Vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, Hoa Lân liền tóm lấy cổ Tiểu Bạch, định ném nó vào Phần Tinh Luân. Tiểu gia hỏa kia tự
nhiên là không muốn thế, “hống hống hống…” hướng về phía hắn gầm gào một trận. Hoa Lân chỉ cười cười nói: “Ngươi không phải thích ngủ sao, trước tiên vào đó ngủ một giấc nha. Chờ ngươi tỉnh lại, ta lại tặng ngươi một quả tinh thạch!” hắn nói xong, cũng không thèm để ý vẻ kháng nghị của
Tiểu Bạch, liền bạo hành tống nó vào trong.
Lộ Á Phi cười nói: “Tên tiểu huynh đệ của ngươi còn đáng yêu hơn so vói ngươi, ngươi có thể giúp ta như thế không?”
Hoa Lân tức mình nói: “Vậy thì nghỉ đi, ta không muốn phải quay lại
Thánh thanh viện! Đừng có làm phiền ta…” Nói xong hắn liền giơ cao Xích
Dương kiếm, trở lại bên cạnh hố, bắt đầu đào cật lực.
Sau nửa ngày, hai người cũng đã tạo thành một cái hố sâu hơn bảy trượng, tuy vậy bóng ma vẫn không thấy xuất hiện khu vực gần đó. Lộ Á Phi sau
đó liền đứng lên phía trên, vừa giúp Hoa Lân chuyển đá vụn, vừa quan sát tình hình xung quanh…
Trong khi bọn hắn tưởng rằng đã yên bình, thì cái cần đến cuối cùng đã đến.
Bốn phía đột nhiên âm phong bạo thổi, nhiệt độ giảm mạnh đột ngột đến
mức rét lạnh. Từ cột đá u ám phía xa xa, có mấy hắc ảnh nhanh chóng tiến đến. Chỉ trong chốc lát, bọn chúng đã vây quanh khu vực hai người bọn
họ lại rồi.
Lộ Á Phi nói không ngừng: “Lân thiếu! Nhanh nhanh trèo lên nào, bọn chúng xuất động rồi…”
Hoa Lân ở phía dưới lập tức phóng người lên, sau hai lần nhảy đã đứng
bên cạnh Lộ Á Phi, đưa thanh Xích Dương Kiếm trong tay cho Lộ Á Phi nói: “Lấy ngươi làm chủ lực, ta tương trọ. Tin rằng với Xích Dương Kiếm của
ngươi cùng với Phần tinh chi hỏa của ta, he he… nhất định sẽ làm cho bọn chúng được mở mắt!”
Lời nói còn chưa dứt đã nghe thấy từ bên ngoài âm thanh gào rít ghê rợn, mặt đất chung quanh toát ra một màn khói đen. Cảnh sắc đột nhiên biến
đổi, hai người đột nhiên đứng trên bờ huyền nhai, bốn phía tối om, phảng phất như nhìn sâu không thấy đáy, vô số quỉ hồn phiêu dật xung quanh.
Một số oan hồn sắc màu trắng bệch, mở rộng cái miệng đầy máu đang tiến
đến phía họ, phảng phất như muốn ăn thịt bọn họ.
Nếu như đổi lại là người khác, tại thời điểm này có lẽ đã bị dọa đến
chết, thế nhưng Lộ Á Phi và Hoa Lân thì không như vậy. Bọn họ, một người cầm trong tay thần binh Xích Dương Kiếm, một người trong thân tàng chứa thần bí chí bảo Phần Tinh Luân, ngoài ra bọn họ cũng đã từng có kinh
nghiệm đánh qua với ác linh, loại trường hợp này bọn họ đương nhiên đều
đã thấy qua.
Hoa Lân cười nhẹ nói: “Có lầm hay không vậy? Như thế nào mà chiêu thức của quỉ giới đều không sai khác nhau là mấy?”
Vẻ mặt của Lộ Á Phi cho thấy với sự tình này hắn không cảm thấy dễ dàng
như vậy. Căn bản hắn biết rằng những ác linh quanh đây đều là hình thành từ nguyên thần của những tu chân giả đã chết, do vậy hắn đương nhiên là không dám coi khinh. Hai ngón tay liên kẹp lại, nhanh chóng điểm lên
trán mình, lớn tiếng hét:” Ngưng thần vật ngoại… âm nhãn… khai!”
Ảo tượng ở xung quanh vẫn không hề thay đổi ngay tức khắc, chỉ thấy có
ba bóng ác linh trắng bệch ở trước mặt, cái miệng rộng đầy máu làm cho
người khác phải rùng mình dựng tóc gáy. Lộ Á Phi sợ hãi nói: “Lân thiếu, cẩn thận! Những tên gia hỏa này thật sự là….”
Hoa Lân đương nhiên không dám khinh địch, cũng bởi vì hằn từng có lập
lời thề, chỉ cần là đối phó với địch nhân thì sẽ dốc toàn bộ sức lực ra. Hắn tuy không có mở ra được âm nhãn, nhưng với Phần Tinh Luân thì hắn
có thể khống chế tới mức tùy tâm sở dục. Tại bên trong đôi mắt hắn, ẩn
ẩn phát xuất một trận hồng quang, đối với ảo giác xung quanh và cảnh
thực hắn cũng đã sớm nhận biết được rồi.
Vào lúc này, Lộ Á Phi hét lớn là để cảnh bảo nguy hiểm cho hắn, Hoa Lân thầm nghĩ đáng tiếc đã chậm rồi…
Bởi vì “cái đó” nguyên tưởng rằng Hoa Lân là thịt đã đến tay, cho nên
trực tiếp đánh tới. Khi thấy Lộ Á Phi nhắc nhở, không nghĩ rằng “khối
thịt” này vẫn thản nhiên, nó đương nhiên nghĩ có điểm không ổn, lập tức
quay đầu bỏ chạy, phản ứng nhanh nhẹn dị thường.
Nhưng nó không có nghĩ đến, Hoa Lân này hoàn toàn không giống như người
thường, hắn tịnh không có xuất thủ công kích, mà lại gãi gãi cái gáy,
lắp bắp nói: “Ở đâu vậy? Tất cả căn bản đều là ảo ảnh mà…”
Con ác linh lẩn trốn kia đang lơ lửng ngoài hai trượng, quay đầu lại
sửng sốt nhìn. Hoa Lân thì trông giống như là mất đồ, cứ thế mà nhìn
loạn tứ phía, giống như là không hề nhìn thấy nó vậy.
Con ác linh này lập tức cảm thấy hối hận, nó hối hận vì lúc nãy không có trực tiếp đánh xuống, nói không chừng đã đắc thủ rồi. Vì vậy, nó liền
phối hợp với hai con ác linh khác ở bên ngoài kia, chuẩn bị tiến đến…
Vào lúc này, tại bên trên cột đá phía xa xa, một hắc ảnh mờ nhạt hiện
hữu trên nham thạch, nó đột nhiên nhăn mày nhíu mắt, vốn định xuất ngôn
đề tỉnh, nhưng nó lại muốn quan sát thực lực của Hoa Lân, cho nên mặc kệ không lên tiếng.
Không như dự đoán, Lộ Á Phi đột nhiên lao lên phía trước…
Hắn vốn tưởng rằng Hoa Lân vốn chưa khai mở âm nhãn, thấy một ác linh
hung ác đánh tới phía hắn, tay trái liền nhanh chóng dùng lực kéo Hoa
Lân ngã về phía sau. Lộ Á Phi cảm thấy bản thân khó mà chống lại được
hợp kích của ba con ác linh, nên đành phải sử dụng đến tuyệt chiêu của
mình, hắn hét lên một tiếng:” Kim quang trảm…”
Chỉ thấy Xích Dương kiếm trong tay hắn kim quang đột nhiên dài ra, một
mảng kim quang chói mắt bắn ra bốn bề. Ba bóng ác linh kia mặc dù sớm đã có đề phòng, có điều Xích Dương kiếm vốn là chí bảo ngàn năm của Lộ
gia, ngoài ra còn là khắc tinh của ác linh. Do vậy, bọn chúng cuối cùng
vẫn cứ chậm một bước, một ánh kim quang đã xuyên thấu qua “cơ thể” của
ác linh.
Không chỉ có vậy, chỉ thấy phiến kim quang đó tại thân thể bọn chúng
nhanh chóng khuếch trương rộng ra, ba âm thanh thảm thiết phát ra, trong chốc lát hồn phi phách tán…
Cùng lúc đó, sắc mặt Lộ Á Phi cũng biến đổi. Xích Dương kiếm trong tay
hắn cũng trở nên ảm đạm vô quang, hắn lập tức hét lên một tiếng:”Tiểu
Lân! Mau đi nào…” nói xong giá khởi Xích Dương Kiếm, chuẩn bị lập tức
bay lên không!
Hắn cũng là không còn biện pháp! Nguyên tưởng rằng, Hoa Lân thật đáng
thất vọng, cũng nên có thể ngăn trở được một ác linh, không nghĩ rằng
tên này lại làm vướng tay vướng chân, không chỉ không thể tự bảo vệ, mà
còn muốn làm liên lụy đến chính mình. Bây giờ tuyệt chiêu của chính mình đã sử dụng rồi, mà vừa rồi không thấy ba hắc ảnh tái xuất hiện. Bây giờ không tránh đi thì còn đợi khi nào?
Hắn nghĩ không sai. Nhưng lúc này ba hắc ảnh ẩn tàng đồng loạt cuồng
tiếu, cùng nhìn ra bảo kiếm của Lộ Á Phi đã mất đi tác dụng, thấy bọn họ muốn chạy trốn, sao dễ dàng chịu buông tha?
Nhất thời, Hoa Lân và Lộ Á Phi phát hiện chung quanh giống như đã đông
lại, liền sau đó hiểu được mình đã bị một cây căn ti tuyến (rễ cây) cuốn lấy, động tác không khỏi chậm đi vài phần. Ba hắc ảnh kia trở nên không hề kiêng sợ, nhanh chóng từ ba hướng điện xạ mà đến.
Thân ảnh chúng nó vốn có vẻ trong suốt, trong lúc nhất thời không thể thấy rõ được ……
Lộ Á Phi liền cảm giác một luồng lạnh vô cùng đập vào mặt, biết nếu bị
chúng nó đóng băng, có lẽ sẽ lập tức mất đi ý chí. Đang chuẩn bị toàn
lực phản kháng, sự tình chợt hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người ……
Hoa Lân chờ đúng là lúc này, hắn bổ nhào vào ba hắc ảnh trước mặt, đột nhiên quát lớn: "Tuyệt tình đoạn hồn thức ……"
Chỉ thấy hắn hai tay liên tục phách ra ba mươi sáu chưởng, một khối hồng quang mênh mông xuất ra, mọi chiêu đều là "Tuyệt Trần Kiếm pháp", chiêu nào cũng đều là "Chế địch tiên cơ"……
Hắn lấy "Tuyệt trần thất thập nhị thức" làm trụ cột, bằng vào "Túy kiếm
tâm pháp" đánh ra phía trước, lại dùng “hỏa diễm” của Phần Tinh Luân làm căn bản, chiêu này vừa ra, ba hắc ảnh kia lập tức hoảng sợ biến sắc.
Chỉ thấy một khối "hỏa diễm" lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt, giống
như chính mình đang chủ động tự thiêu.
Chỉ nghe hai thanh âm thê lương thảm thiết truyền đến, hỏa diễm kia một
khi chạm vào trên thân, lập tức từ trong hắc ảnh mở rộng dần ra. Từ tâm
tạng của một hắc ảnh trong đó, đột nhiên toàn thân lập tức bị thiêu
cháy, âm thanh thảm khốc, như đang ở luyện ngục vậy ……Một thân ảnh khác
phản ứng thần tốc một cách kỳ lạ, vai trái trúng chiêu nhưng nó lại tự
tách chính mình thành hai nửa chịu để thiêu đốt nửa bên trái, nét mặt
kinh hoảng thất sắc, điên cuồng chạy trốn……
Hắc ảnh cuối cùng tránh được một chiêu, thân ảnh nó hóa thành một cái
đường thẳng tắp, từ trong “hỏa diễm đao” của Hoa Lân thoát đi. Thân pháp này thật sự làm cho người ta nghe nói cũng phải sợ hãi.
Nhưng trong tâm nó thực sự kinh hãi, vẫn lơ lửng phía trên Hoa Lân. Bởi
vì chính mắt nó nhìn thấy thân thể của đồng bọn bị tàn phá, quang cảnh
đó thật sự khiến nó thực sự kinh tâm. Nói thì chậm, nhưng nó cũng diêu
thân (chuyển thân, lắc mình) hóa thành hai nửa, nhanh chóng bỏ chạy một
mạch về phía xa ……
Ách! Hoa Lân và Lộ Á Phi đều há hốc miệng, cả nửa ngày vẫn quên chưa khép lại.
Hoa Lân mở miệng đầu tiên, nói: "Nó …… nó sao lại biến thành hai nửa, vẫn …… vẫn chưa chết sao?"
Lộ Á Phi cả giận nói: "Ngươi…… Ngươi làm cái quỷ gì vậy? Lẽ ra nên xuất thủ chứ!"
Hoa Lân buồn bực nói: "Sao ngươi lại trách ta vậy?…… ngươi cũng thấy
được thân pháp chúng nó nhanh như thiểm điện, nếu không có chiến thuật,
khẳng định không thể chạm được vào chúng nó!" lại thấy Lộ Á Phi vẫn còn
tức giận, hắn vội vàng đổi giọng: "Ừ! lần này là ta không đúng, không
nên che dấu thực lực! …… Nhưng động tác của ngươi thật sự quá nhanh, so
với ta lợi hại hơn, ta căn bản là không theo kịp tốc độ của ngươi."
Lộ Á Phi chỉ có thể không nói gì, nghĩ thầm rằng người này lúc nào cũng
đều có lý do cả, trừ phi đoạn giao với hắn, nếu không thì đừng mong chờ
hắn một ngày nào đó có thể thay đổi tính nết.
Hoa Lân gãi gãi sau ót lắp bắp: "Như vậy đi! Ngươi trước tiên hãy nghỉ ngơi một chút, lần này để ta đi đào khoáng."
Nói xong tiếp nhận Xích Dương Kiếm của Lộ Á Phi, nhảy vào trong hố bắt đầu đào bới ……
Lộ Á Phi tự nhiên không có ý kiến, trên bầu trời lại đột nhiên hiện lên
bảy tám đạo hàn quang. Một đám thiếu niên cẩn thận bay lơ lửng giữa
không trung, trong đó một gã kinh hãi nói: "Các ngươi …… các ngươi có
lầm hay không vậy? Sao lại đào khoáng ở chỗ này? Các ngươi không muốn
sống nữa sao?"
Lộ Á Phi ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện bọn họ tất cả đều là đệ tử của "Tử Kim điện", vì vậy lạnh lùng nói: "Sao vậy?"
Bên dưới hố lập tức truyền đến tiếng của Hoa Lân: "Là ai đến vậy? Không phải là bọn Bồ Tinh Huy đấy chứ?"
Lộ Á Phi chưa kịp trả lời, tám gã đệ tử Tử Kim điện đã từ trên trời chậm rãi hạ xuống. Tất cả bọn họ đều kinh hãi nhìn chung quanh, một gã thiếu niên cầm đầu hỏi: "Vừa rồi nơi này hồng quang chợt lóe, các ngươi có
phải là đã gặp nguy hiểm gì không?"
Lộ Á Phi nhíu nhíu mày nói: "Vừa rồi đúng là có gặp một cái hắc ảnh, lại còn giao chiến một chiêu với nó. Sao vậy?…… Trông vẻ mặt các ngươi,
hình như ta có gì sai à?"
Thiếu niên cầm đầu kia lập tức lắc đầu nói: "Các ngươi cũng mau rời khỏi nơi này đi, chắc chắn nó sẽ đi gọi nhiều liệp thực giả (thợ săn, kẻ săn thịt, ở đây là quỷ ăn thịt người), đến lúc đó các ngươi có lẽ không ổn
đâu."
Lộ Á Phi ngắt lời nói: "Chúng nó gọi là liệp thực giả à?"
Thiếu niên kia gật đầu nói: "Các ngươi đúng là! …… Ngay cả chúng ta cũng không đào khoáng tại 'Hãm Không địa đái’ (dải đất)' này, bởi vì rất khó phát hiện được thân ảnh của chúng nó. Các ngươi thực ……"
Lộ Á Phi ngắt lời nói: "'Hãm Không địa đái? hắc hắc …… khó trách có khoáng thạch mà vẫn không có ai đào!"
Thiếu niên kia bổ sung: "Đúng vậy, nơi này đúng là Hãm Không địa đái!
không chỉ có nơi này mà tất cả sơn cốc tối đen của chúng ta đều xưng là
Hãm Không địa đái. Bởi vì nơi này thân thủ không thể nhìn thấy năm ngón
tay, liệp thực giả lại thiện nghệ đánh lén, đã có rất nhiều, rất nhiều
người tu chân chết ở đây. …… Chẳng lẻ không ai nhắc nhở các ngươi sao?"
Ách? Lộ Á Phi lau mồ hôi nói: "Không có! chúng tôi vừa mới tới, không ai giải thích cho chúng tôi cả!" trong lòng lại nghĩ rằng liệp thực giả
cũng không có gì ghê gớm cả, mới mấy chiêu đã bị "Hoa Lân" nện cho một
trận. …… mà không biết rằng, Hoa Lân thật ra là một loại người khác, như hắn đã nói, hắn cho dù gặp ác linh tiếp cận trên mặt đất, có lẽ ác linh này cũng phải thúc thủ.
Thiếu niên kia thấy Lộ Á Phi đang trầm tư, vì vậy khuyên nhủ: "Mau cùng chúng ta đi, không cần đào nữa!"
Lộ Á Phi còn chưa trả lời, bên dưới đã nghe Hoa Lân gắt gỏng: "Uy …… ta
nói này tiểu Lộ tử! mau dọn đống đá vụn ra chỗ khác, ngươi định làm ta
mệt chết hay sao?"
Lộ Á Phi ha ha cười, chỉ thấy một thiếu niên Tử Kim điện quay đầu nhìn
xuống, lớn tiếng nói: "Sư huynh ở phía dưới! Ngươi mau không đào nữa,
bằng hữu của ngươi cũng muốn đi cùng chúng ta rồi!"
Lộ Á Phi buồn bực nói: "Uy uy uy …… ai nói ta muốn đi cùng các ngươi?"
nói xong, hắn vận khởi "Khống vật đại pháp", dịch chuyển một khối đá.
Đệ tử Tử Kim điện ở bên cạnh tất cả đều hoảng sợ biến sắc nói: "Oa! Khống vật đại pháp?"
Lộ Á Phi nhướng mày, nghĩ thầm rằng đây không phải là mình muốn ra oai
mà là công việc phải như vậy. Ai …… tính ra cứ mặc kệ bọn họ nói.
Đệ tử Tử Kim điện mặc dù bội phục tài của Lộ Á Phi nhưng vẫn có điều lo
lắng đến an nguy của bọn họ, lúc này có chút khó xử. Nếu chính mình đi
khỏi, hai vị này nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu không đi, bất hảo liệp thực giả mà tập trung đến, lúc đó những người này lại phải tham
chiến. - Trong mắt bọn họ, liệp thực giả đều phi thường khó đối phó.
Lại nói Hoa Lân đào được một lát, chỉ cảm thấy "Xích Dương Kiếm" trong
tay có chút cảm giác nặng nề, giống như phía dưới có cái gì đó hấp dẫn
(hút lấy). Hoa Lân tưởng rằng chính mình đang mệt mỏi, cho nên dừng tay
nghỉ hơi một lát, dụng sưu thần thuật tìm tòi, phát hiện Hà Chiếu Kiếm
cách mình chỉ có khoảng sáu trượng. Hắn trong lòng mừng rỡ, vội vàng vận khởi toàn bộ ý niệm, quát to: "Hà Chiếu …… hồi lai (trở về)!"
Ai ngờ, Hà Chiếu Kiếm vẫn hoàn toàn bất động! Hoa Lân cả kinh, lại thi
triển "Sưu thần thuật" dò xét xuống dưới. Chỉ thấy Hà Chiếu đã cắm nửa
thanh vào trong một tảng đá lớn màu đen, bằng ý niệm cường đại của chính mình vẫn không thể gọi trở về. Lần này, hắn rốt cục hiểu được sự tình
có điểm không đơn giản!
Lúc này, ở phía trên, một gã đệ tử Tử Kim điện nghe Hoa Lân gọi Hà Chiếu trở về, không khỏi quay đầu hỏi Lộ Á Phi: "Phía dưới có hai người à?
Sao ta thấy như chỉ có một người vậy?"
Lộ Á Phi ha ha cười nói: "Bảo kiếm của bằng hữu ta di thất ở phía dưới,
cho nên hắn sẽ không buông tha đâu. Các ngươi trở về trước đi! ……"
Vài tên đệ tử Tử Kim điện nhìn nhau vài lần, phần lớn đều nghĩ không thể tưởng tượng được.
Mọi người thấy vậy, do dự không quyết cũng không phải là biện pháp,
trong đó hai người thấp giọng thương lượng vài câu, thiếu niên cầm đầu
kia đột nhiên lớn tiếng nói: "Đã như vậy, chúng ta cũng nghỉ ngơi ở đây
một lát, nhìn xem sư huynh phía dưới có thể đào được cái bảo bối gì. A a ……"
Lộ Á Phi trong lòng đã có chút cảm động. Nghĩ thầm rằng dụng ý của những thiếu niên này phi thường rõ ràng, bọn họ sợ hai người mình gặp phải
nguy hiểm, cho nên không dám rời đi. Lúc này, hắn có điểm không hiểu rõ, cũng là đệ tử của "Tử Kim điện", trung niên kiếm khách lần trước thái
độ thập phần cường ngạnh, còn bọn đệ tử trước mặt này lại thập phần hòa
thiện. Thực không hiểu sao lại như vậy!
Lộ Á Phi ở trên thật ra rất dễ dàng nhận thấy, phía dưới Hoa Lân đang
thực sự khó chịu. Hắn đào xuống khoảng một trượng, cảm giác Xích Dương
Kiếm trong tay càng nặng nề thêm, hắn không khỏi lẩm bẩm nói: "Cái quỷ
gì vậy? chẳng lẽ khối đá màu đen cũng là một yêu quái sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT