Phục Cảnh Hiên từ xa đột nhiên đi tới nói với Hoa Lân:
“Long thiếu hiệp! Mọi việc ở đây ta đều giao cho thủ hạ quản lý, không
biết các ngươi có việc gì khác không? Nếu…”
Hoa Lân nghe hắn nói, đột nhiên nhớ tới một việc, hỏi: “À! Vừa hay có
một vài việc muốn thỉnh giáo Phục đại ca, chẳng biết có tiện không?”
Phục Cảnh Hiên thập phần khách khí: “Long thiếu hiệp khách khí rồi!
Ngươi và Lộ thiếu hiệp đã cứu huynh đệ của chúng ta, có việc gì cứ phân
phó là được”
- Phân phó thì tuyệt đối không dám! Ta thấy Phục đại ca võ công cao
cường, hơn nữa thủ hạ đều là cao thủ, như vậy thì tin tức cực kỳ linh
thông, cho nên ta muốn hỏi một ít tin tức trọng yếu…
Phục Cảnh Hiên nghe vậy thì sửng sốt, lập tức hỏi lớn: “Tin tức trọng
yếu?... Được rồi, bây giờ cũng là lúc ta phải chuyển giao công việc cho
người khác. Có lẽ Long thiếu hiệp đi cùng ta ra Thanh Nhã tiểu trúc uống một chút, thưởng thức những đặc sản nơi này…”
Hoa Lân: “Chuyển giao công việc?”
Phục Cảnh Hiên gật đầu, phân phó vài câu với thủ hạ bên cạnh, cuối cùng
hỏi Hoa Lân: “Có muốn gọi bằng hữu của ngươi đi cùng không?”
Hoa Lân quay đầu lại nhìn Lộ Á Phi, phát hiện hắn đã chào hỏi xong với
Vạn Thu Hồng, lúc này đang đi tới bên mình. Vì vậy, Hoa Lân ngoắc hắn
lại hỏi: “Phục đại ca muốn mời chúng ta đi uống một chút, ngươi có muốn
cùng đi thưởng thức không?”
Lộ Á Phi gật đầu nói: “A! Thật đúng lúc! Sáng nay còn chưa có ăn gì, bây giờ uống một chút cũng tốt”
Phục Cảnh Hiên nghiêng người làm động tác mời, một vài thành viên của
Liệp Ma vệ đội bên cạnh lập tức mở đường. Chỉ nghe Phục Cảnh Hiên nói:
“Việc cứu người đêm qua và hôm nay thực sự cực kỳ nguy cấp, nếu không
phải hai vị thiếu hiệp ra tay kịp thời thì Liệp Ma tổ chúng tôi có thể
đã mất hai thành viên rồi. Đúng rồi, các ngươi có gì cần, xin mời cứ
nói… a! Mời đi bên này!” nói xong, dẫn bọn họ ra khỏi phòng điều trị, đi theo hành lang bên trái bước vào hậu điện.
Hoa Lân quay đầu hỏi Lộ Á Phi: “Mọi việc tốt chứ, Vạn Thu Hồng rốt cuộc sao rồi?”
Lộ Á Phi đáp lời: “Không có gì đáng ngại. Bây giờ hắn đang ở bên một vài vị thân hữu, cũng không ảnh hưởng gì đến ta cả. Ta chỉ không nghĩ rằng
khi còn nhỏ ta chỉ đánh giúp hắn vài trận thôi, vậy mà hắn vẫn ghi tạc
trong lòng. Bây giờ còn trốn trưởng bối Vạn gia đi tìm ta, ta thực sự
khó nghĩ a…”
Phục Cảnh Hiên đột nhiên đi chậm lại, bảo: “Nói thật, có nhân tất có
quả. Lộ thiếu hiệp nguyên bản thập phần chánh trực, bị người nghi oan
nhưng không hề suy sụp. Ta cũng đã nghe mọi người nói sự thực về ngươi,
đều đánh giá ngươi rất cao. Theo ta thấy, lần này có nhiều người liều
mạng đi tìm ngươi, chắc chắn không phải chỉ vì bảo tàng của Phệ Hồn cốc, mà bởi vì ngươi đều được mọi người ủng hộ…”
Lộ Á Phi đột nhiên dừng chân, trong lòng đầy cảm xúc. Hồi tưởng lại
những năm gần đây, bản thân mình độc lai độc vãng, chuyện tốt và chuyện
xấu đều đã làm không ít, thực sự không được tính là người tốt. Chỉ có
điều cũng làm một vài chuyện tốt mà thôi, không ngờ lại được mọi người
ủng hộ. Bây giờ nhớ lại thủa ban đầu, thực sự may mắn là mình không có
đi nhầm đường, nếu không giờ đây có khi tình hình chắc hẳn đã khác…
Hoa Lân lắc đầu, dùng sức đẩy Lộ Á Phi, cùng hắn đuổi kịp bước chân Phục Cảnh Hiên. Ba người xuyên qua hậu viện, đi tới bờ ao phía sau Huyền Vũ
Điện, đi chưa được mấy bước, một tòa Thanh Tâm tiểu trúc thanh nhã đột
nhiên xuất hiện trước mắt. Phục Cảnh Hiên nghiêng mình nói: “Xin mời hai vị vào…”
Một gã thiếu niên tiến lên nghênh đón: “Sư phụ đã về rồi à? Để con đun ấm nước nha?”
Phục Cảnh Hiên lắc đầu: “Hoành nhi tối qua cũng không nghỉ ngơi phải
không?... ở đây không có chuyện gì của ngươi, ngươi về đi ngủ đi!”
Đệ tử kia thấy sư phụ của mình có khách, cũng đành chào thối lui.
Ba người cùng đi vào nhã cư, thấy ánh sáng tràn trề, trên cửa sổ đặt hai bồn cây cảnh, ngoài cửa ánh sáng chiếu rọi trên mặt hồ sáng lấp loáng,
quang cảnh cực kỳ nhã trí. Ở giữa phòng có bàn trà bạch ngọc, bên cạnh
có bình phong bạch ngọc làm cho người ta có cảm giác cực kỳ thanh nhã …
Lộ Á Phi lớn tiếng tán dương: “Thật là một nơi thanh tĩnh!”
Vừa ngồi xuống, Hoa Lân đã mở miệng: “Phục đại ca, dưới tay ngươi có bao nhiêu thủ hạ?”
Phục Cảnh Hiên đang bưng ra một cái khay, nghe vậy đành nói: “Biên chế
chúng ta không thuộc hệ quân chính thể, nhưng lại trực tiếp nhận mệnh từ đương kim thánh đế, cho nên nhân sự thường xuyên lưu chuyển. Hiện tại
có một trăm chín mươi sáu Liệp Ma kiếm khách, ba ngàn vệ binh thường. Ta phụ trách chỉ huy Hắc Long Vệ, thực tế chỉ có thể điều động một nửa
nhân thủ. Ban ngày còn do những người khác phụ trách… À, không biết Long thiếu hiệp sao lại cảm thấy hứng thú với việc này vậy?”
Hoa Lân bổn ý muốn tìm hiểu nơi này nghe vậy đành vội vàng nói: “À, ta
chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi, tịnh không phải là muốn tìm hiểu quân
tình của ngươi đâu. A a…”
Phục Cảnh Hiên cũng cười cười, đem ra một mâm quả màu đỏ giới thiệu:
“Loại quả này tên là “mị nhi hồng”, ăn vào thì có vị ngọt, sau khi ăn
rồi thì nóng cháy bá đạo. Người thường ăn không chỉ cường thân kiện thể
mà còn có thể khu hàn hoạt huyết. Nhưng nếu cứ trực tiếp ăn như vậy có
lẽ sẽ làm sôi máu huyết lên… mời các vị thưởng thức trước”, vừa nói vừa
đặt một quả vào trong chén, sau đó dùng sức lắc, biến nó hoàn toàn thành bột, rồi lại rót nước trong vào chén, hòa thành một chén nước màu đỏ
nhạt.
Phục Cảnh Hiên tiện tay đưa cái chén cho Hoa Lân nói: “Trong chén nước
này phải hòa với “Huyền Tham Trấp” mới uống được. Nếu không, người
thường tuyệt đối sẽ không tiêu thụ nổi…”
Hoa Lân uống một ngụm, quả nhiên vị đạo kì giai (ngon), nhưng hắn đột
nhiên hỏi: “Hắc hắc! Hôm nay cô nương cứu ta tên là Hiểu Nguyệt, nàng
quả thật xinh đẹp nhỉ. Phục lão đại, rốt cục nàng là người ở nơi nào,
năm nay bao nhiêu tuổi? À, như thế nào mà vừa rồi vẫn chưa thấy nàng
nhỉ?”
Vô luận ai nghe thấy ngữ khí Hoa Lân như vậy đều nghĩ hắn đối với Hiểu
Nguyệt nảy sinh tà niệm. Cho nên ngay cả cao thủ như Phục Cảnh Hiên cũng bất tri bất giác có cảm giác như vậy, lập tức cười ha hả nói: “Hiểu
Nguyệt cô nương đến từ Nhuế Lan Tinh, ngươi nên để cô ấy yên, ở quê
hương nàng ấy cũng khá là có danh tiếng đấy. Ta nghe nói nàng là đệ tử
đích truyền thứ chín của Nhuế Lan Tinh - Li Tán Chân Nhân. Năm nay phỏng chừng năm mươi tuổi, chẳng lẽ Long thiếu hiệp tưởng…”
“Ặc…” Hoa Lân còn chưa nuốt ngụm nước quả, lập tức bị sặc, kêu lên kỳ quái: “Cái gì? Mới chỉ năm mươi tuổi thôi á?”
Lộ Á Phi ngồi đối diện hắn, sợ bị Hoa Lân phun nước quả vào mặt, vội
phất phất tay. Chỉ nghe “xuy xuy” một tiếng, luồng nước quả lập tức hóa
thành khói xanh, bị hắn dùng nhiệt hóa thành hơi hết. Hắn lập tức nghiêm mặt với Hoa Lân: “Này! Long thiếu, có phải ngươi không hài lòng với ta
cho nên thừa cơ trả thù ta phải không?”
Hoa Lân bị sốc, hồi lâu mới nói: “Không có… không có.. làm sao ta dám không hài lòng với ngươi chứ? Ừm, ừm…”
Hoa Lân vừa đang ho khan đã quay sang Phục Cảnh Hiên hỏi: “Vừa rồi uống
loại nước quả gì vậy? Ha! Thật sự uống rất ngon, ta lại muốn…”
Từ nhỏ đến lớn, cho tới giờ Hoa Lân không biết hai chữ “khách khí” là
gì. Hắn chỉ biết rằng mình thích cái gì là trực tiếp nói ra cái đó.
Nhưng không ngờ rằng Phục Cảnh Hiên thực sự quá “khách khí”. Hắn đứng
lên, đi vào sau tấm bình phong lấy ra một bịch đầy quả nhét vào trong
tay Hoa Lân nói: “Loại quả này bảo quản tốt nhất là dùng khối băng lai
bảo tiên (băng, đá), nhưng Long thiếu hiệp đã có không gian pháp bảo nên có thể bảo quản trong vài tháng”
“Ách…” Hoa Lân lúc này mới thấy ái ngại, nhưng hắn vẫn mặt dày tiếp
nhận, thấy cái bịch này có ít nhất cũng một trăm quả, vì vậy vui vẻ nói: “Ha ha… vừa hay ta cất giữ rất nhiều Huyền Băng Tủy trong không gian
pháp bảo, để quả này trong đó ít nhất cũng có thể giữ được vài trăm năm. Ha ha…”
Lộ Á Phi giật mình hỏi: “Huyền Băng Tủy? Ngươi thực sự có Huyền Băng Tủy sao? Lần trước ngươi nói… Có thể cho ta một ít không?”
Hoa Lân lúc này mới nhớ, lần trước tại Phệ Hồn Cốc, chính mình đã nói
với Lộ Á Phi, nếu phải người khác lúc này hẳn đã đỏ mặt, nhưng Hoa Lân
thì khác, hắn cố ý cười nói: “Ngươi, ngươi muốn hả? Loại này ta có nhiều lắm…” nói xong giơ tay, đang định lấy một khối Huyền Băng Tủy từ trong
Phần Tinh Luân ra thì nghe Phục Cảnh Hiên tán dương: “Long thiếu hiệp
quả nhiên thiếu niên hữu vi (hứa hẹn tiềm năng), ngay cả Huyền Băng Tủy
là vật chí hàn cũng có thể có được. Theo ta biết, Huyền Băng Tủy chỉ có
hai địa phương sản xuất được, một là Huyền Băng Thiên của Thánh Thanh
Viện, còn một là Ngưng Phong Tinh của Thiên Huyền Động. Không tưởng
tượng được Long thiếu hiệp thế nào lại đi đến vùng đất chí hàn này, thực sự khiến người khác khâm phục…”
Tay phải Hoa Lân vốn đã đặt vào trong Phần Tinh Luân nhưng hắn vừa nghe
Phục Cảnh Hiên nói, động tác lập tức ngừng lại. Lúc này hắn mới phát
hiện ra Huyền Băng Tủy có thể mang đến phiền toái, có thể còn nghiêm
trọng hơn tưởng tượng của hắn. Nhưng hắn cũng đã nói ra rồi, đành phải
tiếp tục lấy từ trong Phần Tinh Luân ra bảy tám khối Huyền Băng Tủy lớn
nhỏ: “Ừm, ừm…hai vị đều là bằng hữu tốt nhất của ta, ta phải nói thật
chứ. Huyền Băng Tủy này đều là do ta lấy từ Thánh Thanh Viện tới, ta vốn muốn dùng để… này này, các ngươi không cần phải nhìn ta như vậy được
không? Làm như ta phạm vào đại tội gì vậy, thật làm ta khó chịu quá!”
Hoa Lân vừa để Huyền Băng Tủy lên bàn, hai người liền đồng thanh nói:
“Yên tâm đi, chuyện Huyền Băng Tủy này, ta căn bản là không để Thánh
Thanh Viện vào mắt”
Hoa Lân phát hiện thấy bọn họ vẫn đang ngây ngốc nhìn mình, nghĩ thầm
rằng thôi rồi, hai gã này nói không chừng có thể đem bán mình mất.
Chỉ nghe Phục Cảnh Hiên đột nhiên hỏi: “Ngươi… ngươi thực sự không thấy
lạnh sao? Hai tay… trông như là trực tiếp nắm lấy Huyền Băng Tủy vậy?”
Hoa Lân sững sờ, chính hắn cũng không chú ý, hắn vừa cầm Huyền Băng Tủy
để xuống, cả căn phòng tựa như biến thành băng phòng. Trong cái chén,
lập tức kết thành một khối băng. Xô nước trên mặt đất cũng phát ra tiếng “lách tách...”,
Lộ Á Phi và Phục Cảnh Hiên hai người không khỏi hoảng sợ, liếc mắt nhìn
nhau, còn chưa kịp nói chuyện, Tiểu Bạch trên vai Hoa Lân lại đột nhiên
tỉnh lại. Nó thấy trên bàn có “thực vật” (đồ ăn) của mình, lập tức đoán
rằng Hoa Lân chuẩn bị đưa lễ phẩm này cho những người khác… Nó đương
nhiên cương quyết phản đối, cho nên đột nhiên nhảy xuống khỏi vai Hoa
Lân, trực tiếp tới trên đống Huyền Băng Tủy, giương bốn móng vuốt nằm ôm bên trên, hướng về Hoa Lân, Lộ Á Phi, Phục Cảnh Hiên ba người gào rống
“hống hống…” loạn lên. Trông như nó đang nói: Khối băng này là của ta,
không ai được đem nó đi đâu cả!!
Lộ Á Phi và Phục Cảnh Hiên lại bị dọa lần nữa, thấy hành động của Tiểu
Bạch như vậy khiến hắn nghĩ động vật này thực không phải là loài đơn
giản.
Hoa Lân phản ứng trước hết, hắn mặc kệ Tiểu Bạch kháng cự thế nào, chỉ
nắm gáy nó, ném ngay vào không gian Phần Tinh Luân. Quay đầu lại cười
với Lộ Á Phi và Phục Cảnh Hiên nói: “Tiểu gia hỏa này vẫn bảo vệ mấy
khối băng, cho nên nó… hắc hắc!”
Phục Cảnh Hiên dù sao cũng giàu kinh nghiệm, tuy đang
khiếp sợ cũng chấn tĩnh lại ngay, vuốt râu cười nói: “Huyền Băng Tủy quả nhiên lợi hại, dù đã kết thành thực thể nhưng với nhiệt độ hiện nay của nó, ném xuống đất mười năm cũng không tan. Quả nhiên là bảo bối tốt
nhất để bảo quản đồ ăn!... Nhưng ta thực sự cũng rất thích sủng vật của
ngươi! Ta đã du lịch qua mấy trăm tinh vực nhưng cho tới giờ vẫn chưa
thấy loại động vật này. Nó rõ ràng là đầy linh tính, sau này lớn lên
chắc chắn sẽ thành một linh thú lợi hại phi thường. Xin hỏi Long thiếu
hiệp, rốt cuộc nó là động vật gì vậy?”
Hoa Lân đổ mồ hôi nói: “Cái này… cái này, có người nói với ta nó chính
là một Tiểu Bạch Long. Hắc hắc… nói thật nha, ta căn bản không biết nó
là con gì, cả ngày chỉ biết ăn ngủ, ngủ ăn. Ngươi nói nó sau này lớn lên sẽ rất lợi hại? Ách… ta lại nghĩ nó thực sự vô dụng!”
Hoa Lân đang ở bên cạnh Phục Cảnh Hiên, lại nghe Lộ Á Phi đột nhiên kêu
lên: “Oa! Huyền Băng Tủy này lạnh quá, cả tay cũng bị đóng băng rồi” vừa nói, Lộ Á Phi vừa chà xát đôi tay, trông như bị bỏng vậy.
Phục Cảnh Hiên nghiêm mặt nói: “Huyền Băng Tủy ẩn chứa hàn khí bá đạo,
cầm trong tay, nó sẽ từ từ xâm nhập vào trong thân thể ngươi, thậm chí
còn có thể ăn mòn công lực. Ngươi phải vận công nhanh lên, khẩn trương
bức xuất hàn khí mới được!... Đúng rồi, mau ăn một “Mị Nhân Quả” đi, bây giờ đúng là lúc dùng nó trừ lạnh đấy!”
Lộ Á Phi đột nhiên nhếch miệng cười nói: “Yên tâm đi! Hàn khí này ta có
thể đĩnh trụ được!” nói xong cánh tay hắn đột nhiên bốc lên một đạo
nhiệt khí, trông như sử dụng chân nguyên hùng hậu để bức hàn khí ra.
Nhưng hắn thấy mình thật mất mặt, vì vậy rút Xích Dương Kiếm ta, định
khều lấy một khối Huyền Băng Tủy để xem…
Hoa Lân đột nhiên kêu lên: “Không cần a!” nói xong, tay phải dừng phi
kiếm của hắn lại nói: “Ngươi chẳng lẽ quên rồi sao? Phi kiếm của ta
chính là vì chạm vào Huyền Băng Tủy cho nên đến bây giờ vẫn không thể
cảm ứng được”
Lộ Á Phi cười nói: “Ngươi yên tâm di, Xích Dương Kiếm của ta chính là
khắc tinh của nó cho nên sẽ không có chuyện gì…” nói xong, lại muốn dùng kiếm khều một khối huyền băng. Nhưng Hoa Lân lại đẩy bảo kiếm hắn ra
nói: “Cũng nên cẩn thận một chút, ta không muốn đi Thiên Hồ Thành…”
Phục Cảnh Hiên đột nhiên từ trên bàn cầm lấy một khối Huyền Băng Tủy
nói: “A! Huyền Băng Tủy này quả nhiên lợi hại, ngay cả hàn ngọc trác
cũng bị nó đóng băng”
“A?” Hoa Lân và Lộ Á Phi cùng nhìn hắn… nguyên lai trên tay Phục Cảnh
Hiên bị đóng băng một đoạn, chính là đang cầm một khối Huyền Băng Tủy
bắt đầu quan sát.
Chỉ thấy hắn lại đột nhiên giật mình hỏi: “A? Các ngươi mau xem này, trên khối Huyền Băng Tủy hình như có dấu vết?”
Hoa Lân nghĩ thầm rằng trên Huyền Băng Tủy thì có dấu vết gì? Có phải vết kiếm của mình không?
Lại nghe thấy Lộ Á Phi ngạc nhiên nói: “Có lầm không đấy?... Cái này trông như bị gặm thì phải?”
Hoa Lân sửng sốt thấy trên bề mặt quả nhiên có vài vết răng, đổ mồ hôi
nói: “Nói nhảm! Nhất định ngươi sai rồi, sao lại có cái gì dám chạm vào
cái thứ này chứ?” nói xong vơ lấy nắm Huyền Băng Tủy vội ném vào không
gian của Phần Tinh Luân.
Không ngờ trên bàn Lộ Á Phi còn thừa một khối Huyền Băng Tủy, tìm thấy
một vết răng trên mặt Huyền Băng Tủy, kéo Hoa Lân nói: “Ngươi xem, rồi
giải thích một chút…”
Ba người đều không phải kẻ ngốc, đương nhiên đã sớm hiểu lý do tại sao.
Phục Cảnh Hiên đột nhiên cười nói: “Tiểu gia hỏa nhà ngươi thực lợi hại, ngay cả Huyền Băng Tủy cũng dám ăn? A…”
Hoa Lân toát mồ hôi nói: “Oh oh…, các ngươi không cần phải kinh hãi có
được không? Ta bây giờ chỉ muốn hỏi Lộ đại thiếu gia, rốt cuộc ngươi cần Huyền Băng Tủy làm gì?”
Lộ Á Phi vội vàng buông Huyền Băng Tủy ra nói: “A… ta có một người bằng
hữu, nàng cần nó để tạo ra huyền băng sàng. Như vậy, nàng luyện công có
thể đạt hiệu quả gấp đôi”
Hoa Lân kỳ quái hỏi: “Ai vậy?”
Phục Cảnh Hiên trầm tư một chút, đột nhiên cười nói: “Chẳng lẽ là Thấm Oánh tiên tử của Thiên Hồ Thành?”
Lộ Á Phi cũng không phải người giả tạo, chỉ là không thể giải thích, bèn nói: “Ngươi sao lại đoán nhất định là nàng?”
Phục Cảnh Hiên thong thả nói: “Ta nghe nói Thấm Oánh cô nương ở phách
mại hội năm trước từng muốn mua một hộp Huyền Băng Tủy. Nhưng không may
có người đấu giá với nàng, cuối cùng thất vọng trở về. Cẩn thận mà suy
đoán, ta thấy phỏng chừng chính là nàng.
Lộ Á Phi càng lấy làm lạ: “Điều này cũng không đúng. Lăng Thanh Viện từ
trên xuống dưới có hơn hai trăm đệ tử, sao ngươi biết người ta muốn tặng chính là Thấm Oánh cô nương?”
Phục Cảnh Hiên thở dài: “Ta nghe nói rất nhiều người muốn tặng Huyền Băng Tủy cho nàng, cho nên chỉ đoán vậy thôi”.
Hoa Lân nghe thấy lạ liền tò mò hỏi: “Nghe khẩu khí Phục đại ca thì Thấm Oánh cô nương có vẻ như là một vị tuyệt sắc mỹ nhân? Nàng không ngờ lại nổi danh như vậy, ngay cả Kỳ Long Thành ngoài sáu ngàn dặm cũng biết
tên nàng!”
Lộ Á Phi trầm mặc xuống, Phục Cảnh Hiên đành phải nói: “Cho tới giờ ta
vẫn chưa được gặp Thấm Oánh cô nương, bất quá danh khí của nàng đặc biệt phi thường. Ở tinh vực này có thể nói là không ai không biết, không ai
không hiểu… Ta nghe nói mỗi đêm nàng đều lên trên Thiên Hồ Thành tấu một khúc Phi Hoa Phiêu Linh, ngày nào cũng như ngày nào, chưa hề gián đoạn. Những người đã gặp nàng truyền tai nhau rằng nàng không chỉ xinh đẹp
như thiên tiên, hơn nữa Thiên Lai Âm Cầm lại càng tuyệt vời… Có người
còn nói, nếu Thiên Hồ Thành có người có thể tu luyện thành tiên, không
ai khác ngoài Thấm Oánh tiên tử!”
- “Nguyên lai là như vậy…”, Hoa Lân nhìn Lộ Á Phi, phát hiện thấy hắn
dáng vẻ thất hồn lạc phách, thực không thể tưởng tượng được trong lòng
hắn lại có đại lan đầu như vậy, cho nên Hoa Lân lập tức văn hoa: “Tốt!
Xem ra kẻ này cũng thích xử xử lưu hương a? Hắc hắc… Để ta đoán xem, rốt cuộc là Cầm Phong cô nương hay Thấm Oánh tiên tử sẽ thành đại tẩu của
ta đây?”
Lộ Á Phi đột nhiên mắng: “Này! Ngươi đừng đùa thái quá như vậy có được
không?... Khi ngươi tìm hiểu về Hiểu Nguyệt cô nương, ta có giễu cợt
ngươi chút nào không?... Ngươi thật tệ, nhất thính kiến bán điểm phong
thanh, tựu thừa ky hiên khởi đại lãng (chỉ nghe có tí gió thoảng đã thừa cơ phất lên thành trận gió lớn). Còn nói ta là huynh đệ nữa ư? Hừm…”
Hoa Lân thầm nghĩ: ta tìm hiểu về Hiểu Nguyệt cô nương thực chẳng vì mục đích gì, đang muốn phản bác lại thấy không ổn. Vì vậy hướng Phục Cảnh
Hiên hỏi: “À phải rồi, Phục đại ca! Ngươi vừa nói Hiểu Nguyệt cô nương
là đệ tử của “chân nhân” gì đó? Ta muốn hỏi người đó là ai vậy?”
Trong mắt Phục Cảnh Hiên tràn ngập tiếu ý, hắn nghĩ tiểu hỏa tử trước
mặt mình tính cách cực kỳ thẳng thắn, có gì là “trực tiếp” hỏi luôn, vì
vậy vuốt râu nói: “Tiểu tử ngươi nhớ tốt lắm, Li Tán chân nhân ở Nhuế
Lan Tinh là một kì nhân! May mắn là ngươi vẫn chưa đến hỏi Hiểu Nguyệt
cô nương, bằng không nàng nhất định sẽ bắt ngươi dừng lại!”
Hoa Lân cúi đầu nói nhỏ: “Li Tán chân nhân?”
Lộ Á Phi đã khôi phục lại trạng thái bình thường, lại hỏi thêm: “Ngươi
hỏi Li Tán chân nhân để làm gì?... Ông ấy đúng là nhân vật trong truyền
thuyết! Theo lời đồn đại, ông ấy đã tu luyện tới Bàn niết kỳ, nhưng bởi
vì không thể niết bàn trọng sinh, đành phải tự kỷ binh giải (tự dùng
binh khí giết mình) để thành tiên. Ngươi đối với ông ta nên tôn trọng
một chút, mặc dù ông ấy có thể không còn tại thế nhưng đệ tử của ông ta
trải khắp phiến tinh vực này, một khi không cẩn thận, ngươi sẽ mang họa
vào thân đấy!”
Hoa Lân chấn động hỏi: “Binh giải thành tiên?... chẳng lẽ ông ấy thực sự luyện tới Chân nhân cảnh giới? Trên đời này thực sự có tiên nhân ư?”
Phục Cảnh Hiên đột nhiên nghiêm mặt nói: “Có! Trong thất đại thánh môn,
nghe đồn đã có người thành tiên, như ta thấy thì đúng là sự thật!...
Cho nên Li Tán chân nhân, nghe nói ông ấy bây giờ vẫn còn tại thế, chỉ
là hành tung phiêu hốt không chừng, đệ tử của ông ta thậm chí đã sáng
lập một môn phái tên là Li Tán Cung”
Hoa Lân chậm rãi cúi đầu, lẩm bẩm: “Hiểu Nguyệt là đệ tử của Li Tán
cung, vậy thì có điểm không đúng rồi… Chẳng lẽ là ta quá đa nghi?”
Phục Cảnh Hiên thấy hắn lẩm bẩm, làu bàu, không khỏi hỏi: “Long thiếu hiệp làm sao vậy? Có gì không ổn sao?”
Hoa Lân lại đột nhiên nói lảng đi: “À, ta chỉ là tò mò!... Phục đại ca
có biết Phần Âm Tông ở đâu không? Bọn chúng bình thường hoạt động ở địa
phương nào?”
Phục Cảnh Hiên cả kinh: “Ngươi hỏi chuyện này làm chi?”
Hoa Lân thấy hắn phản ứng có điểm quá khích, toát mồ hôi đáp: “Yên tâm
đi! Ta và bọn chúng không có quan hệ gì, ta chỉ hỏi hành tung một người
mà thôi!”
Phục Cảnh Hiên khuyên nhủ: “Phần Âm Tông là công địch của chánh đạo
thiên hạ, tốt nhất Long thiếu hiệp không nên dễ dàng hỏi người khác về
hành tung của chúng. Mặc kệ đối phương là ai? Ngươi hỏi như vậy, dễ bị
người khác hiểu lầm đấy…” hắn dừng lại một chút nói tiếp: “A… bất quá
ngươi đã hỏi, ta cũng sẽ nói cho ngươi, ta hứa đấy. Ta có một người bạn
từng nói, Phần Âm Tông chủ yếu hoạt động ở tinh vực rộng lớn phiêu miểu Hà Nam, nơi đây thường xuyên phát sinh các cuộc chiến quy mô nhỏ, có ba giải đất không ai quản nổi. Ta khuyên ngươi đừng tới đó…”
Hoa Lân nghi hoặc hỏi: “Vân vân, phiêu miểu hà, hình như ta đã nghe ở
đâu rồi. Nhưng ngươi có thể nói cho ta biết vị trí cụ thể được không?”
Phục Cảnh Hiên lắc đầu nói: “Xin lỗi, vấn đề này ta không dám xác định,
bởi vì nhiều người nói nên có nhiều giả thuyết khác nhau. Vì vậy ta cũng không thể trả lời ngươi đích xác được…”
Hoa Lân còn muốn hỏi cho rõ hơn nhưng ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng binh lính thông báo: “Khải bẩm thần vệ!... ngoài điện có ba cao
nhân Thánh Thanh Viện muốn gặp đại nhân!”
Phục Cảnh Hiên cả kinh hỏi: “”Thánh Thanh Viện?... mời vào!”
Hoa Lân “ai nha…” một tiếng, trên mặt lộ ra nét kinh hoàng. Lộ Á Phi và
Phục Cảnh Hiên lập tức tỉnh ngộ, cùng nhìn Huyền Băng Tủy trên bàn.
Hoa Lân sớm động thủ thu hồi Huyền Băng Tủy trên bàn lại nhưng giờ đây
trên bàn đã đóng một lớp băng dày. Hơn nữa, bên rìa bàn còn đóng những
mũi băng nhọn do hàn khí đông kết thành. Cho dù bây giờ có thể thu hồi
hết Huyền Băng Tủy về nhưng dấu vết trên bàn thì không thể xóa được….
Ba người cùng không khỏi biến sắc…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT