Thượng Quan Linh thấy bộ dạng gà mờ của hắn là biết gã này chưa bao giờ phải hầu hạ ai, hôm nay hắn băng bó được cho nàng thế này đã là quý hóa lắm rồi. Cảm giác ngọt ngào hạnh phúc lan tỏa khắp tâm linh nàng, vẻ ngượng ngùng của hắn thật khiến nàng vừa yêu vừa hận. Cuối cùng không giữ nổi mặt nghiêm, nàng bật cười nói: “Còn không đi đóng cửa?”

Hoa Lân nghe lệnh quay ra đóng cửa phòng rồi lại sà tới gần Thượng Quan Linh, trải đệm đắp chăn bông cẩn thận cho nàng. Hai người bất giác nhìn nhau mỉm cười, cùng tìm thấy trong mắt nhau tình ý dạt dào. Nếu Thượng Quan Linh không bị thương, với tính cách của Hoa Lân, tất sẽ phải triền miên một phen thỏa thích.

Thượng Quan Linh cất giọng u oán: “Hoa lang! Từ nay trở đi, Linh nhi xem như đã theo chàng rồi, chàng có dự định gì sau này không?”

Hoa Lân rúng động cõi lòng, không ngờ Thượng Quan Linh chịu hạ thân phận tỏ ý thuận tùng, liền trả lời ngay như đã liệu trước: “Chuyện cần thiết trước mắt là lấy Huyền Thiên kiếm rồi lập tức về kinh thành. Xa nhà năm năm mà ta chưa từng báo với người nhà một tiếng bình an, đúng là bất hiếu…” Hoa Lân ngồi xuống đầu giường, tay phải nhẹ vén tóc tơ trên trán nàng, tiếp: “Sau đó là cưới nàng làm vợ! Hà hà…”

Thượng Quan Linh lườm hắn, nói: “Hứ! Với thế lực của Hoa phủ nhà chàng, liệu họ sẽ chấp nhận một nữ tử giang hồ ư?”

Hoa Lân đương nhiên biết rằng người nhà hy vọng mình cưới được cửu công chúa, như vậy sẽ thêm củng cố địa vị của Hoa phủ. Thượng Quan Linh đoán trước được điều này thật đáng kinh ngạc. Hoa Lân liền giải thích: “Hoa phủ trước giờ do ta quyết định, ta bảo muốn cưới ai thì người đó chắc chắn sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay ta…”

Thượng Quan Linh chưa chịu buông tha: “Hừ!...Nói vậy, nếu ta không đồng ý, chàng vẫn muốn bắt ép dân nữ chắc?”

Hoa Lân dí sát mặt chỉ cách nàng hai phân, ngắm môi son mềm mại, nói: “Đương nhiên rồi, bây giờ Linh nhi đã nằm trong vòng tay ta, ta muốn làm gì nàng chẳng được! Hí hí…” Hoa Lân sớm đã thấu triệt đạo lý trong tình yêu nam nữ, vào thời điểm thích hợp nếu bộc lộ quyền hành bá đạo thì đối phương sẽ càng phục tùng mình hơn. Quả nhiên Thượng Quan Linh lập tức nũng nịu: “Ứ…Người ta không chịu đâu!”

Hoa Lân không kiềm chế nổi trước dáng vẻ đáng yêu đó, cúi đầu hôn lên môi thơm, kích thích nàng đến tận khi hơi thở nàng trở nên gấp gáp, mặt tựa hoa đào mới dừng tay. Trước mặt hắn, Thượng Quan Linh không còn vẻ thanh cao lãnh đạm thường ngày khiến trong lòng hắn trào dâng một cảm giác thành công chưa từng có.

Thượng Quan Linh bị khiêu khích cầm lòng không đậu, đôi mắt đẹp lóe lên một tia khát vọng. Sau ba lần được Hoa Lân vun tưới, nàng cuối cùng đã biết làm phụ nữ có lợi thế nào, đối với hắn càng thêm ái hận đan xen, thế mà lúc này nàng lại không thể giũ bỏ sự mất tự nhiên của bản thân, chỉ biết tiếp nhận ánh mắt hắn một cách bất lực.

Hoa Lân lần đầu tiên trông thấy nhãn thần mê người này ở Thượng Quan Linh, trái tim xốn xang, ghé vào tai nàng thầm thì: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi, đợi nàng lành vết thương rồi, ta sẽ lại chiều nàng…”

Thượng Quan Linh mặt đỏ hây hây kiều diễm gấp bội, mắng: “Người ta không thèm!”

“Hà hà…”

Hai người đang chòng ghẹo nhau thì đột nhiên có tiếng bước chân của Diệp Thanh từ tầng dưới vọng lên. Hoa Lân đứng phắt dậy ra mở cửa đón, quả nhiên thấy Diệp Thanh khoác một cái bọc đi đến. Nàng nhét chiếc bọc vào tay Hoa Lân nói: “Này! Đây là quần áo của cô ta…”

Hoa Lân đương nhiên minh bạch việc này gây khó khăn cho Diệp Thanh, nhẹ vuốt tóc mai nàng an ủi: “Thanh Thanh vất vả rồi, vào trong ngồi đi nào…”

Diệp Thanh nguýt xéo một cái, dấm dẳng nói: “Muội chẳng thiết, khỏi bị người ta đuổi ra lần nữa!”

Hoa Lân thực hết cách với nàng, đành bảo: “Cô ấy bị thương, đêm nay ta phải ở bên chăm sóc, mai ta sẽ đi lấy kiếm cho muội, được không nào?”

Diệp Thanh nhớ ra Hoa Lân đã tốn rất nhiều công sức để đoạt kiếm về cho nàng, liền chủ động tặng hắn một nụ hôn, thâm tình hiển lộ: “Công tử vào với cô ấy đi, muội đi chuẩn bị bữa tối…” Nói xong nàng vui vẻ xuống lầu…

Hôm sau, mặt trời lên ba sào, Hoa Lân mới tạm biệt Thượng Quan Linh và Diệp Thanh, Lăng Vân điện thẳng tiến.



Thấy bốn đệ tử Thục Sơn đứng ngay ngắn hai bên bậc thềm Lăng Vân điện, Hoa Lân toan báo đại danh của mình thì người ta đã chắp tay chào: “Mời Hoa tiền bối…”

Hoa Lân vội gật đầu đáp lễ rồi hiên ngang bước vào đại điện. Trong cả nghị sự sảnh thênh thang chỉ có Mạnh Lôi và Thượng Quan Truy Vân đang đả tọa vận công, hiển nhiên trong quãng thời gian tổ chức kiếm điển họ đều nghỉ tại đây.

Mặc dù Hoa Lân đã nhìn thấy Huyền Thiên kiếm trên bệ nhưng vẫn định chờ một bên đợi hai người họ tỉnh dậy hẵng nói. Nào hay nội công của họ sớm đã luyện đến mức thu phát tùy tâm, hai người đồng thời mở mắt, Mạnh Lôi cười hà hà nói: “Tiểu tử thối, đệ quơ con gái người ta chạy biến mà cũng chẳng qua nói một tiếng, làm vậy sao phải với nhị ca của đệ….À không, là nhạc phụ của đệ chứ!”

Hoa Lân tuy biết cái gì cần đến cuối cùng sẽ đến, tâm lý nguyên cũng đã sắp đặt sẵn lời bào chữa, nhưng khi lâm trận vẫn có chút lúng túng.

Lạ là Thượng Quan Truy Vân lại không nhắc đến chuyện của Thượng Quan Linh, chỉ trách: “Lẽ ra hôm qua đã phải cử hành nghi thức nhận kiếm cho đệ, nhưng đệ bỏ chạy nhanh quá, hại Mạnh đại ca của đệ phải dốc sạch kiến thức tu chân mới ứng phó nổi với đám đông bên dưới. Sao nào, bây giờ mới nhớ ra phải đến lấy Huyền Thiên kiếm hả?”

Hoa Lân gãi gãi đầu đề xuất: “Nhị ca! Huyền Thiên kiếm là vật của Diệp Thiên Tông, huynh xem có thể giao cho Diệp Thanh bảo quản vĩnh viễn không?”

Thượng Quan Truy Vân hiển nhiên từ lâu đã biết thân phận của Diệp Thanh, cũng đoán trước là Hoa Lân sẽ hỏi câu này, nói rất nghiêm túc: “Huyền Thiên kiếm có thể giao cho Diệp Thanh bảo quản năm năm, nhưng sau năm năm buộc phải hoàn trả chúng ta, hơn nữa phải cử hành kiếm điển định đoạt mới được! Bằng không…”

Hoa Lân nóng nảy nói: “Nhưng Huyền Thiên kiếm vốn là vật của Diệp gia!”

Mạnh Lôi vội giải thích: “Tứ đệ chớ gấp! Đấy là kết quả sau khi chúng ta nhất trí thương lượng, cũng vì nghĩ cho bọn đệ thôi…”

Hoa Lân cướp lời: “Đây là vật quy nguyên chủ, căn bản không cần…” Hoa Lân không hổ là người thông minh tuyệt đỉnh, lập tức nuốt lại những lời phía sau, vì hắn bỗng sáng tỏ hảo ý của hai vị đại ca, liền nói lái đi: “Cảm ơn đại ca và nhị ca quan tâm!...Cứ làm theo các huynh bảo đi!”

Thượng Quan Truy Vân và Mạnh Lôi đều ngạc nhiên trước phản ứng nhanh nhạy của Hoa Lân, trong lòng bội phục hết biết. Mạnh Lôi gật đầu nói: “Không sai! Nếu bọn đệ không có thực lực bảo quản Huyền Thiên kiếm, lại không được Tam Thánh Môn bảo hộ, có khi sẽ dẫn đến họa sát thân. Nhưng nếu sau năm năm mà võ công bọn đệ đạt tới trình độ của nhị ca, Huyền Thiên kiếm mới có thể yên tâm trao trả đệ!...Không ngờ tứ đệ thấu hiểu ngay nỗi khổ tâm của chúng ta, thật huynh vui lắm…”

Hoa Lân cười hê hê: “Đại ca, nhị ca luôn lo nghĩ cho đệ, tiểu đệ đương nhiên minh bạch các huynh có nỗi khổ riêng. Vừa rồi đệ hơi kích động, hết sức xin lỗi!”

Thượng Quan Truy Vân đứng dậy nói: “Hừ hừ….! Giờ thì chúng ta có thể tính món nợ khác được rồi…” Trong tay ông nửa cố ý nửa không lộ ra một miếng ngọc bội, chính là tín vật đính ước của Hoa Lân.

Vẻ lúng túng ban nãy bay biến mất tăm, Hoa Lân mặt dày mày dạn nói: “Chà chà! Nhạc phụ đã đồng ý rồi, sao có thể thu hồi quyết định đã ban ra?”

Thượng Quan Truy Vân giận dữ: “Hừ! Ta đã đồng ý, nhưng muốn cưới con gái ta, ngươi phải đồng ý với ta ba việc!”

Hoa Lân cười bồi: “Hà hà hà…Đừng nói là ba việc, ba trăm việc cũng không thành vấn đề!”

Thượng Quan Truy Vân nói: “Thứ nhất, khi cưới phải có kiệu lớn tám người khiêng, có mai mối cưới hỏi chính thức, phát thiếp cưới rộng rãi. Thứ hai, Linh nhi phải là chính thất. Thứ ba, ngươi không được dan díu với nữ nhân nào khác nữa.”

Hoa Lân thầm nghĩ điều hai tuy khó khăn chút đỉnh nhưng cũng không phải không làm được. Cơ mà sao đến chuyện hắn quan hệ với nữ nhân khác Thượng Quan Truy Vân cũng đòi quản nhỉ? Chẳng hiểu ra sao cả, có phải là lão ta gả cho hắn đâu kia chứ? Hoa Lân thấy tức cười mà vẫn phải gật đầu ngay tắp lự: “Không thành vấn đề, ba chuyện vặt vãnh! He he…”

Thượng Quan Truy Vân cũng chẳng làm gì được hắn, gạo đã nấu thành cơm rồi còn đâu, đành gượng cười: “Nếu lúc nào đó được biết là ngươi khi phụ Linh nhi nhà ta, ta sẽ lập tức tìm ngươi quyết đấu, tự lo thu xếp ổn thỏa đi!”



Hoa Lân cười hề hề: “Yên tâm đi, yên tâm đi! Phải rồi, Huyền Thiên kiếm kia…” Vừa nói, cặp mắt gian tặc của hắn lia về phía Huyền Thiên kiếm trên bệ.

Thông đạo bên trái vang lên một tiếng cười phóng khoáng: “Tứ đệ sao rồi? Nôn nóng muốn có thanh kiếm nát này thế cơ à?” Cốc Thanh Phong không biết đi ra từ bao giờ, cười ha hả nhìn Hoa Lân.

Hoa Lân mặt mo ửng đỏ, cười phụ họa: “Vật quy nguyên chủ, vật quy nguyên chủ…”

Cốc Thanh Phong lăng không chộp lấy Huyền Thiên kiếm trên bệ, thanh kim kiếm dày nặng đó bỗng bay vèo vào tay ông, chính là nhiếp không chưởng pháp.

Hoa Lân sửng sốt, tức thì xin xỏ: “Tam ca tam ca! Cái này…cái này dạy đệ được không?”

Cốc Thanh Phong tiện tay quăng Huyền Thiên kiếm qua, mắng: “Ngươi ấy à, cái gì cũng muốn học, chưa nghe nói tạp nham mà không tinh à? Đúng là không có tiền đồ…”

Hoa Lân luống cuống bắt lấy chuôi kiếm, người suýt nữa ngã về sau, nhăn mày chửi: “Oa mẹ kiếp! Nặng thế? Lại còn không có bao kiếm à?” Hắn nghĩ bụng mỹ nhân yểu điệu như Diệp Thanh mà cầm một thanh bảo kiếm nặng thế này đúng là phá hoại cảnh sắc, phải làm sao cho ổn nhỉ?

Cốc Thanh Phong chắc cũng đoán ra suy nghĩ của hắn, cười nói: “Thế nào? Nếu không muốn thì có thể đặt về chỗ cũ, Thục Sơn nhất định sẽ giúp đệ bảo quản tốt! Ha ha ha…”

Hoa Lân nắm kiếm áng chừng, tỉ mỉ quan sát Huyền Thiên kiếm. Thanh kiếm lấp lánh ánh vàng, lưỡi kiếm thập phần sắc bén, rất hiếm thấy ở một thanh kiếm bản rộng. Nhìn kỹ quả nhiên trên hai mặt kiếm có khắc hai mươi tư chữ thể chữ Lệ.

Chính diện là: Luyện hình hóa tinh, luyện tinh hóa khí; luyện khí hóa thần.

Mặt kia là: Luyện thần hoàn hư, hoàn hư hợp đạo, vị chính thuần dương.

Hoa Lân giật mình, hai mươi tư chữ này quả nhiên hoàn toàn trùng khớp với trình tự các bước trong “tu chân bí tịch”, nhưng chỉ là đại ý mà thôi, không có tâm pháp cụ thể, đơn giản thế này đúng là hại người. Có một số kẻ tự cho là mình thông minh, nhắm mắt nhắm mũi luyện bừa, không tẩu hỏa nhập ma mới lạ. Đủ thấy thanh kiếm này có hại dường nào…

Thượng Quan Truy Vân nghiêm nghị dặn dò: “Tứ đệ! Hai bốn chữ trên đó không có tác dụng gì đâu, chớ có luyện bừa, biết chưa?”

Hoa Lân cười thầm, bản thiếu gia có cả bộ “tu chân bí tịch”, cần gì để ý đến mấy chữ bỏ đi này. Hắn gật đầu đáp: “Yên tâm đi! Đệ chỉ coi nó như vật kỷ niệm của Diệp gia thôi! Hê hê…”

Mạnh Lôi giật lấy Huyền Thiên kiếm trong tay hắn, ngón giữa búng mạnh vào mặt kiếm, “coong…” tiếng kiếm ngân trong trẻo chứng tỏ chất liệu khá kỳ lạ, không giống sắt thường. Song Mạnh Lôi vẫn thở dài khuyên: “Tứ đệ à, ta đã quan sát thanh kiếm này rất nhiều lần rồi, nhưng thủy chung vẫn không hiểu nó có công năng gì. Tốt nhất là đệ đừng lấy làm gì, tránh hậu họa vô cùng trong tương lai…”

Hoa Lân đoạt lại kiếm nói: “Đệ đã bảo là coi nó như vật kỷ niệm mà!”

Mạnh Lôi thừa lúc Hoa Lân không chú ý giật lại kiếm, nghiêm mặt: “Nó thật sự chỉ là một khối sắt thường, biết bao người muốn luyện nó thành linh kiếm đều thất bại, thậm chí còn không tài nào tan được trong lò, ta thấy để ở Thục Sơn thì hơn…”

Hoa Lân giật phắt lại, phát bực: “Mẹ kiếp! Đệ đem đi bổ củi là được chứ gì?”

Cốc Thanh Phong thấy họ cứ giành tới giành lui, bật cười phá lên: “Đúng đúng đúng…Bổ củi là hợp nhất rồi! Ha ha ha…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play