Hoa Lân và Lộ Á Phi quan sát xung quanh một lần, ngoại trừ thành tường thì không phát hiện thêm được gì nữa. Hai người không
khỏi nhìn nhau, cùng kêu lên: "Ai! Bay mệt rồi, nghỉ lại ở chỗ này một
lúc đã!"
Hoa Lân động thủ cước bố trí phòng ngự trận, Lộ Á Phi vội vàng khuyên
nhủ: "Không cần bố trí làm gì, nghỉ hơi nửa canh giờ thôi mà!"
Nhưng Hoa Lân căn bản vẫn không nghe, bố trí trận trên mặt đất, mất nửa
canh giờ mới hoan hô một tiếng: "Oa! Quá tuyệt vời, rốt cục ta đã bố trí xong rồi. Ha ha ha ……"
Lộ Á Phi buồn bực nói: "Đúng thật là! Không thể dạy nổi ngươi nữa, xin
hỏi Lân thiếu gia một chút, chúng ta khi nào thì xuất phát đây?"
“Ách ……” Hoa Lân gãi gãi ót lắp bắp: "À…… à, chúng ta đi luôn bây giờ!" nói xong, lại ba chân bốn cẳng bãi bỏ phòng ngự trận.
Lộ Á Phi thật sự không có biện pháp đối với hắn, đành khuyên nhủ: "Ngươi cũng nên nghỉ ngơi nửa canh giờ đi, bằng không ……"
Hoa Lân đã sớm rút phi kiếm ra, quay đầu lại nói: "Đi thôi! Ta không cần nghỉ ngơi ……"
Hai người bước lên phi kiếm, tiếp tục bay nhanh về hướng nam. Ba canh
giờ sau, từ phía xa xa chỉ thấy đường chân trời có một tầng hồng quang
nhàn nhạt, Lộ Á Phi hạ giọng nói: "Ngươi xem phía trước kìa, chúng ta
mau tới đó ……"
Hai người tăng tốc, nhanh chóng băng qua dãy núi, bay về phía trước. Còn chưa tới bên bờ "Dung nham bình nguyên" sóng nhiệt cao độ đã táp vào
mặt họ. Nhưng nhiệt độ cao đó, đối Hoa Lân và Lộ Á Phi mà nói thì thật
sự chưa là cái gì cả, hai người đạp phi kiếm nhanh chóng tiến tới, trong mắt Hoa Lân càng lóe ra quang mang hưng phấn. Trong cơ thể hắn nhiệt
huyết sôi trào, ứng theo ngọn lửa ở phía trước, nghĩ thầm rằng khó trách Lam Diễm tiền bối lại lựa chọn nơi này để tu luyện ……
Phút chốc, hai người rốt cục cũng đi tới bên bờ bình nguyên, phía trước
đột nhiên không còn những huyền nhai xuất hiện tầng tầng lớp lớp nữa……
Phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy xích địa (đất đỏ) ngàn dặm, sóng nhiệt táp
vào mặt. Cả bình nguyên tựa như một hồ dung nham sôi trào, mặt hồ thỉnh
thoảng lại toát ra những bóng khí, dung nham hỏa hồng quay cuồng không
ngớt, tràng diện thật làm lòng người kinh sợ.
Trên bề mặt dung nham nóng chảy, "Lơ lửng" một mảnh đất đen, dõi mắt
nhìn chỉ thấy xa xa có vài ngọn núi cô độc đứng trên mặt hồ, cũng không
biết cao nhân mà mình muốn tìm rốt cục đang tu hành ở đâu. Hai người
đang sững sờ, đột nhiên từ mặt hồ phía dưới chân phóng lên một cột nước
có nhiệt độ nóng bỏng, lập tức khiến cho bên ngoài cơ thể Hoa Lân "hồng
quang" tăng vọt, còn Lộ Á Phi càng hít vội một ngụm lãnh khí, thân thể
rúng động. May mà Hoa Lân nhanh tay nhanh mắt kéo Lộ Á Phi lùi về bên bờ huyền nhai ……
Hai người thu hồi phi kiếm, song song hạ xuống mặt đất. Hoa Lân lập tức
bố trí phòng ngự trận, miệng lẩm bẩm nói: "Địa phương này thật là kỳ
quái, thật giống với địa ngục trong giấc mộng của ta……" trong mắt mang
theo vẻ hưng phấn.
Lộ Á Phi tịnh không nói gì, chỉ chậm rãi đi tới bên bờ huyền nhai, quay
đầu nhìn các phía, thì thấy dưới chân huyền nhai tựa như một khối thiên
nhiên bình chướng (tấm chắn các thiên tai của thiên nhiên, tương tự như
bình phong là tấm chắn gió), xa vô hạn về phía nam chính là "Dung nham
bình nguyên" hung hãn.
Hoa Lân bố trí một phòng ngự trận nhỏ thật tốt, phát giác trong trận quả nhiên thanh lương thư thích (êm dịu, thoải mái), tịnh không có táo
nhiệt hiện tượng (hiện tượng khô nóng) của ngoại giới. Vì vậy cao giọng
gọi: "Huynh đệ, đến đây nghỉ ngơi một chút đi!"
Lộ Á Phi đi vào phòng ngự trận, ngồi xuống đối diện với hắn, nói: "Tiểu
Lân! Có chuyện này ta rất muốn hỏi ngươi. Kiện bảo bối kia của ngươi rốt cuộc là cái gì vậy? Việc Phần Âm Tông đuổi giết ngươi có quan hệ gì đến bảo bối đó không?"
Hoa Lân trầm mặc một hồi ……
Hắn cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên cười khổ nói: "Cái bảo bối
này theo ta hơn mười năm, mang đến cho ta vô số thống khổ. Ta bây giờ
rốt cục đã quá quen thuộc với nó, thậm chí còn coi nó là chỗ dựa của
chính mình. Ngươi có muốn nhìn một chút không?……" nói xong, Hoa Lân chậm rãi nhắm mắt lại, hữu chưởng nâng lên, một chùm lửa từ chưởng tâm của
hắn bay ra.
Lộ Á Phi định thần nhìn kỹ, một thủ trạc phi thường tinh trí (vòng đeo
tay tinh xảo, xinh đẹp) xuất hiện trong tay Hoa Lân, chỉ thấy bên ngoài
điêu khắc một hình hỏa long bao quanh, dưới chân là hỏa sơn hừng hực
thiêu đốt, hình thái điêu khắc thật sắc sảo, tinh tế.
Lộ Á Phi trợn mắt, phảng phất thấy trên đó khắc ba chữ, vì vậy định cầm
lấy nó để xem cho rõ ràng. Nhưng hữu thủ của hắn chợt khựng lại giữa
không trung, bởi vì động tác này đã phạm vào cấm kỵ.
Hoa Lân ngược lại cứ đưa Phần Tinh Luân cho hắn, nhàn nhạt nói: "Ngươi có thể cầm lấy mà xem ……"
Lộ Á Phi cố gắng bảo trì lý trí, miễn cưỡng cười nói: "Không cần đâu, ta sợ nó có thể cắn ta. A a ……"
Hoa Lân cười cười, thu tay lại, yêu thích không nỡ cất Phần Tinh Luân
đi. Tâm thần cũng nhộn nhạo một trận, phảng phất như đã về tới gia
hương. Kia là ánh trăng sáng ngời, kia là dòng suối nhỏ trong veo, còn
có cả hoa viên của quốc công phủ, hết thảy đều phảng phất như ngay trước mắt.
Bất tri bất giác, trong mắt Hoa Lân đã nổi lên một làn nước mắt, nhẹ
giọng nói: "Bảo bối này gọi là Phần Tinh Luân, khi ta sáu tuổi thì nhặt
được nó. Ai … nháy mắt đã qua mười bốn năm rồi!" Hoa Lân mặc dù mới xuất lai hơn một năm nhưng cảm giác như đã trải qua cả trăm năm …
Lộ Á Phi cũng cảm thán một hồi, nhưng hắn đột nhiên phát hiện, sắc mặt
Hoa Lân hình như có chút nhợt nhạt. Trong lòng cả kinh, nghĩ thầm rằng
bảo vật này và hắn đã tâm thần tương liên, cho dù người khác có ý cướp
đoạt, có lẽ cuối cùng cũng sẽ thất thủ. Nghĩ vậy tâm tình hắn đột nhiên
nhẹ nhàng hẳn, biến hóa này, ngay cả chính bản thân hắn cũng không rõ
tại sao ……
Lộ Á Phi nhẹ giọng cười nói: "Nhớ rõ không? Ta đã từng nói với ngươi,
không phải cứ cảnh giới cao thì nhất định có thể sử dụng. Ngươi xem ta
này, vừa rồi bị hỏa diễm thiêu đốt không chịu nổi, mà ngươi lại chẳng bị sao cả! A a ……" trong nụ cười ẩn ẩn mang theo một chút thương cảm.
Hoa Lân thu hồi Phần Tinh Luân, nghiêm giọng nói: "Ai! Kiếm hữu song
nhận, kì lợi hữu tệ (kiếm có hai lưỡi, điểm mạnh cũng có cả điểm yếu -
cái gì cũng có mặt trái của nó). …… Không nói chuyện này nữa, ngươi
trước tiên ở đây nghỉ ngơi một lát, ta đi đến ngọn núi đối diện bố trí
thêm một tòa phòng ngự trận, đến lúc đó ta lại đón ngươi!"
Lộ Á Phi nhìn theo đầu ngón tay Hoa Lân, chỉ thấy trong “hỏa hải” (biển
lửa) phía xa có vài ngọn núi đen, khoảng cách khá xa, ít nhất cũng một
trăm dặm. Lộ Á Phi thần sắc ảm đạm, nghĩ thầm rằng chính mình quả nhiên
trở thành ghánh nặng của hắn, không ngờ bị Hoa Lân nói đúng.
Hoa Lân vừa mới đứng lên, Lộ Á Phi liền ngăn lại nói: "Chờ một chút! Ta
đi cùng ngươi , chỉ cần bay cao một chút, loại nhiệt lãng (sóng nhiệt)
này ta có thể chịu được ……"
Hoa Lân gật đầu nói: " Thế cũng được! …… bất quá, nếu bay thật cao, nhìn dưới mặt đất sẽ không được rõ ràng lắm. Vạn nhất bỏ sót Lam Diễm tiền
bối, chúng ta có lẽ sẽ phải quay đi quay lại rất nhiều đấy."
Lộ Á Phi sửng sốt, nghĩ thầm rằng Hoa Lân nhìn qua thì chỉ có một chút
thông minh, nhưng trên thực tế khi lo lắng cho cái gì đó lại phi thường
chu đáo cẩn mật. Vì vậy cười nói: "Như vậy đi! Ta bay trên cao, ngươi
bay thấp một chút. Chúng ta một trên một dưới, rõ ràng khắp ‘thiên
thượng địa hạ’ đều có thể nhìn rõ. Ha ha ……"
Hoa Lân cũng ha ha cười nói: "Thật sự là hảo biện pháp! Vậy thì chúng ta đi……" kỳ thật, biện pháp này hắn cũng đã sớm nghĩ tới, chỉ là không
tiện nói ra, lần này do chính Lộ Á Phi đề nghị, đương nhiên coi là tốt
rồi.
Lộ Á Phi đang muốn thu hồi phòng ngự trận, ai ngờ Hoa Lân lại ngăn cản,
nói: "Cũng nên lưu lại một quả tinh thạch ở chỗ này! …… vạn nhất gặp
phải nguy hiểm, chúng ta cũng có thể lập tức trở về đây. Quang mang của
tinh thạch này thập phần dễ thấy, làm lộ tiêu (cọc chỉ đường, định vị)
rất tốt ……"
Lộ Á Phi sửng sốt, gật đầu nói: "Ngươi nói đúng! Nào, chúng ta đi thôi
……" trong lòng lúc này mới chính thức bội phục cơ trí của Hoa Lân.
Hai người bay lên trời, tiến nhập vào dung nham địa giới. Loại cảm giác
nóng bỏng này quả thật quá mãnh liệt, lập tức khiến cho Lộ Á Phi thực sự khó chịu. Hắn mặc dù là người tu chân thuộc hỏa hệ, nhưng vừa phải vận
công chống cự nhiệt lượng, vừa muốn bảo trì vòng bảo hộ bên ngoài cơ
thể, thật sự khiến hắn thấy rất khó khăn. Cho nên hắn chỉ có thể nhất
hạc trung thiên, bay thật cao lên trời.
Còn Hoa Lân thì phi hành ở phía dưới, dán mắt xuống mặt hồ, một mực tìm kiếm ……
Khoảng cách hơn một trăm dặm dài tựa như suốt cả một thế kỷ. Hỏa hồng
dung nham tựa như một cái lò nướng thiên nhiên. Còn Lộ Á Phi ở trên cao
tựa như một cái cánh gà, bị nướng đến "mồ hôi lạnh" chảy ròng ròng ……
Bay nửa canh giờ, bọn họ mới tới được ngọn núi gần nhất. Hoa Lân hạ
xuống trước, chỉ thấy ba mặt của ngọn núi đều là huyền nhai dựng đứng,
chỉ có mặt phía nam hình thế núi thoai thoải, đứng giữa biển lớn tựa như một ngọn đăng tháp (tháp đèn, hải đăng). Hoa Lân bố trí một phòng ngự
trận trên đỉnh núi, Lộ Á Phi sau đó hạ xuống, thấp giọng mắng: "Ai ……!
Hôm nay mới phát hiện ra mình thật sự quá vô dụng. Hỏa hệ thể chất của
Lộ gia qua mấy năm nữa có lẽ thật sự phải tuyệt tích mất."
Hoa Lân biết hắn bình thường rất ít luyện tập hỏa hệ chân nguyên, vì vậy khuyên nhủ: "Chờ khi ngươi đủ thực lực, lúc đó rốt cuộc không phải sợ
Phần Âm Tông nữa. Ngươi luyện tập lại hỏa hệ chân nguyên, như vậy chắc
chắn sẽ không thể bị tuyệt tích được ……"
Lộ Á Phi đột nhiên toàn thân chấn động, nhất thời hiểu được lúc đó cha
mình nghĩ gì. Xem ra phụ thân lúc ấy tưởng rằng như thế đã đủ để tự bảo
vệ, cho nên mới luyện hỏa hệ chân nguyên. Không ngờ rằng tất cả những
điều này hết thảy đều là thiên ý ……
Hoa Lân tịnh không biết hắn đang suy nghĩ gì, đột nhiên đứng lên nói:
"Lộ thiếu! Ngươi hãy ở đây nghỉ ngơi một chút, ta đi ra ngoài luyện
công. Hắc hắc ……"
Lộ Á Phi buồn bực nói: "Hãy đi đi, đi đi! Vừa lúc ta cũng muốn nghỉ một chút ……"
Hoa Lân hưng phấn chạy ra ngoài, ngự phi kiếm, từ trên đỉnh núi hạ
xuống. Sau đó chọn ở phía xa xa một khối"Phiêu phù" đích hắc sắc lục địa (mảnh đất màu đen lơ lửng), cẩn thận đứng lên trên đó. Dung nham bên bờ lục địa đương nhiên vô cùng nóng bỏng, nhưng Hoa Lân đứng ở bên lại
thấy thoải mái dị thường.
Một cỗ nhiệt khí từ dưới chân mãnh liệt bốc lên khiến cho nội đan của
Hoa Lân nhộn nhạo một trận, không khỏi rên rỉ: "Oa! khó trách có người
từ xa ngàn dặm phải chạy đến đây để luyện công, thật sự vô cùng thoải
mái ……"
Đứng bên bờ lục địa, trước mặt Hoa Lân là hỏa nhiệt nham tương, hắn
ngược lại vẫn nhắm mắt, dùng tinh thần để cảm ứng sự tồn tại của hỏa
diễm. Lúc này trong óc hắn đột nhiên xuất hiện một bức họa kỳ quái, nham tương chậm rãi, nhộn nhạo từng đạo dao động dưới chân mình…
Hoa Lân cả kinh, mở to mắt, phát hiện nham tương phía trước căn bản
không có một chút động tĩnh nào, vừa rồi có lẽ chỉ là một loại ảo giác
mà thôi. Vì vậy hắn nghĩ, rốt cục cũng phải thử một lần, lớn tiếng nói:
“Tá vật di thần, tất vi ngã dụng. Vạn pháp tự nhiên, nguyên vu cộng
minh…… khởi!”
Hai tay hắn lăng không giơ lên, chỉ thấy mặt hồ xa xa chậm rãi ba động
dập dờn, nham tương trồi lên khoảng nửa tấc rồi lại lập tức hạ xuống.
Hoa Lân trong lòng mừng như điên, xem ra quả nhiên hữu hiệu. Nhưng hắn đột nhiên chán nản.
Bây giờ mới chỉ phản ứng được có từng ấy, nếu muốn luyện đến mức "bài
sơn đảo hải", không mất mấy năm công phu không thể luyện nổi? Hoa Lân
giận dữ hét lớn một tiếng: "Bài sơn đảo hải ……"
Ai ngờ, lúc này dù chỉ một chút phản ứng cũng không có, chỉ có ở xa xa
có một bong bóng nước "Ba" một tiếng vỡ tan ra, phảng phất nhưng đang
cười nhạo hắn là vô năng. Hoa Lân gãi gãi ót lắp bắp: "Không có biện
pháp, bắt đầu quá muộn. So với Lộ Á Phi thì còn thua kém xa ……"
Hoa Lân thở dài, lại nhắm mắt lại. Suy nghĩ thật lâu, rốt cục rút ra một kết luận là: khống vật đại pháp phải luyện tập dần dần, cứ tích lũy ít
một mới có thể luyện thành trình độ "bài sơn đảo hải ……
Thật sự phải tích lũy từng chút, từng chút một sao? Ít nhất là bây giờ Hoa Lân cứ cho là như vậy……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT