Trận chiến này Hoa Lân không thể không biết bọn họ vì mình mà đánh nhau đến trời long đất lở, kì chiêu tuyệt kĩ đều tung ra. Hữu thủ Hiên Dĩ Thừa khẽ vung lên tức thì tại không trung xuất hiện một đóa mẫu đơn bằng lửa cháy rừng rực hướng tới đối phương. Hỏa diễm phừng phừng, hơi nóng tỏa ra khắp không gian. Hoa Lân thấy thế cũng phát hoảng, một chiêu này thật là mình ăn không tiêu rồi.
Ở phía đối diện Nhược Phong lập tức tung ra một vòng sáng màu trắng án ngữ thế công. Chỉ thấy trong vòng tròn thủy quang thiểm động lập tức làm cho mây mù xung quang không ngừng tụ tập tạo thành một đạo pháp khí hướng tới đóa hoa lửa của Hiên Dĩ Thừa mạnh mẽ công tới. Hai loại công pháp tương khắc tại thời điểp tiếp xúc phát ra ba động cực kì lợi hại làm Hoa Lân hoa cả mắt, căn bản là không có khả năng giải thích được hiện tượng này( ta thì làm tốt…). Điều khó tin là Hiên Dĩ Thừa một tay giữ Hoa Lân, chỉ dùng một tay để giao tranh với Nhược Phong mà vẫn bình thản, công lực cỡ này thật khiến người ta kinh sợ. Hoa lân cũng hiểu được đây là chênh lệch cảnh giới tu chân mà Nhược Uyên từng nói qua, một người nếu tu luyện tới cảnh giới Thần hợp hậu kì thì có thể thân tùy ý động, cứ tưởng tượng thử một người trong sát na một ý nghĩ mà đã có thể tùy ý di chuyển thân thể đi nơi khác không phải là lôi điện cũng có thể tránh sao? Hắn đang trầm ngâm suy nghĩ thì bỗng một tiếng sấm vang lên xé rách không gian. Hoa Lân hoảng sợ nhìn lại thì thấy một đóa hoa sen nhỏ bằng bàn tay không ngừng phát ra quang mang ngũ sắc đang bay lên cao, từng đạo lôi điện chính là từ đóa hoa kia đánh xuống. Nhưng tất cả những đạo lôi điện này đều nhằm bọn người Phần âm tông mà đánh, đương nhiên là Hoa Lân ở trong tay Hiên Dĩ Thừa cũng có phần.
Nhược Phong lợi dụng tình thế cùng một vài cao thủ khác đột phá thế trận phòng thủ của môn đồ Phần âm tông, hai phe lập tức trở thành cận chiến. Chỉ thấy giữa trường pháp bảo tung hoành, tinh quang chớp lóe, phi kiếm, băng chùy, hỏa diễm rợp trời chiếu rọi cả không gian. Luận về nhân số thì chính đạo chiếm ưu thế nên cuộc chiến dàn nghiêng về phía họ. Nhân thủ Phần âm tông tuy ít nhưng tu vi đều không yếu , bằng vào thân thủ này khiến cho nhân sĩ chính đạo trong thời gian ngắn cũng không thể làm khó được họ. Hiên Dĩ Thừa đột nhiên hô lớn:”Chuẩn bị sử dụng tốc tinh luân! Lôi Bân, ngươi phụ trách mang cô nương nay đi.”
Thượng Quan Linh vẫn liên tục tấn công không mệt mỏi để giải cứu Hoa Lân, nhưng thủy chung nàng vẫn không vượt qua được tên hắc y nhân trước mặt. Qua lại hơn trăm chiêu mà tình thế vẫn không thay đổi được bao nhiêu. Vừa nghe Hiên Dĩ Thừa muốn mang cả nàng đi cũng không biết là gã Lôi Bân dùng thủ đoạn gì mà chỉ khẽ điểm đầu ngón tay lên thân kiếm của nàng, lập tức Thượng Quan Linh nửa người tê liệt , tiếp theo bảy đại huyệt trên người lập tức bị chế trụ, để người mang đi. Hoa Lân thấy bọn họ ở thế yếu phải đào tẩu mà vẫn không buông bỏ Thượng Quan Linh, không nén được cơn giận giữ hét lên :” Tại sao không nghe lời ta chứ?” ngọn lửa phẫn nộ bùng lên trong lòng tự nhiên hắn chết lặng, thân thể tự dưng khôi phục không còn bị khống chế. Không bỏ lỡ cơ hội Hà chiếu từ trong tay hắn phanh một tiếng bay ra nhắm thẳng vào thân thể Hiên Dĩ Thừa
Lúc này Hiên Dĩ Thừa đang ngăn chặn công kích của Nhược phong, mặc dù bị Hoa Lân tập kích nhưng hắn vẫn tin rằng bằng vào tu vi của mình thừa sức chấn bay phi kiếm của Hoa Lân. Nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ rằng Hà Chiếu đột nhiên phát ra một luồng hồng quang đỏ sậm từ phía trái công tới xuyên qua sườn phải của hắn. Máu tươi chưa kịp chảy ra thì đã bị thiêu đốt thành tro bụi, lúc này mới bừng tỉnh nhớ tới ngọn lưả lợi hại trên người HoaLân. Hoa Lân cũng bị dọa đến phát khiếp, hắn phát hiện Hiên Dĩ Thừa tịnh không theo lẽ thường. Bất luận là ai bị phi kiếm xuyên qua thân thể khẳng định lập tức tử vong đương trường, huống chi ngọn hỏa diễm trên Hà chiếu có nhiệt độ cao phi thường. Nhưng Hiên Dĩ Thừa chịu được một kiếm của hắn quả là bất phàm!
Bên phía chánh đạo bọn Nhược Phong cũng chấn kinh, mồm miệng lắp bắp sợ hãi, tay càng gia tăng thế công, một tảng băng chùy cực lớn trong nháy mắt công tới Hiên Dĩ Thừa. Hiên Dĩ Thừa vẫn giữ chặt Hoa Lân không chịu buông tay, mặt khác lại chỉ muốn liều mạng rửa nhục. Chỉ hận không thể đem Hoa Lân trong tay mình bóp chết đi, nhưng rốt cục hắn cũng hiểu là chưa tới lúc. Hoa Lân rút phi kiếm ra khỏi người Hiên Dĩ Thừa lập tức hoành kiếm chém ngang vào phần eo của hắn. Hiên Dĩ Thừa thất vọng cùng cực, chính tay mình phong bế huyệt đạo Hoa Lân mà không hiểu tại sao hắn lại khôi phục được? Hiên Dĩ Thừa đành phải buông Hoa lân nhưng cũng đồng thời chế trụ kinh mạch tòan thân của Hoa Lân một lần nữa. Hắn nói với một tên đệ tử Phần âm tông ở phía ngoài: “Hầu Lộ Đạo, tiểu tử này giao cho ngươi…”
Nhược Phong, Độ Không cùng Minh Kính đều có tu vi cực kì cao thâm thấy có cơ hội nào chịu bỏ qua? Độ không cùng Minh Kính lập tức liên thủ ngăn chặn Hiên Dĩ Thừa, Nhược Phong khẽ hướng về phía Hoa Lân. Tay huy xuất ra Băng thủy hàn tạo thành một tảng Băng chùy cực sắc bén nhằm Hầu Lộ Đạo công kích mãnh liệt, nhất thời băng phong đầy trời, thế nhưng Phần âm tông Hầu Lộ Đạo không màng sinh tử hướng về Hoa Lân giữa không trung xuất thủ. Hắn thật không nghĩ tới lúc này Hoa Lân lại đả thông kinh mạch lần thứ hai. Trong người hắn có sẵn ngọn liệt diễm hỏa thì đối với hắn mà nói mọi thuật điểm huyệt đều vô dụng. Chỉ thấy phi kiếm trong tay Hoa Lân hóa thành một đạo hồng quang nhằm Hầu Lộ Đạo bổ tới. Hầu Lộ đạo đang xông tới thấy thế vừa tức vừa sợ vội nghiêng người né tránh, bất quá không tránh được băng chùy của Nhược Phong, thân thể bị đâm thủng vài lỗ. Hoa Lân trong lòng hí hửng, rốt cục mình cũng khôi phục được tự do. Hắn nghiêng đầu nhìn thì thấy Thượng Quan Linh đã bị một gã hắc y nhân bắt giữ, trong lòng quýnh lên không để ý xung quanh nữa, thủ chưởng xuất ra một ngọn lửa nhằm tên giữ Thượng Quan Linh đánh tới. Đột nhiên hắn thấy toàn thân căng thẳng, một trận lạnh lẽo truyền thẳng vào tận xương. Hoa Lân nhìn lại thấy Nhược phong đang nhìn hắn cười lạnh nói:
- Tiểu ma đầu! Để coi ngươi còn chạy được không?
Hoa Lân nghe thế lập tức mở miệng mắng :
- Con mẹ nó! Ai là tiểu ma đầu hả?
Nhược Phong cũng không thèm nói nhiều, lòng bàn tay toát ra một luồng hàn khí mờ ảo nhằm đỉnh đầu Hoa Lân áp xuống, Hoa Lân lập tức cảm thấy hàn khí dày đặc bao vây từ đầu tới chân, nhanh chóng bị đóng thành khối băng. Hắn cũng không ngờ rằng Nhược phong lại dùng Băng đổng thuật để phong trụ mình, quả nhiên đã coi mình là một tiểu ma đầu cần bắt giữ. Hoa Lân trong lòng kêu khổ không thôi, quay đầu hướng Thượng Quan Linh nhìn lại thì thấy hăc y nhân đã đưa nàng ra khỏi vòng chiến thì lại càng khẩn trương nôn nóng. (híc , bị đóng băng thì làm sao quay đầu nhìn nhỉ? Hay là vặn gãy cổ? tình yêu quả đáng sợ ah??), chỉ tiếc là toàn thân vô năng không thể làm gì được. trong lòng hàn ý trùng trùng, ý chí cũng dần tiêu tán, cuối cùng cũng bị pháp thuật của Nhược Phong biến thành một Băng nhân. Cuộc chiến vẫn đang hết sức kịnh liệt nhưng Hoa Lân thì đã dần mất đi tri giác, hết thảy mọi thứ tưởng như đều chẳng còn liên quan, đây đích thị là một trận đùa cợt của ông trời ah. Thời gian chầm chậm trôi đi, nhưng hắn không còn cảm giác được thời gian hay không gian, ngay đến cả bản thân hắn dường như cũng không còn tồn tại nữa, tâm thần trở nên phiêu lãng mông lung. Phảng phất thời gian trôi qua thật lâu, hắn đột nhiên nhớ tới tình cảnh của Thượng Quan Linh lập tức trong lòng cảnh tỉnh lại. Hoa Lân vừa lấy lại được tri giác thì nghe tiếng Nhược Phong vẳng vọng bên tai:
- … tốt rồi. Quyết định như thế, truyền tống trận phải bao lâu nữa mới khai mở? Một âm thanh nhu hòa trả lời:
- Phỏng chừng nửa canh giờ nữa!
Nhược Phong bình thản nói:
- Ta thấy bọn ma đầu Phần âm tông không chịu bỏ qua dễ thế đâu. Nhất định chúng đang chờ cơ hội công kích đấy.
Hoa Lân cảm thấy hết sức buồn bực, bản thân cảm thấy thật lâu, thật là khốn khổ. Đột nhiên có một âm thanh hòa ái cực kì quen thuộc vang lên:
- Phong sư huynh! Huynh định xử lí thiếu niên này như thế nào?
Hoa Lân cả kinh, người đang hỏi chính là Nhược Uyên ,mà theo như lời hắn thì thiếu niên nhân ở đây là mình ah?
Chỉ nghe Nhược Phong nhạt giọng bảo:
- Ài, sư đệ. Ta biết ngươi muốn bảo hộ hắn . Nhưng ngươi cũng thấy đấy Phầm âm tông tìm hắn vì máu tươi của hắn. Đã chết nhiều người như vậy, lại còn muốn tiếp tục sát nhân. Mà thân thủ của hắn thì…
Nhược Uyên cắt ngang nói:
- Sư huynh, chắc huynh không quên lục đạo luân hồi chớ. Bớt đi một chính đạo tu chân cao thủ là tăng thêm lực lượng cho ma đạo. Mong sư huynh xem xét…
Nhược Phong nhàn nhạt cười nói:
- Ầy! … cho nên ta cũng chỉ định nhốt nó trong Luyện tâm điện thôi, đúng ý ngươi rồi chớ?
Nhược Uyên thở phào nhẹ nhõm:
- Như vậy là tốt nhất, không những có thể hóa giải được lực lượng tà ác trong người hắn, mà chúng ta lại có thể bày kế dụ ma đầu Phần âm tông tới. thật là nhất cử lưỡng tiện ah…
Hoa Lân nghe mà cứ như lọt vào sương mù, căn bản là không hiểu được bọn họ đang nói gì. Cái gì mà lục đạo luân hồi? Còn nói là giết mình thì sẽ làm tăng lực lượng ma đạo chứ? Thật là không hiểu nổi. Hoa Lân lén mở mắt nhìn tứ phía, chỉ thấy mình đang nằm trên một vạt cỏ, trên đầu là bầu trời trong sáng vô cùng, một đám mây trắng ung dung trôi qua, bốn phía đều trống rỗng, từng trận gió lớn thổi tới. Nguyên lai là đang ở trên một đỉnh núi. Hoa lân phát hiện toàn thân vẫn băng cứng vô cùng, mà chân khí đã sớm tiêu tán hết, loại cảm giác không thể nhúc nhích này thật là khó chịu phi thường. Hắn lại chợt nhớ tới Thượng Quan Linh đã rơi vào ma trảo của Phần âm tông, càng trở nên nóng vội, âm thầm tự bảo nhất định phải khôi phục, phải trốn thoát khỏi đây! Thật lâu sau, Hoa Lân từ trong miên man suy nghĩ nghe được một trận hỗn độn những bước chân từ xa tiến lại. Một người nói:
- Phong sư huynh! truyền tống trận đã lập xong. Khi nào thì chúng ta đi?
Nhược Phong đứng lên chậm rãi nói:
- Bây giờ chúng ta đi luôn, các người vất vả hơn 10 năm rồi, cũng nên trở về nghỉ ngơi đi thôi! Ta đưa hắn đến “Luyện tâm tháp” rồi sẽ quay về Thánh thanh viện..”
Nhược Uyên thấy thế cũng bước ra cười nói :
- Ta cũng phải đi Luyện tâm điện một chuyến. Nói không chừng có thể kiếm được một con rồng a.
Nhược Uyên khẽ nhấc Hoa Lân lên thì phát hiện hắn hiện tại đã tỉnh lại, tay trái khẽ điểm vào khẩu huyệt Hoa Lân, thần bất tri quỷ bất giác tống vào mồm hắn một hàn băng đan dược. Hoa Lân tịnh không tình nguyện nuốt khỏa đan dược này nhưng Nhược Uyên lại dùng nội lực bức đan dược tan vào trong bung hắn. Hoa Lân cũng không hiểu cuối cùng đây là loại độc dược gì? Dù sao thì cảm giác cũng chẳng lấy gì làm dễ chịu!
Nhược Uyên cố ý như đang nhìn kĩ thân thể Hoa Lân, đột nhiên đưa hắn cho Nhược Phong( giống xách cổ vịt quá, lại thèm vịt nấu dứa rùi. ực …):
- Phong sư huynh! dường như hắn tỉnh lại rồi, có cần chế trụ lại không?
Nhược phong tiếp nhận thân thể Hoa Lân lập tức thi triển Băng đống thuật đóng băng hắn lại. (híc trời nóng thế này, giá mà mình học được cái này nhỉ) Đáng thương cho Hoa Lân lúc này đang dần cứng đờ, trong lòng thầm chửi rủa đến 18 đời tổ tông của anh em nhà họ Nhược. nếu là không phải thân thể bất động thì đã bật ra tiếng chửi rồi. Nhược Phong đương nhiên không biết Hoa Lân đang rủa xả chính mình mang hắn đi nhanh, chỉ trong nháy mắt đã ra ngoài 10 trượng. Ý chí Hoa Lân dần bình tĩnh lại, chợt thấy Nhược Phong & Nhược Uyên dẫn theo mình đi vào một tòa thông đào hình tròn màu trắng. Hắn phát hiện nơi này tựa như một cửa lớn trong suốt, mờ ảo; rất giống một truyền tống trận kết giới. Kết giới của Quỷ môn quan thông đạo có vài phần tương tự, so với kết giới ở tầng chót Thục Sơn Trấn yêu tháp thập phần giống nhau. Chỉ là Hoa Lân không rõ thông đạo màu trắng này sẽ đi đến đâu? chẳng lẽ đi đến một thế giới khác? Hoa lân miên man suy nghĩ các phán đoán của mình…
Lúc này Nhược Phong đã đi vào thông đạo màu trắng, trước mắt Hoa Lân bạch quang chớp lóe liền cảm thấy chính mình bị một hấp lực không thể kháng cự cuốn lấy.Thân thể xuất hiện trùng trùng hư ảnh, không gian xunh quanh cũng đột nhiên biến đổi, trong mắt đều là “Phóng xạ trạng” chính là ảo cảnh. hắn cảm thấy như mình rơi váo một hang động không đáy, ý nghĩ nổi lên một trận mơ hồ, cuối cùng cũng hôn mê…\
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT