cũng phải trợn tròn mắt, trước mắt hắn tất cả những lưỡi dao kiếm sắc bén đang phô thiên cái địa bắn thẳng tới “Hấp tinh thạch”

Chỉ cần hơi không để ý một chút thì chắc chắn hắn sẽ biến thành một con nhím. Hắn sợ tới mức nhanh chóng ném “tảng đá” trong tay đi, liều mạng dùng trường kiếm đánh bật lũ phi quỷ kích đang ào ạt bay đến.

Lúc này, Hà Chiếu Kiếm trong tay hắn cũng bị hấp tinh thạch hút mạnh, cũng may hắn công lực cao tuyệt, vẫn có thể triển khai được kiếm pháp. Sau nửa ngày, mọi thứ đã được an bài, trên vai Hoa Lân đã có nhiều hơn hai vết thương

Nhưng hắn không để ý tới thương thế của chính mình, đắc ý dương dương cười nói: “Thế nào? Muốn chống đối lại bổn đại tiên, hôm nay không ném tất cả các ngươi vào chú kiếm lô không xong… ha ha… ách!”

Tiếng cười của hắn đột nhiên ngưng lại. Nguyên lai, trong phòng vẫn còn hơn ba mươi “Phi quỷ kích" lơ lửng giữa không trung, chúng quay mũi kiếm, liều mạng phi về hướng ngược lại, muốn chống lại hấp dẫn lực của “Hấp tinh thạch”, hơn nữa còn có dấu hiệu muốn bỏ trốn… Điều này làm cho Hoa Lân chấn động!

Còn trên mặt đất, “Hấp tinh thạch” cũng đã biến thành một thiết cầu (quả bóng tròn bằng sắt) rất lớn, vô số “Phi quỷ kích” run rẩy trên mặt của nó, phảng phất như còn muốn giãy dụa một cách vô vọng.

Hoa Lân nhặt một hòn gạch trên mặt đất, hướng về đám phi quỷ kích trên trời cười lớn: “Muốn chạy hả? Không có dễ thế đâu!” nói xong liền dùng sức ném vào một thanh quỷ kiếm trong đó.

Chỉ nghe “đương” một tiếng, phi kiếm kia bị xoay tròn, lập tức bị “Hấp tinh thạch” hút về.

Hoa Lân đang chuẩn bị nhặt một tảng đá trên mặt đất ném tiếp, không ngờ “Phi quỷ kích” trên không trung đột nhiên tăng tốc, rốt cuộc thoát được khỏi phạm vi của lực hấp dẫn, bay qua giếng trời, nhanh chóng trốn ra phía ngoài.



Hắn chấn động, mũi chân hất một khối cự thạch, dùng sức đá về phía thiên song. Không ngờ thiên song kia cao tới mười trượng, cự thạch cuối cùng vẫn bị chậm một bước, hơn hai mươi lưỡi “Phi quỷ kích” đã sớm biến mất không còn bóng dáng…

Hoa Lân thở dài, nghĩ thầm đành phải hoãn lại việc truy bắt những thanh kiếm ấy lại, nơi này đúng thật là xứng với danh xưng. Chỉ có điều không biết “Phi quỷ kích” “Tiêu viễn lâu” có trốn thoát ra ngoài hay không, nếu không thì đúng là tai họa.

Hắn chầm chậm tiến đến “Hấp tinh thạch”, chỉ thấy “Phi quỷ kích” bên trên vẫn đang run rẩy không thôi, Hoa Lân thầm buồn cười, dùng sức rút ra một thanh.

Chỉ thấy "nó" kịch liệt nhảy lên trong tay mình, ngay sau đó, một cổ âm hàn khí lập tức hướng cánh tay hắn phản phệ mà đến, nó còn tưởng rằng có thể đào thoát, phát ra một âm thanh kiếm ngâm vui vẻ.

Không ngờ tả thủ của Hoa Lân đột nhiên hồng quang chợt lóe, cả thanh “trường kiếm” bỗng bị hắn thiêu thành đỏ bừng, âm hàn khí kia kêu rên một trận, trong nháy mắt đã bị Hoa Lân hoàn toàn chưng phát (làm cho bốc hơi, chưng lên, giết chết), chỉ để lại một làn khói xanh theo gió phiêu tán.

Hoa Lân hung hăng mắng: “Ngươi thật sự là ương ngạnh không thay đổi, hừ! nói xong lại rút ra “Phi quỷ kích” thứ hai…

Quả nhiên, thanh thứ hai tình hình cũng giống thanh đầu tiên, lại muốn phản phệ đào thoát, cuối cùng đương nhiên bị Hoa Lân "Thiêu" cho hồn phi phách tán.

Tiếp đó, Hoa Lân liên tục rút ra mười sáu thanh trường kiếm, không ngờ các thanh đều giống nhau, hắn rốt cục đốt sạch liền có chút nương tay, thở dài nói: "Tính ra, đợi lát nữa sẽ lại tính toán với các ngươi! Ta phải tầm bảo trước rồi nói sau, hắc hắc…”

Nói xong thân ảnh nhoáng lên, đảo mắt đi vào thạch thất bên phải trước tiên. Hắn phóng một cước, cửa đá dày nửa thước bị đá tung, chỉ thấy tro bụi mù mịt cảnh vật bên trong hiện ra.

Hoa Lân thấy đây quả nhiên là một thư phòng rộng lớn, vì vậy nhàn nhã bước vào. Nào ngờ mới vừa vào đại môn, trong lòng bỗng rùng mình, nguyên lai ở hành lang bên trái có một tử thi khô quắt queo dựa ở bên tường, trong tay cầm một quyển sách nạm vàng, nhưng trước ngực có một lỗ lớn, hiển nhiên bị một chiêu mất mạng.

Hoa Lân đi tới trước mặt tử thi, nhẹ nhàng nhặt quyển sách lên, ai ngờ thi thể này lập tức đổ gục xuống đất, nhất thời hóa thành đám tro tàn.

Hoa Lân toàn thân chấn động, đột nhiên nghĩ đến một khả năng: người này không ngờ lại không bị hủ phôi (xương cốt mục ruỗng), nhất định là đã bị nhiệt độ cao của chú kiếm lô nướng thành kiền thi.

Điều này cho thấy sau khi Tiêu gia suy tàn, chú kiếm lô này khẳng định là đã được mở ra lần nữa. Vậy ai đã mở chú kiếm lô? Hắn đã luyện cái gì vậy? Hoa Lân không dám suy đoán một cách vô lý.

Hắn chỉ kỳ quái, vì sao mà "thần bí chi thư" không bị người ta mang đi? Xem ra những điều này hết thảy đều là một mớ bòng bong ……

Hoa Lân mở tờ đầu tiên của quyển sách, chỉ thấy trong mục lục ghi lại ba kiện đại sự. Nửa quyển đầu chủ yếu miêu tả "Thiên cơ đồ" thôi toán phương pháp cùng với sơ cấp tu chân bí tịch; phần giữa, giảng thuật phương pháp đả tạo các loại thần binh, cùng với tài liệu luyện kiếm thượng đẳng.

Còn nửa quyển sau, miêu tả cách sử dụng mười kiện tiên khí, và nơi chúng hạ lạc. Hoa Lân tùy tiện cầm lên, phát hiện bí tịch này dày hơn sáu trăm trang, cầm trong tay thật như một viên gạch nặng nề.

Hoa Lân tiện tay lật sách, nghĩ thầm rằng từ nay về sau phải nghiên cứu phương pháp thôi toán của "Thiên cơ đồ", còn phương pháp chú tạo thần binh thì mặc dù quả có chút hữu dụng đối với mình nhưng muốn học cũng phải mất ít nhất mấy tháng.

Cho nên, hắn trực tiếp giở tới trang "Tầm hoa tiên khí", dù sao đây chính là mục hấp dẫn hắn nhất. Đang lúc tập trung xem xét, trái tim hắn lập tức nhảy rộn một trận, chỉ thấy trong đó liệt kê "Thập đại tiên khí", trong đó xếp hạng nhất đúng là "Phạm mật tâm kinh”

Mặt trước có ghi lời bình luận thế này: Kì vật có thể khu dẫn thiên lực, bổ trợ cho tiên pháp, trên vượt thần linh, dưới diệt tà ma. Nếu phối hợp cùng Liệt Thiên Kiếm thì có thể đội trời đạp đất, vượt khỏi lục đạo luân hồi.

Hoa Lân tâm thần run rẩy, cuống quít xem tiếp, phát hiện thấy "Phạm mật tâm kinh" đã bị Phần Tinh Tông đoạt được, bảo vật đã có chủ. Khó trách Phần Tinh Tông khả dĩ tung hoành “Tu Chân Giới” cả ngàn năm, ngay cả thất đại thánh môn cũng đều không làm gì được chúng.

Lật giở xem tiếp, Hoa Lân xem đến chín kiện tiên khí và hắn hoảng sợ phát hiện "Phần Tinh Luân" của mình không ngờ lại đứng hàng thứ năm. Vì vậy, hắn vội vã không kịp tra xét, chỉ thấy trong quyển sách vẽ một cái vòng tay quen thuộc vô cùng, trong đó viết: “Thập đại tiên khí chi ngũ, hỏa thần chi nộ - Phần Tinh Luân” (Phần Tinh Luân - Hàng thứ năm trong mười đại tiên khí, cơn thịnh nộ của hỏa thần).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play