Do khoảng cách quá xa nên Diệp Thanh không nghe được bọn
họ nói gì. Nhưng nàng nhận ra hắc y nhân bên phải chính là người đã cứu
mình và công tử khi ở Nguyên Lý trấn!...
Nhưng công tử cũng bảo hắn không phải là người tốt mà rất nguy hiểm, nên Diệp Thanh chậm rãi nắm chặt Huyền Thiên kiếm trong tay. May mắn là bọn họ cũng không lập tức tiến đến mà dừng lại ở ngoài mười trượng, người
bên phải chính là Hiên Dĩ Thừa cười hắc hắc nói:
- Cô bé! Hai năm rồi chúng ta mới gặp lại nhau nhỉ! …Còn nhớ ta không? Ta là Hiên Dĩ Thừa!
Diệp Thanh không nói gì chỉ đứng yên lạnh lùng nhìn bọn họ. Hắc y nhân bên trái cả giận:
- Uy! Thủ tọa của chúng ta đang nói chuyện với ngươi đó…
- Nghe nói cô nương ở lại nơi này cũng được hai năm rồi?… Nếu như chúng ta biết được Hoa Lân ở nơi nào cô có đi tìm hắn không?
Diệp Thanh trong mắt thanh tú lộ ra thần tình kích động, lạc giọng hỏi:
- Công tử nhà ta đang ở đâu?… Huynh ấy đang ở đâu?
Hắc y nhân bên trái hắc hắc cười nói:
- Ta còn tưởng ngươi thật sự không thèm quan tâm. Hắc hắc…
Diệp Thanh đương nhiên nóng lòng, đã hai năm rồi nàng chờ đợi nơi đây,
giờ lại nghe công tử còn sống, nàng kích động tới chút nữa mất đi lí
trí. Thấy đối phương diễu cợt nàng liền cố đè nén cơn kích động trong
lòng, khôi phục lại tỉnh táo, lãnh đạm nói: Rốt cục là các ngươi muốn
gì?
Hiên Dĩ Thừa nhàn nhạt nói:
- Ta không đành lòng nhìn cô nương si tâm chờ đợi, cho nên muốn chỉ cho
cô một con đường sáng. Chẳng biết cô nương có nghĩ là sẽ đi tìm tên tiểu tử Hoa Lân này không?
Diệp Thanh thiếu chút nữa lập tức gật đầu, nhưng nàng biết rõ trong
lòng, trên đời này không ai vô duyên vô cớ mà giúp đỡ người khác, tất cả sự tình đều có lí do. Chẳng lẽ bọn họ thật sự có ý tốt? Diệp Thanh lập
tức phủ định ý nghĩ này. Hắc y nhân này vốn không phải danh môn chánh
phái, bọn họ làm như vậy nhất định có mục đích! Diệp Thanh nghĩ vậy, đột nhiên lạnh lùng nói:
- Đúng vậy! Ta rất muốn đi tìm công tử, nhưng ta cũng muốn biết các ngươi muốn gì?
Hiên Dĩ Thừa và tên đồng bạn bên trái cùng liếc mắt nhìn nhau, cùng cảm
thấy nữ oa oa (cô bé) này hoàn toàn không đơn giản. Nếu chỉ muốn lợi
dụng nàng tất sẽ ăn quả đắng. Vì vậy lộ ra nét mặt thành khẩn nói:
- Kì thật ngươi hiểu lầm chúng ta rồi!... Nói cho cùng chúng ta cũng là
người một nhà cả. Bởi vì công tử nhà ngươi nắm giữ chí bảo Phần Tinh
Luân của tông phái ta. Bây giờ hắn gặp nạn chúng ta đương nhiên không
thể ngồi yên không lí đến. Cho nên chúng ta muốn mời ngươi đi tìm hắn…
- Đi tìm công tử?
Diệp Thanh hỏi lại, trong lòng giật mình đại ngộ! Nguyên lai bọn họ cũng không biết công tử ở nơi nào, chính là muốn mình giúp họ tìm Hoa Lân.
Nói không chừng khi có thời cơ sẽ ra tay giết chết mình và công tử, đoạt lại Phần Tinh Luân. Hừ hừ, tưởng dễ lắm đấy!... Diệp Thanh lo nghĩ,
hiểu rằng mọi việc đều không đơn giản, tiếc là mình bây giờ vô lực tương trợ, tốt nhất là tương kế tựu kế. Vì vậy vui vẻ nói: Được rồi! Ngươi
nói xem ta phải đến đâu mới tìm được Lân ca?
Hiên Dĩ Thừa là loại người nào? Những chuyển biến của Diệp Thanh làm sao qua được mắt hắn, nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói:
- Công tử của ngươi lần gần đây nhất xuất hiện ở Long Thần tinh – Thiên
Hồ Thành, hi vọng khi ngươi tìm được hắn , trước tiên giải thích tình
hình cho hắn một chút, khuyên hắn nên mau chóng gia nhập Phần Tinh tông
chúng ta. Như vậy mới có thể bảo trụ cái mạng nhỏ của hắn!
Nói xong Hiên Dĩ Thừa bay tới, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện hai pháp bảo, nhàn nhạt nói:
- Thế giới bên ngoài so với tưởng tượng của ngươi còn phức tạp hơn
nhiều, đây là món đồ “Không gian chi hoàn” và một tòa “Phồn Tinh nghi”.
Nếu ngươi muốn ra ngoài thì không thể không có hai vật này… ngươi cầm
lấy!
Diệp Thanh thấy trong tay hắn nâng một tinh trí thủ trạc (vòng đeo tay
tinh xảo) và một viên thủy tinh cầu kì dị, trong lòng không khỏi có chút do dự, nghĩ thầm rằng không biết hai kiện pháp bảo này có gì cổ quái
không?
Hiên Dĩ Thừa giống như đoán được tâm tư của nàng, cười nói:
- Không phải ta nói mạnh miệng mà thực ra không có hai kiện pháp bảo
này, ngươi tuyệt đối không thể tìm được công tử gia của ngươi. Hiểu
chưa? … Hãy đi đi!
Diệp Thanh nhẹ nâng ngọc thủ chậm rãi đi tới. Nhưng khi nàng vừa tiếp
xúc với hai kiện pháp bảo này, thân thể mềm mại lập tức run lên. Trong
đó, khỏa kì dị thủy tinh cầu dường như thập phần quen thuộc, trên bề mặt ẩn hiện một lớp điện tích màu tím, cùng với Thiên Sơn “Định tinh bàn”
thập phần tương tự.
Diệp Thanh mơ hồ ngẩng đầu nhìn, căn bản là không hiểu hai kiện pháp
bảo này có tác dụng gì. Chỉ thấy Hiên Dĩ Thừa đột nhiên đưa ra một miếng kí ức tinh phiến nói:
- Trong này có chỉ rõ công dụng cũng như cách sử dụng ”Phồn tinh nghi”
và “Không gian chi hoàn”, đương nhiên là còn có bản đồ của Long Thần
tinh vực. Nhưng trọng yếu nhất là có ghi rõ cách bố trí và khởi động
Truyền tống trận, ngươi ngàn vạn lần không được đánh mất. Nếu không sẽ
không tìm được công tử gia nhà ngươi, mà đến cả ngươi cũng không thể
quay trở về… Được rồi, những điều cần nói ta cũng đã nói cả rồi. Nếu
ngươi quyết định lên đường thì nên xuất phát từ Ngũ Thai Sơn –Diệp Đấu
phong, ở bên phải truyền tống trận của Thánh Thanh viện. Công tử gia nhà ngươi chính là bị bọn họ từ đây bắt đi.
Diệp Thanh đang sững sờ muốn hỏi Truyền Tống trận là cái gì thì Hiên Dĩ Thừa đã đưa mảnh Kí ức tinh phiến vào tay nàng, nói:
- Trong này đã ghi lại chi tiết từng bước, nếu ngươi chưa biết đó là địa phương nào thì có thể đọc ở trong này. Chúng ta phải đi rồi, chúc ngươi may mắn…
Nói xong cùng Lôi Bân ngự kiếm bay đi, chỉ trong nháy mắt đã xa ngoài mười trượng. Hai người vừa đi khuất, Lôi Bân thắc mắc hỏi:
- Thủ tọa! Làm sao người lại cấp cho nàng ta Không gian chi hoàn? Chuyện này…
Hiên Dĩ Thừa trong mắt hiện lên tia sáng kì dị trầm giọng nói:
- Nàng ta đối với chúng ta thập phần đề phòng, không phóng tay một phen
thì làm sao có thể được việc?... kiện pháp bảo ấy làm sao có thể so sánh với Phần tinh luân. Nếu chúng ta có thể khởi động Liệt Thiên pháp trận, Phần Tinh Tông có thể ngạo thị thiên hạ, gối cao đầu mà ngủ không còn
lo gì nữa.
Diệp Thanh không ngờ bọn họ đến nhanh đi lại càng nhanh hơn. Nàng đứng
bên bờ nhai nhìn xuống con sông chảy xiết bên dưới, trong lòng phập
phồng lo lắng kích động. Đối với con đường phía trước thập phần mờ mịt…
Nàng cầm lấy không gian chi hoàn nhìn kĩ, phát hiện không gian bên trong thủ trạc này thật là lớn. Bên trong có đến sáu hàng giá sách, trên đó
xếp đầy kín các loại sách. Trong đó có một giá đặc biệt, trên đó không
có sách mà là các viên đá đủ mọi màu sắc. Chính là “Kì dị tinh thạch”.
Sơ bộ nhìn qua cũng phải trên hai ngàn viên chứ không ít.
Diệp Thanh tịnh không biết những viên đá này chính là vật cực kì trân
quý của Tu chân giới, là năng lượng tinh thạch. Nàng chỉ lấy làm kì quái là những viên đá này với viên lục sắc bảo thạch nàng đang đeo trong
người thập phần tương tự. Nghĩ thầm rằng không biết chúng có công dụng
gì? Vì vậy nàng liền xem lại mảnh Kí ức tinh phiến, cuối cùng cũng minh
bạch công dụng của năng lượng tinh thạch. Đối với Phồn Tinh nghi, truyền tống trận cũng đã có được hiểu biết. Nàng đột nhiên chấn động trong
lòng, vừa rồi hai người bọn họ vô duyên vô cớ đem tặng cho mình hai bảo
vật này khẳng định là có vấn đề!
Vì vậy hoài nghi Phồn tinh nghi này đã bị Hiên Dĩ Thừa động thủ cước lên đó. Khỏa thủy tinh cầu trong suốt này ẩn hiện một cỗ năng lượng kì lạ,
nói không chừng chính là pháp bảo để truy tung mình. Diệp Thanh cười
cười nhớ tới Thiên Sơn kiếm phái còn có một Định tinh bàn, thể tích rất
nhỏ nhưng trên đó có định vị trí của rất rất nhiều ngôi sao, so với Phồn Tinh nghi trong tay còn nhiều hơn gấp mấy trăm lần. Chỉ cần mình lên
Thiên Sơn dựa vào đó làm ra một cái khác là được. Nghĩ đến đây Diệp
Thanh rốt cục cũng nở nụ cười vui vẻ…
Lúc này sau lưng đột nhiên vọng đến tiếng chân bước nhanh, không cần
quay người lại cũng biết người đến là tiểu Tình Tình của Thần Nữ tông.
Tiểu cô nương này rất thích lên đây bồi tiếp nàng nói chuỵện phiếm, mặc
dù nàng rất ít khi mở miệng nhưng tiểu cô nương mỗi ngày đều kiên trì
đến chỗ nàng, thật sự khiến cho Diệp Thanh cảm động.
Như thường lệ, cô ta đến bên Diệp Thanh, nhìn xuống dưới nhai cuồn cuộn sông nước, nói:
- Không được! Ta không để Thanh Thanh đi, không được đi…
Nói xong ngẩng đầu lên, trong mắt đã tràn đầy nước, Diệp Thanh thập phần cảm động, ôn nhu khuyên bảo:
- Thanh Thanh tỷ chưa từng cầu ngươi chuyện gì, chỉ cầu ngươi lần này
giúp ta trở về hồi báo với chưởng môn sư tỷ một tiếng, có được không? …
Nhanh đi đi!
Tiểu Tình vốn là cô gái cực kì thông minh, biết rằng không ngăn cản được bèn nức nở nói:
- Vậy …vậy khi nào thì tỷ tỷ quay lại?
Diệp Thanh nhìn chân trời xa xa ung dung nói:
- Có lẽ là rất lâu, rất lâu …
****************
Đã là mùa thu nhưng trên Thiên Sơn vẫn có tuyết trắng mênh mang. Xa xa
là hai ngọn núi cao chọc thẳng lên trời xanh, dưới chân là vực sâu không đáy Đoạn long giản như muốn cách chia nhân gian ra làm hai nửa.
Nàng đến cũng vừa khéo, đúng vào dịp Thu đồ đại điển bảy năm một lần của Thiên Sơn. Tại bờ nam của Đoạn long giản rất đông người đứng, chính là
nơi tụ tập của mấy trăm người dân. Đa số đều là trẻ em, đều mong muốn
được vào Thiên Sơn học nghệ, tràng diện cực kì hỗn lọan. Tình huống này ở Thiên Sơn trong trăm năm đổ lại đây cực kì hiếm thấy. Thiên Sơn đệ tử
cũng bị cục trường hỗn loạn làm cho đau hết cả đầu, nhưng trên mặt bọn
họ lộ rõ vẻ hưng phấn, quyết không bỏ sót. Dù sao đây cũng là dấu hiệu
cho thấy Thiên Sơn đang thịnh vượng đi lên, thân là Thiên Sơn đệ tử mọi người đương nhiên phải kiêu hãnh! Phía dưới đang hỗn loạn thì trên bầu
trời đột nhiên xẹt qua một bóng trắng, mấy trăm người phía dưới đều
ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy một tuyết trắng tiên tử đạp kiếm mà đến,
giống như tiên tử hạ phàm, trông đẹp vô cùng! Phía bên kia bờ nhai Thiên Sơn đệ tử đồng lọat kinh hô:
- A? Diệp Thanh sư muội…
Toàn trường lập tức im phăng phắc…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT