Rừng già bạt ngàn vô tận, tầng tầng lớp lớp tạo thành một thế giới xanh mướt tràn trề sinh lực. Nhưng mấy ai ngờ rằng mảng xanh
mướt bừng bừng nhựa sống đó lại được người đời đặt cho cái tên đầy khủng bố: “Tử Vong Hắc Sâm Lâm”.
Từ trên không trung nhìn xuống, Hoa Lân phát hiện bên trong khu rừng
rậm, từng cành cây ngọn cỏ đều ẩn dấu độc vật, hơn nữa tận sâu thẳm lại
thường xuyên có sự rung chuyển từng hồi, hàng loạt tiếng gầm thét trầm
trầm bên tai, làm cho chim muông hoảng sợ bay tán loạn. Hoa Lân cũng cảm thấy lạnh gáy, người run lên từng trận, nếu không phải đang đứng trên
thân kiếm của Lộ Á Phi thì bản thân hắn có lẽ mười ngày cũng không qua
được mảnh đất đáng sợ này.
Sau năm canh giờ phi hành, mặt trời cũng đã khuất dạng dưới núi nhưng
theo lời Lộ Á Phi nói phải còn tám trăm dặm nữa mới tới nơi. Bất đắc dĩ, hai người bàn bạc với nhau rồi quyết định nghỉ qua đêm tại một cây đại
thụ khổng lồ, cành lá vươn tới tận mây xanh.
Đêm xuống, Hoa Lân nằm ngay trên một nhánh cây lớn, trằn trọc mãi không
thể nào ngủ được, xung quanh văng vẳng tiếng gào hú của đủ loại quái
thú, thêm vào đó tương lai hắn giờ đây cùng vô cùng mờ mịt nên trong
lòng cảm thấy không khỏi rối loạn và bất lực.
Lúc này Lộ Á Phi cũng đã sớm ngả lưng trên một nhánh cây khác, phát ra
tiếng ngáy đều đều. Hoa Lân ngồi dậy, lấy cành cây chọc vào tay Lộ Á Phi rồi gọi: “Uy! Lộ Thiểu! Ngươi mau dậy đi, cùng ta trò chuyện một lát
được không?”.
Lộ Á Phi mơ mơ màng màng gạt cành cây ra, miệng lẩm nhẩm: “Không được! Đừng có ồn ào!” rồi lại ngáy “khò khò...” ngủ tiếp.
Hoa Lân bất đắc dĩ đành lấy Hà Chiếu Kiếm ra, bắt đầu nghiên cứu. Trước
tiên, hắn thử phát động nội lực để hoá giải hàn khí nhưng cuối cùng vẫn
thất bại. Xem ra trừ phi sử dụng ngọn lửa của “Phần Tinh Luân” may ra
mới có thể thu được hiệu quả. Nhưng phương pháp này hắn nào dám tuỳ tiện đem ra thử nên quyết định dùng tâm pháp thủy hệ của Thánh Thanh Viện
tạo cảm ứng với Hà Chiếu Kiếm. Hắc hắc. Dù cho Hà Chiếu Kiếm cũng khẽ
có phản ứng lại nhưng thật tâm Hoa Lân vẫn không hài lòng. Trước đây,
trong lúc vô ý, hắn sử dụng “Tinh khí luyện chế pháp” luyện thành phi
kiếm, nhưng bây giờ hắn dùng thủ pháp thấp hơn một bậc là “Dẫn đạo cảm
ứng pháp” mà chỉ thu được chút thành tựu nhỏ nhoi bảo sao hắn có thể
chấp nhận được. Vì vậy trong lòng Hoa Lân buồn phiền lắm, bèn quẳng
thanh kiếm sang một bên, bắt đầu tập trung tu luyện “Phạm Mật Tâm Kinh”.
Đây là lần thứ ba Hoa Lân đem “Phạm Mật Tâm Kinh” ra luyện, hắn phát
hiện nó thực sự là pháp thuật vô cùng lợi hại. Chỉ có điều rất nhiều
đoạn hắn không thể tham ngộ được, mới chỉ luyện đến chương thứ năm “Độ
Thần” đã bế tắc, “...thần du thái hư, nghịch chuyển càn khôn...” chẳng
thể nào hiểu nổi là kiểu quỷ quái gì. Hồi lâu sau, càng suy nghĩ càng mơ hồ, hơn nữa tâm tình lúc này cũng rối loạn, tư tưởng hoàn toàn bị phân
tán, hắn căn bản không thể nào tĩnh tâm lại được.
Loay hoay mãi rồi cũng chán, lại thấy Lộ Á Phi đang nằm ngủ ngon lành,
Hoa Lân cao hứng trong đầu nảy ra trò đùa, cầm lấy que củi thúc mạnh vào Lộ Á Phi hô lên: “Oa nha nha! Quái thú tấn công, chạy mau nào...”.
Lộ Á Phi nghe vậy bật choàng dậy, hoảng hốt quan sát xung quanh nhưng
không hề phát hiện điều gì dị thường, lại thấy Hoa Lân nói lớn: “Ài! Vừa rồi ta gặp ác mộng, sợ muốn chết....Đều do ngươi kể mấy câu chuyện về
quái thú ăn thịt người, còn nói nó có thể biến thành hình dạng tử thần,
làm ta sợ tới mức ngủ cũng không yên...”
Lộ Á Phi lúc nãy cũng thật sự hoảng sợ, lại thấy hắn đổ lỗi cho mình,
không khỏi giận dữ quát lên: “Uy! Ngươi ngủ mơ mà lại gào to được như
thế hả? Phải chăng cố tình hù doạ ta?”
Hoa Lân nhấc tay lau mồ hôi trên trán, tỉnh bơ đáp: “Ta vừa rồi gặp ác mộng thật mà, đâu cố ý doạ ngươi!”
Lộ Á Phi cả giận: “Hừ! Hừ! Ngươi nhớ mặt ta đấy nhé...!”
Hoa Lân hắc hắc cười: “Không phải vậy chứ? Ngay cả ta ngươi cũng ghi thù nhớ hận ư? ....Đúng rồi! Ngươi chắc chắn có thể tìm được tung tích của
Phần Âm Tông chứ?”
Lộ Á Phi đáp: “Ta đã nói với ngươi vài lần rồi mà! Ta thực sự không hề
biết điểm toạ lạc của Phần Âm Tông. Nhưng ngươi cũng không cần quá lo
lắng. Thiên Hồ Thành là một đại hội thương mại thường niên, khẳng định
sẽ có rất nhiều cao thủ tu chân tham dự, đến lúc đó ta dò hỏi là biết
được thôi. Còn nữa, Đại Tống Quốc gì gì đó của ngươi, không chừng có
người biết đấy. Ngươi hỏi xong rồi giờ đi ngủ được chưa?”
Hoa Lân: “Ài! Đã là một người tu chân, thiếu ngủ một đêm ngươi chết được à?”
Lộ Á Phi: “Ngươi tha cho ta được không? Hồi ở trong Phệ Hồn Cốc, ta
không chợp mắt suốt bảy ngày trời, thử hỏi cho dù là thần tiên cũng có
chịu nổi không?”.
Hoa Lân cũng không để cho hắn ngủ tiếp, lại hỏi: “Ta nhớ hình như ban
ngày ngươi nói: muốn đến Thiên Hồ Thành thì phải trải qua ít nhất năm
ngàn dặm. Cho nên ta muốn hỏi: liệu trên đường đi có chỗ nào bán cơm
không?”
Lộ Á Phi vớ lấy một cành cây quăng mạnh vào người Hoa Lân rồi nói: “Ta
sợ ngươi quá rồi!...Trước tiên chúng ta rời khỏi rừng rậm, sau đó lại từ Kì Long Quan tống trận (kiểu như một trạm dịch chuyển tức thời từ vùng
này qua vùng khác-dịch giả), giờ ngươi hài lòng chưa?”
Hoa Lân: “Kì Long Quan là nơi nào? Truyện tống là vật gì vậy?”
Lộ Á Phi bực mình cằn nhằn: “Ta thực sự không đủ sức giải thích cho ngươi! Ngươi đi mà hỏi người khác!”
*****
Sáng sớm hôm sau, khi sắc trời còn lờ mờ, Hoa Lân cùng Lộ Á Phi đã khởi
hành lên đường. Từ trên phi kiếm nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới thác
chảy ào ào, núi non hùng vĩ bao bọc trùng trùng, phong cảnh thực là cực
kì tú lệ, thế nhưng trong rừng rậm thỉnh thoảng xuất hiện từng đoàn quái thú khổng lồ bắt đầu săn mồi, làm cho khắp chốn đều trở nên hỗn loạn.
Hai người cũng không dám dừng lại, giữ nguyên độ cao mà bay đi. Cứ thế
mải miết phi hành suốt một ngày, lúc này mặt trời cũng đã lặn về phía
tây, rốt cục rừng già phía dưới cũng dần dần thưa thớt hơn.
Lộ Á Phi phấn khởi tinh thần reo lên: “Nhờ trời phù hộ, chúng ta cuối cùng cũng đến được bìa rừng rồi!”
Hoa Lân thấy bộ dạng bơ phờ, mồ hôi đầm đìa toàn thân của hắn, trong
lòng có điểm bất nhẫn, bèn bật cười ha hả: “Công lực của ngươi quả nhiên vượt trội ta, bay cả ngày như vậy vẫn mở miệng nói được, bái phục, bái
phục!”
Lộ Á Phi quả nhiên thập phần cao hứng: “Đương nhiên rồi! Truyền nhân của Lộ gia từ trước đến giờ luôn lợi hại hơn người thường, ta cũng không
phải ngoại lệ, hắc hắc...Tiến thêm mười dặm nữa chính là Kì Long Quan
lừng danh thiên hạ. Ngươi đừng tưởng Kì Long Quan chỉ đơn thuần là một
trạm chuyển tiếp. Số lượng người tu chân ở đó không hề thua kém Thiên Hồ Thành đâu. Sáng ngày mai ta sẽ dẫn ngươi vào thành để ngươi được mở
rộng tầm mắt”.
Hoa Lân cũng rất hưng phấn, nhằm về phía xa xa quan sát, chỉ thấy ở cuối rừng rậm, một toà thành quách trải rộng hơn mười dặm, ngoài thành thấp
thoáng một đỉnh băng sơn. Bóng chiều chầm chậm buông xuống, khoảng không phía trên toà thành bao trùm một màn kim quang nhàn nhạt. Hoa Lân còn
đang kinh ngạc thì Lộ Á Phi đã cất giọng giới thiệu: “Bên ngoài Kì Long
Thành có chín toà tháp cự đại, hợp thành một Cửu Cung Kỳ Môn Trận, tác
dụng chủ yếu là ngăn chặn quái thú từ Hắc Sâm Lâm. Vị trí địa lý của nó
vô cùng trọng yếu, mặt bắc phòng thủ Hắc Sâm Lâm, phía tây tiếp giáp với Mê Ảo Chiểu Trạch, bên trong thành thật sự phồn hoa vô cùng, đầy đủ cả
kì trân dị thú...Được rồi! Chúng ta cùng xuống nào!”
Nói xong, Lộ Á Phi đã đưa Hoa Lân đáp xuống một đại lộ ngoài thành,
người đi đường cạnh đó lập tức nhìn họ với ánh mắt thập phần ngưỡng mộ.
Còn chưa tiếp cận cửa thành đã thấy đoàn người tấp nập, vượt qua màn đêm tối tăm hướng đến Kì Long Thành. Hoa Lân tò mò đảo mắt quan sát xung
quanh, nhận ra cảnh tượng nơi này thật rất phồn vinh, không thua kém gì
kinh thành của Đại Tống.
Đột nhiên nghe thấy bên cạnh phát ra một tiếng kêu lớn, “líu la líu lô”
vài câu mà chẳng hiểu được gì. Hoa Lân vừa quay đầu nhìn lại, hồn vía
chợt bay lên mây, lập tức “Tranh!” một tiếng rút ra Hà Chiếu Kiếm, miệng oa oa kêu lên: “Á!...Rõ ràng ban ngày mà lại gặp quỷ!!!”
Lộ Á Phi cũng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một gã “Hàn á nhân” tráng kiện lướt qua bên người. Thân hình gã cao lớn như trâu mộng, trên người mọc
đầy vẩy trắng xoá, tóc dài hơn hai thước phấp phới trên vờ vai, từng
bước chân đều vang lên tiếng động lớn.
Lộ Á Phi lập tức nhận ra là Hoa Lân đã hiểu lầm, vội vàng giữ lấy tay
hắn rồi lớn giọng: “Huynh đệ! Ngươi định làm gì thế? Hắn chỉ là một gã
đến từ Hàn Phong Quốc thôi mà. Nói cho cùng bọn hắn mới là chủ nhân
chính thức của vùng đất này.”
Hoa Lân lắp bắp kinh hãi, chỉ thấy gã “Hàn á nhân” kia trợn trừng mắt
nhìn hắn, nếu không phải vừa rồi nhìn thấy Hoa Lân cùng với Lộ Á Phi
ngự kiếm mà tới, không chừng hắn đã xả Hoa Lân làm hai mảnh.
Hoa Lân gãi gãi đầu, nhìn hắn nhếch mép cười nói: “Xin lỗi! Xin lỗi nhé!....”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT