Hoa Lân thản nhiên đáp: “Làm sai tất nhiên phải thừa nhận, trốn tránh trách nhiệm không phải là tính
cách của tôi!” Hắn nói rất hời hợt nhưng trông không hề giả tạo khiến
Thượng Quan Linh cảm thấy khá ngạc nhiên. Trong suy nghĩ của nàng thì
Hoa Lân là kiểu người không bao giờ chịu nhận sai, luôn cố chấp tự cho
mình là đúng mới phải.
Hoa Lân thấy nàng hơi trầm mặc, đột nhiên hỏi: “Khinh công có phải cần khẩu quyết gì không? Tại sao tôi lại kém hơn Diệp Thanh?”
Thượng Quan Linh nhíu mày nói: “Không phải cậu đã nắm vững hết khẩu
quyết khinh công rồi sao? Cậu mới chỉ luyện có nửa năm mà đạt tới trình
độ này ta đã hết sức kinh ngạc rồi.”
Hoa Lân: “Thế tại sao khinh công của Diệp Thanh lại cao cường hơn tôi nhiều như vậy?”
Thượng Quan Linh không biết phải trả lời thế nào, dậm chân nói: “Sao cậu cứ phải so sánh với Diệp Thanh? Nói không chừng trước kia Diệp Thanh đã từng luyện khinh công rồi.”
Hoa Lân lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Thượng Quan Linh, biểu
tình như tức giận thập phần dụ hoặc, đôi mắt to khả ái phi thường, khác
xa so với khí chất băng lãnh thường ngày.
Thượng Quan Linh thấy hắn lại ngẩn người ra, lạnh giọng nói: “Rốt cuộc cậu có luyện kiếm hay không?”
“Luyện! Luyện!”
Hoa Lân rút trường kiếm đâm tới…
Thượng Quan Linh vẫn đứng yên không né tránh.
Hoa Lân đột nhiên phát hiện ra y phục của nàng tùy lúc có thể phát ra
những đạo kiếm khí lăng lệ, bất kể là thứ gì, chỉ cần nằm trong tay nàng là nhất định sẽ có thể tung ra chiêu Độc Phách Hoa Sơn vô cùng mãnh
liệt.
Đồng thời Hoa Lân còn phát hiện ra hắn không thể chạm tới bất kì phần
nào trên thân thể nàng vì cả người nàng chính là một thanh kiếm. Người
nào chạm vào người nàng sẽ nhận ra kỳ thực đó là một lưỡi kiếm, người bị thụ thương chắc chắn sẽ là kẻ đó. Hoa Lân chăm chăm thử tấn công, ngay
đến thân pháp cũng dung nhập vào Tuyệt Trần kiếm pháp, tốc độ chuyển
động đôi lúc ngay đến bản thân hắn cũng không dám tin.
Nhưng khoảng cách giữa cảnh giới của hắn và Thượng Quan Linh chung quy
vẫn còn quá xa, hắn thủy chung vẫn không thể chạm tới chéo áo của nàng.
Vô số lần thất bại tịnh không làm hắn nản lòng, ngược lại càng kích
thích ý chí mạnh mẽ của hắn. Cứ khi nào rảnh rỗi là Hoa Lân lại lên Bích Vân Phong luyện tập, từ nay Bích Vân Phong lại có thêm một người miệt
mài luyện kiếm đến quên ăn quên ngủ.
…
Sỡ dĩ Hoa Lân không tham gia kì Thiên Sơn luận kiếm năm nay là do hắn say mê luyện kiếm nên không thiết đến việc gì khác.
Ngày tháng như thoi đưa…
Kì Thiên Sơn luận kiếm năm thứ hai, Hoa Lân vẫn không tham gia vì hắn bỗng cảm thấy kiếm pháp của mình không kham nổi một kích.
Năm thứ ba, Thiên Sơn luận kiếm, đến cả cái bóng của Hoa Lân vẫn không
thấy, mọi người đều hoài nghi phải chăng hắn đã rời khỏi Thiên Sơn.
Đến kì Thiên Sơn luận kiếm năm thứ tư, Hoa Lân vẫn cảm thấy kiếm pháp
của mình còn rất nhiều sơ hở, hắn cũng không mấy hứng thú với các bảo
vật của Thiên Sơn.
Kiều Truy Phong mới đầu còn rất hay có ý kiến, nhưng lão bỗng phát hiện
ra võ công chân chính của Hoa Lân tuyệt đối hơn xa đồng môn. Thế nhưng
Hoa Lân vẫn giữ nguyên phong cách thích ẩn dật, muốn giữ cho tâm tình
phẳng lặng như vậy quả là rất khó trong khi trình độ đã vượt xa các đệ
tử đồng môn. Tư tưởng của Kiều Truy Phong không ngờ cũng thoáng hơn rất
nhiều, ngoài việc thỉnh thoảng giảng giải vài lần về kiếm quyết, những
lúc khác lão hoàn toàn không để ý gì đến Hoa Lân.
Bên ngoài cốc, xuân đi xuân lại về, lúc này Hoa Lân đã mười bảy tuổi.
Hắn không tham gia Thiên Sơn luận kiếm là vì hắn rất không vừa lòng với
bản thân. Tuy kiếm pháp của hắn sớm đã đột phá tầng thứ bảy của Thất
Tinh Kiếm Quyết nhưng hắn vẫn chưa đi tham tường Thiên Sơn tổng quyết vì còn chìm đắm trong Tuyệt Trần kiếm pháp. Điều duy nhất khiến hắn không
hài lòng là: hắn vẫn là một kẻ thất bại! Cho đến tận hôm nay hắn vẫn
không có cách nào dùng khinh công để tiếp cận Thượng Quan Linh, kiếm khí tán phát ra từ thân nàng lại càng dày đặc.
Tính ra hắn đến Thiên Sơn cũng đã được bốn năm, nhưng ngày tháng trôi
qua một cách vô vị không hề để lại một ấn tượng đậm nét nào. Thượng Quan Linh vẫn mỹ lệ tuyệt trần, Thiên Sơn kiếm phái vẫn là kiếm tông hạng
nhất nhì trên giang hồ. Duy nhất có một điều thay đổi là những thiếu
niên khi xưa nay đều đã trưởng thành, ai cũng phong thái phiêu dật khiến cho những cư dân dưới Thiên Sơn vạn phần sùng kính.
Trong số đó, Diệp Thanh là thay đổi rõ rệt nhất. Mười bảy tuổi, nàng đã
trở thành một trang quốc sắc thiên hương, dung mạo nghiêng nước nghiêng
thành cùng với thân hình hoàn mỹ đã làm khuynh đảo tất cả các sư huynh
đệ đồng môn.
Hoa Lân trong mắt mọi người vẫn là kẻ bỏ đi không có chút tiền đồ vì mỗi lần mọi người gặp hắn đều thấy hắn đang lững thững đi dạo.
Qua bốn năm luận kiếm, trong số các đệ tử mới đại khái có thể phân ra võ công cao thấp như sau:
Hạng Tiêu Vân với Thiên Sơn Thập Tam Thức và nội lực hùng hậu giữ ngôi
vị đệ nhất, hơn nữa gã còn luyện tập Ảnh Tử kiếm pháp của Hà sư thúc.
Diệp Thanh với Phiêu Miểu kiếm pháp và khinh công cao tuyệt xếp thứ hai, những ai quá chiêu với nàng đều bị hôn mê.
Trịnh Phi Vũ, Nghiêm Liệt Phong, Hà Kiếm Minh, Lệ Hành Không, Cố Tại
Quân, Nam Cung Vân, Dương Phong Linh, Liễu Tùng Minh, Lý Tuấn, Triệu Vị
Minh, Trương Thiên Hoa…võ công của các đệ tử này cũng có tiểu thành,
trước mắt Thiên Sơn kiếm phái đã hiện ra một cảnh tượng phồn vinh trong
tương lai.
Hai năm nay ma bệnh của Hoa Lân không hề phát tác. Hắn cũng thấy hơi nhớ nhà nhưng hắn ngày càng đặt ra nhiều yêu cầu gay gắt hơn với võ công
của mình. Nội lực sung mãn trong cơ thể đã đạt tới cảnh giới tùy tâm sở
dục, chỉ cần một thanh trường kiếm bình thường hắn có thể dùng kiếm khí
bổ nát tảng đá ngoài ba trượng. Nếu ai nhìn thấy chắc chắn sẽ phải thất
kinh, trong bốn năm ngắn ngủi mà luyện tới mức này thì quả là chuyện
chưa từng có tại Thiên Sơn.
Sáng sớm, Hoa Lân tản bộ bên bờ Bích Thủy hồ, hắn đang cúi đầu suy nghĩ
về những điểm khó hiểu trong võ học thì đột nhiên từ giữa hồ bỗng vang
lên tiếng đàn du dương. Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đằng xa chính giữa
Bích Thủy hồ một bạch y tiên tử đang ngồi trên mặt nước, một chiếc cổ
cầm đặt ngang trên đầu gối, bóng dáng đó thật mỹ lệ thuần khiết mà cũng
hết sức quen thuộc.
Tiếng đàn sâu lắng, phảng phất như đang hồi tưởng lại những chuyện xưa kia, khi cảm thán thì mọi chuyện đã trôi xa.
Hoa Lân vừa định động thân thì đột nhiên tiếng đàn biến đổi mang âm điệu bi thương nhạt nhòa, như bất lực trước nhân gian. Sự biến hóa tinh tế
này người bình thường căn bản không thể nghe ra vì tiếng đàn xa xăm
dường như không hề có sự khác biệt. Hoa Lân từ nhỏ đã bị khốn nhiễu bởi
ma bệnh nên có những quan điểm rất thành thục về nhân gian, đương nhiên cảm thụ được những biến động trong tâm tình của nàng. Tinh thần khẽ
rung động, nhìn thấy bên hồ có một phiến gỗ, hắn liền tung mạnh một cước đá phiến gỗ vào trong hồ, đồng thời phi thân nhảy lên, nhẹ nhàng điểm
chân xuống mặt gỗ rồi nhanh chóng tiến về phía Thượng Quan Linh ở đằng
xa.
Hắn đang sử dụng chính là thứ khinh công thượng thừa, Thủy Thượng Phiêu…
Bên kia bờ hồ, các sư huynh luyện công buổi sáng đều ngây người nhìn vị
tiên tử ở giữa hồ, Đỗ Lực sư đệ ca ngợi: “Tiểu sư thúc đúng là tuyệt sắc diễm lệ, không những võ công cao cường mà ngay cả cầm nghệ cũng quán
tuyệt Thiên Sơn. Nếu tiểu sư thúc có thể cười với ta một cái, ta có chết cũng cam lòng…”
Một sư đệ mắng: “Ngươi dám bất kính với tiểu sư thúc? Cẩn thận không có người sẽ cho ngươi ăn đập đấy!”
Đỗ Thiên cười nói: “Thì ra là Trần Kiêu à? Dù là ngươi thì ta cũng không sợ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT