Phút chốc, hai người lại bước lên “Truyện tống thai”,
Lộ Á Phi dẫn theo Hoa Lân bước sang hướng trái thì một gã kiếm khách
thiếu niên lập tức nghênh đón nói: “Nhị vị sư huynh! Chẳng hay hai người định đâu?”
Lộ Á Phi: “Ta đang tìm đường đi Tiên Diên Tinh Vực, lộ tuyến thế nào?”
Thiếu niên kia nói: “Được rồi! Hai vị sư huynh theo ta...”
“Truyện tống trận” của Thiên Hồ Thành quả nhiên danh bất hư truyền!
Không chỉ có ba mươi sáu cái “truyện tống trận” cả thảy mà các tiện nghi khác cũng thật hoàn thiện. Tại “Truyện tống thai” bên trái có dựng một
tấm bia đá thật lớn, mặt trước dày đặc văn tự, đều là ghi lại cách sử
dụng “truyện tống trận” cùng với một số địa danh lân cận. Phía trước mặt tấm bia, án ngữ một chiếc bàn đá, trên bàn đá có đặt một quả thuỷ tinh
cầu thật lớn.
Hoa Lân từ xa chăm chú nhìn quả thủy tinh cầu kia, phát hiện mặt ngoài
của thuỷ tinh cầu trong suốt, thỉnh thoảng nổi lên từng tia từng tia hồ
quang mĩ miều, dường như tiềm ẩn một cỗ uy lực kì lạ.
Lộ Á Phi khẽ nói với Hoa Lân: “Thuỷ tinh cầu này chính là một bảo bối
của Thiên Hồ Thành đấy! Chúng ta thường gọi nó là “Phồn Tinh Nghi”.
Ngươi đặt tay lên nó rồi phát ra một tia tinh thần lực, đảm bảo ngươi sẽ kinh ngạc...”
Hoa Lân lại thấy thuỷ tinh cầu kia rung lên một vầng hồ quang đẹp mĩ
miều, trong lòng lo lắng không biết vật này có làm hại mình gì không,
hắn vội vàng hỏi: “Điều này...Mà hỏi đường có mất tiền không?”.
Lộ Á Phi cũng hết cách, lớn tiếng nói: “Yên tâm đi! Ta trả tiền dùm cho!”
Gã thiếu niên vốn vẫn đứng bên cạnh chờ đợi, mỉm cười nói: “Yên tâm, tra cứu địa điểm không mất tiền đâu.”
Nghe vậy, lúc này Hoa Lân mới vươn tay phải, cẩn thận chậm rãi đặt lên
thuỷ tinh cầu. Dựa theo lời Lộ Á Phi, hắn khẽ phát ra một tia tinh thần
lực. Đột nhiên Hoa Lân cảm thấy “Sưu” một tiếng rơi xuống. Hắn giật mình phát hiện bản thân đang đứng trong một thế giới kì lạ, xuất hiện vô số
tinh cầu, ngay cả chỗ hắn đang đứng cũng chỉ là một điểm màu xanh biếc.
Hơn nữa, bên trên tựa như bầu trời đầy sao, mà mỗi chòm sao đều mang sắc đỏ rực, thật là hoa hết mặt mày.
Giọng nói của Lộ Á Phi bỗng từ trên trời truyền tới: “Trước mắt là thế
giới tu chân của chúng ta, mỗi một điểm đỏ biểu trưng cho một mặt trời.
Xung quanh nó thường có hiện diện các hành tinh tối tăm. Mà điểm màu
xanh biếc chỗ ngươi gọi là Long Thần Tinh. Như ngươi thấy đấy, điểm màu
xanh biếc biểu trưng cho các nơi an toàn, có sự sống. Còn các điểm màu
lam chỉ là một trạm trung chuyển, không thích hợp cho loài người sinh
tồn, ở đó không có gì khác ngoài một cái “truyện tống trận” mà thôi. Còn lại các điểm màu xám là những nơi hoang vu, ngươi không cần bận tâm đến làm gì...”
Hoa Lân cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, lúc này đột nhiên hét lớn:
“Ấy?...Điều này ta đã từng thấy, trước kia Thiên Sơn chúng ta cũng có
một cái, Thanh Thanh còn đưa cho ta xem nữa mà. Chỉ có điều chúng ta gọi nó là “Thiên Tinh Bàn”, ai biết được nó còn có cái tên “Phồn Tinh
Nghi”? Di! Có điểm thật kì lạ! “Thiên Tinh Bàn” của Thiên Sơn kiếm phái
ít nhất cũng đã tồn tại ngoài một ngàn năm, sao nó lại xuất hiện ở quê
nhà ta nhỉ?...Chẳng lẽ, một ngàn năm trước từng có tu chân cao thủ ghé
qua quê nhà ta ư?...Ai nha nha! Đúng rồi, ta phải mau tìm xem quê nhà ta nằm chỗ nào mới được, không rõ phía trước có không nhỉ?”
Lộ Á Phi thậm chí còn kinh ngạc hơn cả Hoa Lân, hắn lớn tiếng kêu lên:
“Gì cơ? Quê nhà ngươi cũng có một cái này ư?...Theo lời ngươi nói vừa
rồi, còn có thể cầm nó trên tay hả? Vậy chẳng phải thể tích “Phồn Tinh
Nghi” của quê nhà ngươi nhỏ bé lắm nhỉ?”
Hoa Lân căn bản không để vào tai những lời Lộ Á Phi nói bởi vì hắn bên
trong “Phồn Tinh Nghi” đang mải tìm kiếm quê nhà mình. Trên vô số tinh
cầu trong này, đại đa số đều có ghi chú tên. Cho nên hắn rất hy vọng tìm được hai chữ “Trung Nguyên” nhưng nào hay đó cũng chỉ là một biệt danh
mà thôi. Hắn chỉ thấy một điểm màu đỏ lao đến trước mặt, lập tức vô số
địa điểm hoang vu xẹt qua tầm mắt. Hoa Lân rốt cục cảm thấy choáng váng
đầu óc, chỉ muốn nôn oẹ ra, cực kì khó chịu.
Lộ Á Phi bên ngoài nhắc nhở: “Thế giới bên ngoài rộng lớn hơn ngươi
tưởng tượng rất nhiều lần. Làm theo kiểu của ngươi chắc một ngàn năm
chắc cũng chẳng tìm thấy nổi. Cho nên ngươi phải nắm rõ được vị trí địa
điểm ngươi đang đứng và địa điểm ngươi muốn đi. Nếu không, ngươi vĩnh
viễn không thể tìm được địa danh kia đâu...Còn nữa, “Phồn Tinh Nghi” này không hề ghi chép đầy đủ tất cả các tinh vực, ngươi muốn tìm được quê
nhà mình thì tốt nhất phải hình dung được hình dáng đại khái của nó.
Ngoài ra, số ít tinh vực không có “truyện tống trận” cũng không được ghi chép...”
Câu nói sau cùng của Lộ Á Phi làm Hoa Lân tuyệt vọng vô cùng. Hắn thì
thào: “Cái gì?...Tinh vực nào không có “truyện tống trận” thì căn bản
không được ghi chép trên đây?”
Hoa Lân chợt nhớ, khi bị Nhược Phong bắt giữ ở quê nhà, Nhược Phong từng hỏi thủ hạ hắn: “Truyện tống trận đã lập xong chưa?”, tên thủ hạ lúc đó đáp: “Còn nửa canh giờ nữa mới xong!”. Điều đó chứng tỏ, quê nhà mình
hoàn toàn không có “truyện tống trận”. Cho nên, dựa theo lời Lộ Á Phi
nói, quê nhà mình căn bản không được ghi chép trên “Phồn Tinh Nghi”.
Hoa Lân cả cõi lòng trở nên mờ mịt, nhớ tới thời gian từ bốn năm mình
sinh sống ở Thiên Sơn phái đến bây giờ, chưa từng nghe thấy người hay
vật dị vực gì cả nên có thể khẳng định: Trung Nguyên thật sự chỉ là một
địa danh lạc hậu, người ta căn bản không để mắt tới. Đây cũng là lần đầu tiên Hoa Lân cảm nhận được điều này.
Hoa Lân cảm giác chính mình như một chú cừu lạc lối, ngay cả quê nhà
mình cũng chẳng biết nơi nào, trong lòng không khỏi đau buồn tột độ. Vì
vậy hắn ngước lên nhìn Lộ Á Phi nói: “Lộ Thiểu! Ta...”
Lộ Á Phi vội an ủi: “Yên tâm đi! Chỉ cần còn sống sót, ngươi nhất định sẽ tìm được quê hương của mình”
Trong đầu Hoa Lân chợt lóe lên một ý tưởng, hắn đột nhiên nghĩ đến:
Thánh Thanh Viện cùng Phần Âm Tông đều phái người tiến nhập quê nhà
mình, như vậy bọn họ nhất định biết rõ Trung Nguyên. Hừ hừ...chỉ cần khi có cơ hội, bắt lấy một tên rồi thẩm vấn là biết. Hoa Lân nghĩ tới đây,
vô tình toàn thân bùng phát một trận sát khí mãnh liệt, hắn tầm thề
nguyện nhất định phải cho Thánh Thanh Viện cùng Phần Âm Tông nếm mùi đau khổ mới được.
Lộ Á Phi cùng gã thiếu niên bên cạnh đồng loạt cả kinh khi nhận thấy sát khí của Hoa Lân, loại khí tức cường đại đó làm cho họ sinh ra cảm giác
vô lực kháng cự.
Lộ Á Phi lập tức hiểu được nguyên nhân, vội chạy nhanh tới, vỗ vai Hoa
Lân mà nói: “Long Thiểu! Ngươi thật chậm chạp. Làm ta đợi lâu quá rồi!”
Lúc này Hoa Lân mới tỉnh táo lại, cung kính nói: “Thật ngượng quá, vừa
rồi đã thất thố. Chỉ có điều không sao cả, ta đã tìm được biện pháp giải quyết,. Nào, chúng ta đi!”
Lộ Á Phi vội vàng cáo từ gã thiếu niên kia, lôi Hoa Lân trở lại đại lộ.
Lộ Á Phi thấp giọng nói: “Ngươi không biết à? Vừa rồi ngươi lộ ra một cõ sát khí rất mạnh. Theo dự đoán của ta, thân phận của ngươi đã bại lộ,
có lẽ nên sớm rời khỏi Thiên Hồ Thành...”
Hoa Lân cũng đã khôi phục lại tính khí thường ngày, bật cười nói: “Sát
khí? Ha ha ha...Ngươi thật biết nói đùa! Sao bản thân ta còn không rõ
nhỉ?”
Lộ Á Phi nghiêm mặt nói: “Long Thiểu! Ta thật sự không nói giỡn
đâu...Sát khí của ngươi vừa rồi mãnh liệt phi thường, điều này làm cho
cả ta lẫn tên thiếu niên trông coi “truyện tống trận” kia đều không
ngừng chấn động. Trừ phi bây giờ ngươi lập tức quay lại giết hắn, nếu
không nhất định sẽ gặp phiền toái đó.”
Hoa Lân sững người, hắn phát hiện Lộ Á Phi vẻ mặt thập phần trầm trọng,
không tỏ ra chút gấp gáp nào nên cười khổ: “Không phải vậy chứ? Ngươi rõ ràng biết ta không thể hạ thủ được, hết lần này đến lần khác gây khó dễ ta. Như vậy đi, đã giúp thì giúp cho chót, hạ sát tên thiếu niên kia
dùm ta đi...”
Lộ Á Phi mắng: “Ngươi chết đi!”
Hoa Lân thở dài: “Ta cũng muốn chết lắm, nhưng Diêm Vương đâu muốn nhìn mặt ta!”
Lộ Á Phi: “...chỉ có điều, thực sự sát khí vừa rồi hoàn toàn khác biệt
so với tu vi của ngươi. Có phải ngươi mang trên người bảo bối gì không?”
Thấy Hoa Lân sửng sốt, hắn lại cười nói tiếp: “Kỳ thật ngươi không cần
giải thích, ta tin chắc tự mình phát hiện ra thôi. Ta chỉ muốn nhắc nhở
ngươi một chút, ngươi nên kiềm chế hành vi bản thân, nếu không e rằng sẽ gặp nhiều bất trắc....”
Hoa Lân rất cảm động, ôm choàng lấy bả vai hắn nói: “Ài! Nếu không có ngươi, chỉ sợ ta nguy mất!”
Lộ Á Phi vội gạt cánh tay Hoa Lân ra rồi nói: “Uy uy! Làm gì mà nịnh bợ, tâng bốc ta thế?”, mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Lộ Á Phi cũng thập phần cao hứng nên hắn bật cười ha hả: “Đúng rồi! Ngươi đã
hiểu tinh vực là vùng lãnh thổ thế nào chưa?”
Hoa Lân rầu rĩ đáp: “Ách...Ta cũng chưa hiểu rõ lắm, thế giới bên ngoài
lại rộng lớn vậy ư?” nói đoạn hắn chụm hai tay thành một vòng lớn nhưng
lại nghĩ tư thế này chưa miêu tả đủ độ lớn nên lại mở rộng vòng tay hơn
nữa.
Lộ Á Phi thực sự không chịu nổi, lại vùng ra khỏi cánh tay hắn rồi nói:
“Nhìn bộ dạng ngươi kìa, đúng là không hiểu hết ý của ta!...Thế này, để
ta nói cho ngươi, ta vừa rồi tính sơ sơ qua, muốn tới Tiên Diên Tinh Vực phải trải qua năm mươi tám trạm tống trận. Mà mỗi lần sử dụng “truyện
tống trận” chúng ta tiêu hết ít nhất hai mươi vạn tinh tệ. Ngươi thử
tính, muốn đến Tiên Diên Tinh Vực sẽ cần bao nhiêu tiền?”
Hoa Lân chăm chú bấm bấm mười đầu ngón tay, bắt đầu tính: “Năm, mười, mười lăm, hai mươi...”
“Uy uy! Chờ chút đã...”, Lộ Á Phi vội vàng ngăn hắn lại: “Đó là cách tính toán của quốc gia nào?”
Hoa Lân giải thích: “Của nước ta! ...Đừng bảo là ngươi không biết tính toán nhé?”
Lộ Á Phi vẻ mặt đau khổ nói: “Ngươi quả đúng là một gã quái vật! Thế nào mà ta lại kết giao với một dạng bằng hữu như ngươi cơ chứ? Ài...”
Hoa Lân đột nhiên chống nạnh nói: “Tính xong rồi! Tổng cộng hết một ngàn một trăm sáu mươi vạn tinh tệ mới được. Chỉ có điều chúng ta không đi
Tiên Diên Tinh Vực, có lẽ không cần mang quá nhiều tiền làm gì!”
“Ấy? Ngươi tính kiểu gì thế?”, Lộ Á Phi thật sự muốn thụi cho hắn một
đấm, lớn tiếng nói: “Ta chẳng hiểu ngươi nghĩ thế nào! Dù sao bây giờ ta chỉ có tám mươi chín vạn mà thôi, hơn nữa hôm qua đã đưa cho ngươi hai
mươi vạn rồi. Hừ hừ...chúng ta chỉ đủ đi “truyện tống trận” một lần
thôi. Hiểu chưa?”
“A!” Hoa Lân chợt dừng cước bộ, đương nhiên hắn đã hiểu ra, sắc mặt bỗng trở nên trầm trọng. Hắn rốt cụ cũng hiểu được, bây giờ dù cho hắn có đủ bản lĩnh đối phó với Phần Âm Tông chăng nữa, chỉ với khoản lộ phí đắt
đỏ kia thì bản thân cũng khốn khổ ở đây rồi. Vì vậy hắn cũng lo lắng
hỏi: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
Lúc này đến lượt Lộ Á Phi rộ lên một trận cười gian: “Cho nên ta quyết
định đăng kí tham gia đào khoáng. Như vậy mới lo được đủ lộ phí. Ngươi
làm chứ?”
Hoa Lân gãi gãi gáy, lắp bắp hỏi: “Nhìn điệu cười gian manh kìa, có phải chuẩn bị bán ta chăng?”
Lộ Á Phi ha hả cười nói: “Sao ngươi biết? Nhưng thật ra muốn tham gia
đào khoáng cũng không dễ dàng gì, điều kiện thập phần hà khắc đó!”
Hoa Lân sầu muộn nói: “Phải đào khoáng không? Đòi hỏi điều kiện thế nào? Ách...Mà rốt cục chúng ta đào khoáng gì? Có phải là khó khăn hơn cả đào vàng không?”
Lộ Á Phi gật đầu đáp: “Không sai! Đúng là tinh khoáng, không ngờ lần này ngươi lại thông minh vậy...Thường thì tinh khoáng phân bố ở những nơi
hoang vu. Chưa luyện đến Nguyên Anh Kỳ mà mạo nhiên xông đến đó thì
tuyệt đối chỉ có đường chết. Cho nên các đại thương hội đều kiểm soát
gắt gao tu vi của các nhân viên đào khoáng. Đối với ngươi, cũng chỉ vừa
vặn đáp ứng được yêu cầu mà thôi. Hắc hắc...”
Trong lòng Hoa Lân lại thầm nhẩm tính: Cuối cùng là đào vàng thuê hay ăn trộm vàng đây? Nếu chỉ là đào vàng thuê thì co dù đào một trăm năm cũng không thể đủ một ngàn vạn. Gã này phải chăng nói dối mình? Ài, Xem ra!
Hôm nay nơi đất khách quê người, trừ trôm cắp ra, nói không chừng đành
phải đi làm phu mất thôi. Đào khoáng ba mươi nhăm năm liệu thực sự đủ
được mộy ngàn vạn ư? Vì vậy hắn đột nhiên quả quyết nói: “Được rồi! Bao
giờ thì bắt đầu đi đào khoáng?”
Lộ Á Phi nghiêm mặt: “Ngươi đừng vội! Đầu tiên ta phải gặp Thẩm Oánh để
chia tay, sau đó dẫn ngươi tới Địa Hạ Thương Hành thu thập tin tức về
Thực Cốt Long...Cuối cùng mới có thể cùng ngươi đi đào khoáng. Lần lượt
làm từng việc một...”
Hoa Lân nghe vậy vã hết mồ hôi: “Ách! Dường như ngươi còn rất nhiều việc để làm! Vậy còn Thiên Hồ Thành tập hội?”
Lộ Á Phi kinh ngạc nói: “Ngươi muốn chết hay sao mà còn định tham gia
tập hội. Theo dự đoán của ta, bọn Phần Âm Tông sẽ sớm truy đuổi ngươi
thôi, chúng ta tốt nhất nhanh nhanh lẩn trốn”
Hoa Lân sửng sốt hỏi: “Sao ngươi biết Phần Âm Tông sẽ tìm đến ta? Ta còn chưa động đến chúng mà?”
Lộ Á Phi hỏi lại: “Ngươi có chắc chính mình đối phó được bọn chúng? Nếu
ta đoán không sai thì ngươi lên kế hoạch âm thầm hạ thủ đúng không?”
Hoa Lân dừng cước bộ, nghiêm mặt nói: “Ta chỉ muốn hỏi, sao ngươi lại biết Phần Âm Tông sẽ truy tìm ta?”
Lộ Á Phi ngẩng đầu ngắm nghía toà thành lơ lừng trên bầu trời, lạnh
giọng nói: “Ta đã nói rồi! Ngươi cùng ta đều cùng một dạng người! Chẳng
lẽ ngươi chưa từng nghe người ta nói qua? Ma đầu Phần Âm Tông vì quá cao ngạo về tu vi của chúng, điên cuồng lùng sục khắp nơi đuổi giết những
người tu chân hệ hoả. Vì thế đa số các môn phái đều rất sợ tu chân theo
hoả hệ. Kể ra cũng hổ thẹn, Lộ gia chúng ta vốn được trời ban cho khả
năng khống chế hoả vật siêu cường, Xích Dương Kiếm này là bằng chứng
hùng hồn nhất. Nhưng do giáo huấn của tổ tiên, tất cả mọi người đều
chuyển sang luyện theo thổ hệ. Rồi đến một ngày, cha ta nhất thời sơ ý
để lộ ra khả năng dị thường kia, lập tức đã bị Phần Âm Tông sát hại. Cho nên thù này ta nhất định phải báo!...Ngươi yên tâm! Ta cũng toàn lực
giúp ngươi đối phó với Phần Âm Tông!”
Hoa Lân há hốc miệng, mãi lâu sau mới ngậm trở lại. Tâm trí hắn chìm
trong trầm tư, sao lại thế này? Chẳng lẽ hết thảy tất cả đều là do người tu chân hệ hoả. Hắn chậm rãi cúi đầu, nghĩ ngợi một chút rồi nói:
“Nhưng mà đối đầu với Phần Âm Tông rất nguy hiểm, ngươi đến giờ vẫn chưa là đối tượng truy bắt của Phần Âm Tông, cho nên ta hy vọng ngươi sẽ
không nhúng tay vào thì tốt hơn...”
Lộ Á Phi bỗng dứt khoát nói: “Giờ thì đã muộn rồi! Không bàn chuyện này
nữa, trước tiên ta đi kiếm một cái thùng lớn mới được...”
Hoa Lân: “Cần một cái thùng lớn làm gì?”
Lộ Á Phi hắc hắc cười: “Nếu không có một cái thùng lớn thì ta làm sao có được Huyền Băng Tuỷ....”
Hoa Lân thiếu chút nữa thì ngất xỉu...
*******
Thiên Hồ Thành ít nhất cũng đã trải qua ba ngàn năm lịch sử. Cho dù vậy
cả toà thành thị đều thập phần sạch đẹp. Tầng tầng lớp lớp nhà cửa phòng xá đều nổi trên mặt nước, từ xa nhìn lại đúng là một thượng thuỷ tiên
cảnh vô cùng tráng lệ.
Hoa Lân cắm cúi bám theo Lộ Á Phi, chỉ thấy phòng ốc hai bên đường hầu
hết được xây bằng bạch ngọc, trông chúng thật rạng rỡ và cực kì đẹp mắt. Chỉ cần thưởng lãm qua nhà cửa, rồi những vật dụng vô cùng trân quý,
rồi mức độ phồn hoa, làm Hoa Lân ngỡ tưởng đây là thiên đường chứ không
phải chốn nhân gian.
Lộ Á Phi dẫn theo Hoa Lân bỗng rẽ sang bên phải vào một cửa hàng tạp hoá bên đường. Cửa hàng này bán đủ loại vật dụng, từ những vật lớn như quan tài đến những vật dụng nhỏ như bình ngọc bằng ngón tay cái cũng có, quả thực chẳng thiếu thứ gì.
Lộ Á Phi chọn lấy một cái thùng làm bằng gỗ tốt, mặt trước có khắc hoa
văn hình long phượng, dài chừng hai thước ba tấc, rộng một thước tám
phân, hai bên đều có vòng sắt, rất phù hợp để xách tay.
Sau khi hỏi giá, Lộ Á Phi cũng không mặc cả, trả tiền rồi bước đi. Hoa
Lân đành phải bám theo hắn ra ngoài cửa, Lộ Á Phi đột nhiên ngó trước
ngó sau, cười gian nói: “Huynh đệ! Huyền Băng Tuỷ của ngươi có nhiều
không? Nếu nhiều đổ vào đây cho ta. Hắc hắc...”
Hoa Lân thầm nghĩ, người này rất ít khi cầu xin người khác, sự việc này
thật là hiếm thấy: “Tý xíu này này ăn thua gì, Huyền Băng Tuỷ của ta còn đủ đổ đầy cả một gian phòng nữa là. Hắc hắc...”, nói xong quay sang
nhìn Tiểu Bạch, thấy nó đang nằm trên vai mình ngủ, nên vội mở Phần Tinh Luân ra, tay phải vung lên, “Hoa lạp lạp” một tràng âm thanh vang lên.
Lộ Á Phi chỉ cảm thấy nặng chĩu tay, trước thùng đã chứa đầy băng đá.
Một trận giá lạnh cực độ táp lên mặt Lộ Á Phi, làm hắn lập tức có cảm
giác như đình trệ cả hô hấp. Hắn đang định đậy chiếc thùng lại thì Tiểu
Bạch trên vai Hoa Lân đột nhiên tỉnh giấc, nhảy lên đám Huyền Băng Tuỷ,
đớp một miếng vào tay phải Lộ Á Phi, miệng đồng thời hú lên giận dữ: “Ô
ô...”
Hoa Lân thấy tay phải Lộ Á Phi trào máu tươi, hoảng hột chạy lại, gõ vào đầu Tiểu Bạch quát lớn: “Ngươi làm gì thế? Mau nhả miệng ra?”.
Nếu là động vật thì sao hiểu nổi tiếng người? Nhưng Tiểu Bạch thì khác,
nó nghe thấy tiếng quát giận dữ của Hoa Lân, lập tức nhả tay Lộ Á Phi
ra, miệng phát ra một tràng “Ô ô ô...” ai oán, bốn bộ móng vuốt nhỏ xíu
của nó bám chặt lấy Huyền Băng Tuỷ nhất quyết không chịu rời đi.
Hoa Lân vội vàng tạ lỗi: “Huynh đệ! Ngươi không sao chứ?...Thật là sơ
suất quá, tốc độ của con vật này nhanh quá, khiến ta không kịp phản
ứng...”, nói đoạn giang tay ẵm lấy Tiểu Bạch, nào ngờ tiểu tử kia sông
chết thế nào cũng không chịu buông cái thùng ra. Trong khi bị Hoa Lân
túm lấy, móng vuốt của nó vung lên loạn xạ, nhưng vẫn bám chặt lấy khối
Huyền Băng Tuỷ.
Hoa Lân thấy vậy liền mắng: “Tiểu quỷ, ngươi nhỏ mọn quá thể!...Bên
trong còn tảng băng to bằng cả gian phòng vậy mà lấy ra chút ít thế này
ngươi cũng không chịu. Hừ! Hôm nay phải nhốt ngươi lại mới được!”. nói
xong bắt lấy nó quăng vào không gian Phần Tinh Luân.
Lộ Á Phi buông chiếc thùng xuống, bịt chặt miệng vết thương mà nói: “Oa! Răng nanh của con vật này lợi hại thật, ta đã vận công kháng lại, ai
ngờ vẫn bị nó cắn sâu vào tận xương”
Hoa Lân cuống quít xé một mảnh vạt áo, nhanh chóng giúp hắn băng bó vết
thương, nói: “Ta cũng đã từng bị nó cắn, cảm giác đau buốt lắm. Yên tâm
đi! Ta sẽ nhốt nó vài tháng, coi như trả thù cho ngươi!”
Qua khẩu khí hắn, Lộ Á Phi hiểu được thực ra Hoa Lân rất quan tâm đến
Tiểu Bạch, cho nên đành buồn bực nói: “Xem ra...Ta cũng chẳng so đo với
giống súc sinh làm gì!”
Hoa Lân vuốt vuốt mồ hôi trên mặt nói: “Vậy là ổn rồi! Vậy là ổn rồi!..”
Hai ngươi cùng nhau khiêng cái hòm lên, Lộ Á Phi đã cười hắc hắc: “Không biết Thấm Oánh cô nương thấy ta bị thương liệu này có đau lòng không
nhỉ?”
Hoa Lân cũng cười sằng sặc: “Mới bị thương nhẹ như vậy thì người ta sao
đã thương tâm được. Chi bằng thế này, để ta thả Tiểu Bạch ra, cho nó cắn ngươi thêm vài miếng nữa, may ra...”
Lộ Á Phi: “Được rồi! Được rồi! Được rồi! Xem như ta sợ ngươi rồi! Đi
thôi! Giờ chúng ta lên toà thành trên không”, nói xong, hắn rút Xích
Dương Kiếm ra, kéo Hoa Lân đứng lên trên...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT