Đồng Thiên Cừu nghe thấy có người gõ cửa, vội nói lảng đi: “Ai thế?..Mau vào đi!”

Một hắc y thiếu niên đẩy cửa bước vào, đứng bên ngoài nói: “Là ta, Tiểu Cao!...Dương tổng quản có việc gấp muốn mời ngài tới giải quyết, nói là một vị khách mua Sưu Hồn Trùng hàng giả, giờ đây đã hại chết một vị công tử, người ta đã đến tận cửa để hỏi tội.

Đồng Thiên Cừu đứng bật dậy nói: “A! Có chuyện này ư? Được, ta tới ngay…”

Lộ Á Phi thấy hắn lấy cớ bỏ đi vội la lên: “Đồng tứ thúc, người còn chưa tiết lộ Thực Cốt Long xuất hiện nơi nào mà!”

Đồng Thiên Cừu: “Ta có việc phải làm gấp! Trở về rồi nói tiếp, thế nhé…” đoạn bước nhanh ra ngoài.

Lộ Á Phi tức điên lên nói: “Có lầm hay không vậy? Chỉ đúng một câu mà hắn cũng không chịu nói luôn!”

Hoa Lân thấy Đổng Thiên Cừu đã đi mất dạng, tiện tay vớ lấy trái cây trên bàn, cắn một miếng rồi nói: “Điều đó là đương nhiên, vì trong lời nói của chúng ta đã lộ ra sơ hở. Nếu ta là hắn, ta cũng chẳng nói cho ngươi biết…”

Lộ Á Phi sửng sốt, giọng thoáng vẻ hồ nghi hỏi: “Sơ hở gì?”

Hoa Lân miệng vừa nhồm nhoàm trái cây, vừa phều phào nói: “Cái này gọi là… “Yên đa tị thỉ”!”(tạm dịch: nghĩa đen là: “đánh rắm nhiều tất ngửi thấy mùi hôi thối”!!!)

Lộ Á Phi choáng váng: “Yên gì…cái gì?”

Hoa Lân nuốt vội miếng ăn , nói: “Nghĩa là nói nhiều thành ra thất thố, hiểu chưa đồ bại hoại?…Ta vừa rồi chỉ nói, Nhược Uyên nhờ chúng ta tìm tung tích của Thực Cốt Long, ta chưa nói Nhược Uyên rốt cục là ai cả. Vậy mà ngươi ngang nhiên nói thẳng Nhược Uyên chính là cao thủ của Thánh Thanh Viện nên gây ra nghi vấn.”

Hoa Lân cắn tiếp một miếng trái cây nữa nói: “Chúng ta đành phải diễn tiếp tuồng này…” đoạn ghé sát tai Lộ Á Phi thì thầm hồi lâu.

Lộ Á Phi liên tục gật đầu nói: “Lợi hại, cứ vậy đi…Đúng rồi, khi còn ở quê nhà, có phải ngươi thường xuyên dối trá không? Chỉ có vậy mới nghĩ ra được trò bịp bợm hoàn hảo này.”

Hoa Lân nghiêm sắc mặt, trịnh trọng nói: “Ngươi chớ nên tuỳ tiện đổ oan cho người tốt nghe chưa? Ta vốn rất ít khi nói dối! Chỉ do nha hoàn của ta, cái này muốn cưng chiều, cái kia lại muốn an ủi, thật mệt chết đi được.”

Lộ Á Phi thúc cho hắn một quyền nói: “Ngươi sao không chết đi cho ta nhờ?’’

Hai người vừa ăn trái cây, vừa nói chuyện phiếm, đã qua một canh giờ mà vẫn chưa thấy Đồng Thiên Cừu trở lại.

Hoa Lân cuối cùng cũng thấy ngứa chân ngứa tay, đứng dậy bắt đầu dạo quanh xem xét. Chỉ thấy những bức phù điêu trên tường dường như cùng một nội dung vì vậy lần lượt ngắm nghía từ đầu tới cuối. Quả nhiên hắn phát hiện chúng miêu tả cảnh tượng Tiên Ma đại chiến. Hoa Lân đang định hỏi Lộ Á Phi xem đúng điển tích này có phải đã diễn ra trên thực tế không thì lúc này hắn lại nhận ra những thanh bảo kiếm treo trên tường thập phần sắc bén, chúng không chỉ đơn thuần là để trang trí, mỗi thanh đều toát ra hàn khí lạnh thấu xương.

Vì vậy Hoa Lân tiến đến gần quan sát tỉ mỉ hơn, vận lực dùng ngón tay búng lên thân kiếm, chỉ nghe “Tranh” một tiếng ngân vang, tức thời cảm thấy một tia linh tính phản hồi. Do vậy hắn kinh ngạc nói: “Ây nha, thanh bảo kiếm này ắt cũng chẳng tầm thường đâu!”

Lộ Á Phi duỗi thẳng tứ chi, thoải mái dựa người trên ghế nói: “Long thiếu gia! Ngươi đúng là kiến thức thô lậu mà, ngươi không thấy bên cạnh mỗi thanh kiếm đều có đề tên ư?”

Hoa Lân nhìn nhìn thanh kiếm trước mặt, miệng lẩm bẩm: “Ngự Không Kiếm?...Cũng đâu có gì ngạc nhiên chứ! Mặc dù nó cũng là một thanh bảo kiếm nhưng so với Hà Chiếu Kiếm của ta còn thua kém bội phần!”



Lộ Á Phi lắc đầu nói: “Sai, sai, sai rồi! Ngươi còn muốn ta mắng ngươi thế nào nữa chứ? Mười thanh bảo kiếm này được xưng danh là Tu Chân Giới Thập Đại Trấn Thế Tiên Kiếm. Ngự Không Kiếm trước mặt ngươi đứng hàng thứ sáu. Uy lực của nó còn vượt qua cả không gian và thời gian. Trong khi giao chiến, chỉ cần có thanh kiếm này trong tay, ngươi có thể tuỳ ý tiến đến, lùi đi mà đối phương không có cách nào nắm được hành tung…Hắc hắc! Thanh kiếm này mới chỉ xếp hàng thứ sáu thôi, ngươi thử nghĩ xem, chín thanh kiếm còn lại sẽ lợi hại thế nào?”

Hoa Lân bật cười nói: “Thanh kiếm này á? Nó là tiên kiếm sao? Ha ha ha…”

Lộ Á Phi vớ lấy một trái cây trên bàn, cắn một miếng nói: “Nói ngươi ngu dốt thì hết lần này đến lần khác ngươi không phục! Thanh kiếm này là đồ giả, ngươi chẳng lẽ không nhận ra được? Lại còn muốn tranh cãi với ta nữa à?”

“Ách…” Hoa Lân nói: “Hoá ra là đồ giả, ngươi sao không nói sớm?”

Lộ Á Phi tự ái nói: “Thế mà ngươi còn trách ta được? Mười thanh tiên kiếm mà tụ họp lại một chỗ à? Ngươi tưởng ngươi là ai chứ? Trên đời này làm gì có trùng hợp như vậy?”

Hoa Lân buồn bực đáp: “Uy uy uy! Ta đâu biết chúng nó là kiếm tiên, ngươi rõ ràng cố ý muốn xỏ xiên ta mà!...Hừ! Xem ra, ta chẳng cần tranh cãi với ngươi, chỉ cần biết Hà Chiếu của ta mạnh hơn chúng là được rồi.”

Lộ Á Phi chỉ về phía thanh kiếm đứng hạng đầu nói: “Ngươi sao thể, chẳng lẽ mau quên vậy ư? …Trữ Tiêm Tuyết đã từng dặn, chỉ cần chiếm được Liệt Thiên Kiếm là có thể phá được cấm chú đang giam hãm nàng. Kia kìa! Nó là cái đứng đầu đó…Ta thật chán nói chuyện với ngươi”

Hoa Lân đành lảng đi, đột nhiên cất giọng ca ngợi Xích Dương Kiếm của Lộ Á Phi: “Đúng rồi, Xích Dương Kiếm của ngươi cũng lợi hại phi thường, vì sao không được liệt vào Thập đại Tiên Kiếm?”

Sắc mặt Lộ Á Phi lập tức lộ vẻ đắc ý, nhưng cũng có chút ngượng ngùng: “Thanh kiếm của ta còn kém xa…Nhưng nếu thanh kiếm này thông linh, nó có thể cùng ta bổ trợ với nhau cùng tiến bộ. Cảnh giới của ngươi không ngừng gia tăng, ngươi sẽ nhận thấy bảo kiếm của mình ngày càng thuận tay, hơn nữa nó cũng dần dần hội tụ một sức mạnh lạ kì. Hà Chiếu Kiếm của ngươi chưa biết chừng còn có thể luyện thành tiên kiếm ấy chứ…”

“Ách…” Hoa Lân nghĩ hắn càng nói càng hoang đường, nhưng bỗng nhớ lại Hà Chiếu Kiếm có khả năng triệu hồi lôi điện, hiện tượng này đến giờ vẫn chưa giải đáp được. Biết đâu, trong tương lai, Hà Chiếu Kiếm thật sự sẽ siêu việt hơn những thanh kiếm trên tường kia nhiều! Ngẫm nghĩ đên đây, hắn lại hỏi: “Chẳng trách Xích Dương Kiếm của Lộ gia các ngươi vang danh thiên hạ, vậy hẳn nó thực sự thông linh phi thường?”

Mấy câu nói vừa rồi làm Lộ Á Phi nhíu mày chìm vào hồi tưởng quá khứ. Hắn buồn rầu nói: “Trên thế gian này, có một môn phái mà toàn bộ bọn họ đều là cao thủ luyện khí. Hầu hết phi kiếm hay pháp bảo danh chấn bốn phương là do họ chế ra. Mà bọn họ đại đa số là người tu chân hoả hệ, trong Phần Âm Tông cũng có vài tên luyện khí tới cảnh giới tông sư…Lộ gia chúng ta cũng có danh tiếng trong giới luyện khí nhưng vì do Phần Âm Tông xuất hiện nên…Ài!”

Hoa Lân thấy hắn có chút thương cảm, đành cất lời an ủi: “Đợi chúng ta luyện thành “Phạm Mật Tâm Kinh”, một ngày nào đó sẽ tính sổ với chúng”

Lộ Á Phi gật gật đầu rồi bỗng nghiêm mặt nói: “Không sai! Luyện thành “Phạm Mật Tâm Kinh" sẽ giúp gia tăng thực lực đáng kể nhưng có chuyện này ta vẫn muốn hỏi ngươi, bằng cách nào mà ngươi tu luyện đồng thời chân nguyên hỏa hệ cùng thủy hệ? Ngươi biết như vậy sẽ gánh chịu hậu quả thế nào không?”

Hoa Lân mặt toát mồ hôi dầm dề nói: “Ta đã nói rồi, tình huống lúc đó là bất khả kháng. Mà không có vấn đề gì nghiêm trọng chứ?”

Lộ Á Phi thật lòng lo cho hắn, vội hỏi: “Ngươi thật quá liều lĩnh đó, ngươi nên biết, chẳng cần Phần Âm Tông đuổi giết, cứ thế này một thời gian nữa, tự bản thân cơ thể ngươi nổ tung mà toi đời. Bây giờ chỉ có biện pháp duy nhất là cứu Trữ Tiêm Tuyết ra, sau đó nhờ nàng ta thi triển đại pháp biến đổi chân nguyên, nếu không mạng ngươi không giữ nổi đâu!”

Hoa Lân thắc mắc: “Theo lời ngươi nói thì sự tình rất nghiêm trọng nhưng sao ta chẳng thấy cảm giác thuỷ hoả khắc kị nhau nhỉ?”

Lộ Á Phi mắng: “Đó là vì tu vi của ngươi còn non kém, nếu đạt tới Thanh Hư Kì, hai chân nguyên dung hợp thì…Hừ hừ…”

Đến đây Hoa Lân cũng bắt đầu mơ hồ hiểu ra, chỉ lẩm bẩm nói: “Ài…Theo nhận xét của ta, việc cứu Trữ Tiêm Tuyết so với sự tình bản thân ta còn khó khăn hơn, thật chẳng hiểu được ngươi có ý đồ gì mà nhiệt tình muốn cứu nàng vậy?”

Sắc mặt Lộ Á Phi biến đổi, đang định giải thích thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài vọng vào, biết Đổng Thiên Cừu đã trở lại nên triển khai ngay lời thoại mà lúc nãy hai người đã bàn bạc trước, hắn nói tiếp: “Ngươi lo việc đó đi ! Chúng ta nên sớm cung cấp thông tin xác thực về Thực Cốt Long cho hắn. Chỉ có điều theo ý ta, hắn không quá khó khăn để đối phó với Thực Cốt Long đâu. Ngươi xem, hắn truyền thụ công phu “Luyện hoá” đã thấy lợi hại phi thường, nếu hắn dạy chúng ta thêm “Phân thân thuật” thì…hắc hắc hắc…Hai người chúng ta lại có thể tăng lên một cảnh giới.”

Lộ Á Phi vờ hỏi: “Sao hắn lại tự xưng là Nhược Uyên của Thánh Thanh Viện nhỉ?”

Hoa Lân nói: “Điều này ngươi còn không rõ ư? Thực Cốt Long vốn là một loài tà ác, hắn muốn kiếm Thực Cốt Huyết, nếu hắn không tự xưng là cao thủ của Thánh Thanh Viện thì sao có thể nhờ người khác giúp đỡ được. Nhưng qua bộ dạng rất đỗi buồn phiền của hắn, ta nghĩ hắn hoàn toàn không phải hạng người xấu xa”



Lộ Á Phi hắc hắc cười nói: “Chẳng biết Thánh Thanh Viện rốt cục thực sự có kẻ nào tên là Nhược Uyên không nhỉ?”

Hoa Lân cũng cười nói: “Chắc có, bằng không hắn nào dám tuỳ tiện bịa ra?”

Lộ Á Phi: “Từ trước đến nay ta chưa hề nghe qua cái tên này bao giờ!”

Đến đây, Đồng Thiên Cừu bên ngoài cũng đẩy cửa đi vào, tiến đến nói: “Nhược Uyên vốn là một cao thủ hành hiệp trượng nghĩa, vì Nhược Phong, sư huynh của hắn giao cho hắn trấn thủ trên viện nên được rất ít ngươi biết tới!”

Lúc này, Lộ Á Phi đang gác hai chân lên bàn, thấy Đồng Thiên Cừu đẩy cửa vào liền thu chân lại nói: “A! Tứ…Tứ thúc đã về?”

Đồng Thiên Cừu cũng chẳng thèm để ý đến hành động vô phép của hắn, chỉ hỏi: “Kẻ kia rốt cục muốn tìm Thực Cốt Long với ý đồ gì nhỉ? Thực Cốt Huyết cũng có tác dụng gì đâu? Thật là kì quái!”

Hoa Lân vội vàng đỡ lời: “Hắn giải thích là có người thân bị giam hãm, muốn dùng Thực Cốt Huyết để cứu người, ta thấy thái độ của hắn rất lo âu nên chắc là thật”

Lộ Á Phi cũng lao nhanh đến, kéo tay Đồng Thiên Cừu thúc dục: “Tứ thúc! Thực Cốt Long xuất hiện nơi nào? Chúng ta đã đợi hơn một canh giờ rồi, nếu không nhanh chóng quay lại Kì Long Thành báo tin cho hắn thì e rằng có người khác tranh mất!”

Đồng Thiên Cừu trầm tư suy ngẫm hồi lâu, thầm nghĩ hai tiểu tử này chắc chắn không đủ khả năng đối phó với Thực Cốt Long, xem ra đúng do người khác nhờ vả nên nói: “Ai! Ba mươi năm trước, ta gặp Thực Cốt Long ở Hắc Mang Tinh. Sau khi sự tình kia xảy ra, nghe nói “truyện tống trận” ở nơi đó cũng bị Thực Cốt Long phá huỷ mất rồi, bây giờ căn bản không có khả năng tới đó nữa rồi.”

Lộ Á Phi sững sờ, lập tức cười khổ nói: “Hỏng rồi! Đã không cách nào qua được đó, người ta cũng chẳng trả thù lao cho mất!”

Hoa Lân vội hướng về phía Lộ Á Phi nháy mắt ra hiệu rồi nói: “Đâu nhất thiết phải thế, chỉ cần chúng ta nói cho hắn địa điểm là được rồi, vấn đề khác đâu cần lưu tâm!”

Ẩn ý của Hoa Lân là khuyên Lộ Á Phi đừng tỏ ra thất vọng quá mức nhưng gã này vẫn không hiểu ý, quay đầu lại hỏi Đồng Thiên Cừu: “Đồng Tứ thúc! Tu Chân Giới rộng lớn thế này lẽ nào chỉ có một con Thực Cốt Long kia? Đã giúp thì giúp cho trót, người còn có cách nào không?”

“Ách…” Hoa Lân đến giờ mới biết, Lộ Á Phi đối với việc truy tìm Thực Cốt Long còn nóng ruột hơn cả mình rất nhiều. Hắn chợt hiểu ra ngọn nguồn vấn đề. Chỉ vì đối với người thường muốn từ “cảnh giới Nguyên Anh” đột phá tới “cảnh giới Thanh Hư” phải mất ít nhất cả trăm năm. Nhưng Lộ Á Phi lại được Trữ Tiêm Tuyết trợ giúp, trong vài ngày đã thành công mỹ mãn. Thử hỏi khắp Tu Chân Giới, nếu biết được ai chẳng kinh hoàng?

Thế nhưng Hoa Lân nào biết: tất cả những gì Lộ Á Phi nỗ lực thực hiện đều là vì một nữ nhân…

Trong lúc Lộ Á Phi đang chìm trong nỗi thất vọng tột cùng, sợ rằng trọn kiếp này cũng chẳng thể nào kiếm được Thực Cốt Long nữa thì Đồng Thiên Cừu bật cười ha hả nói: “Không sai! Còn có một con Thực Cốt Long nữa, nghe đồn xuất hiện trên vệ tinh thứ hai của Thần Cật Tinh Vực. Ta nghe thấy…”

Lộ Á Phi vô cùng mừng rỡ: “Tuyệt quá, Long Thiểu! Chúng ta lập tức trở lại tìm Nhược đại hiệp báo tin rồi còn nhận thù lao!”

Hoa Lân thấy hắn vui quá hoá khùng, cắt ngang cả lời của Đồng Thiên Cừu, ngao ngán lắc đầu, “dội cho hắn một gáo nước lạnh” nói: “Còn có cả kim khoáng nữa!”. Hàm ý là đào khoáng mới là vấn đề cần giải quyết trước tiên.

Lộ Á Phi cười ha hả nói: “Đúng rồi! Bây giờ chúng ta đi đòi hắn tinh thạch…”, nói xong kéo theo Hoa Lân chực bỏ đi.

Đổng Thiên Cừu lập tức ngăn lại: “Ăn uống một chút rồi hãy đi!”

Hai người kia đồng thanh hô lên: “Không cần!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play