Diệp Thanh theo Hoa Lân về Thạch Hiên Cư, trên đường đi ngang qua một vườn hoa rực rỡ.
Nơi đây như một biển hoa mênh mông: hồng sắc, tử sắc, lam sắc…những đóa
hoa năm màu tràn đầy xuân sắc nghiêng mình trước gió, kéo dài hàng chục
trượng không nhìn thấy điểm cuối.
Mọi người đều biết rằng đây là vườn hoa mà La sư thúc yêu thích nhất,
các đệ tử bình thường đều thận trọng không dám dẫm qua. Nhưng đây chính
là mục đích của Hoa Lân, đặt chiếc bọc bên tay trái xuống đất, hắn nhẹ
nhàng vòng tay qua eo Diệp Thanh, tay phải hái một bông hoa hồng, kéo
người nàng lại gần mình, hắn cài bông hoa lên tóc mai của nàng, dịu dàng nói: “Thanh Thanh…”
Diệp Thanh mở to đôi mắt trong sáng nhìn hắn, nhu tình tràn ngập trong ánh mắt, chỉ khẽ kêu “Ưm?” một tiếng.
Hoa Lân lập tức cảm thấy ý loạn tình mê, đêm qua thì lời hay ý đẹp tuôn
ra không hết, vậy mà hiện giờ hắn lại không thốt ra nổi một câu vì hắn
thấy như thế thật quá sáo rỗng tầm thường.
Hai người cứ đứng vậy nhìn nhau rất lâu. Cuối cùng Hoa Lân vẫn giành
quyền chủ động, ngưng thần nhìn vào mắt nàng, người hắn dần dần ép sát
vào thân thể nàng. Hắn thầm thì nói: “Được quen biết muội… là…niềm hạnh
phúc…lớn nhất…đời ta…”
Diệp Thanh cảm động nghẹn ngào, tình cảm được vun đắp suốt mấy năm trời
dâng lên dào dạt trong trái tim. Quả nhiên đôi mắt mơ màng của nàng từ
từ nhắm lại, hàng mi dài khẽ rung động, dáng vẻ đó vừa đáng yêu vừa
thanh khiết. Hoa Lân nhớ đến bài học lần trước, hắn nín thở, chầm chậm,
chầm chậm xích lại, cuối cùng cũng chạm được vào đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng, cảm giác ngọt ngào ấm áp đó thật khiến người ta ngất ngây.
Thân thể Diệp Thanh không ngừng run rẩy, cả người như không còn chút sức lực dựa hẳn vào trong lòng Hoa Lân…
Hoa Lân ôm lấy người nàng, đang định thừa cơ xâm phạm thêm một bước nữa, bỗng một tiếng hừ lạnh vang lên sau lưng như tiếng sét đánh giữa trời
quang.
Hai người vội vàng rời nhau ra, hai má Diệp Thanh đỏ bừng, ánh mắt bối
rối, nàng liền quay người đi ra khỏi vườn hoa. Chỉ thấy mũi chân nàng
điểm nhẹ trên cánh hoa, chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng.
“A!...Quả nhiên là hảo thân thủ, biết cả công phu Thảo Thượng Phi.” La
Tử Linh vẻ mặt nghiêm nghị đi ra từ trong bụi hoa, lạnh lùng nhìn Hoa
Lân.
Hoa Lân cũng bắt đầu thấy nóng mặt, Tuy da mặt hắn rất dày nhưng việc tế nhị thế này lại bị người khác nhìn thấy, tâm lý đương nhiên là không
thoải mái. Hắn nhặt chiếc bọc dưới đất lên, phi thân nhảy ra ngoài mà
không thèm để ý đến tiếng quát dừng lại của La Tử Linh. Nhưng đáng tiếc
là khinh công của hắn kém xa Diệp Thanh, sau khi dẫm nát mấy gốc hoa hắn mới thoát ra được khỏi tầm mắt của La sư thúc.
Hắn đột nhiên cảm thấy hơi vô lý. Tại sao khinh công của Diệp Thanh lại
cao minh như vậy, bản thân hắn đã khổ luyện nửa năm mà vẫn kém xa nàng,
chẳng lẽ do hắn thật sự quá ngu ngốc? Không hợp lý!...Ây da, mùng ba
tháng sau nhất định phải hỏi Thượng Quan Linh mới được, có lẽ nàng biết
nguyên nhân do đâu.
Đêm nay Hoa Lân bị mất ngủ. Nhớ tới thân thể mềm mại mượt mà, vẻ ôn nhu
đó của Diệp Thanh, tưởng như vươn tay ra là chạm tới, hắn nằm rất lâu
vẫn không sao ngủ được.
Hắn nhổm người dậy, lấy những mảnh kiếm vỡ trong bọc ghép lại với nhau,
bắt đầu nghĩ cách làm thế nào để đúc lại Hà Chiếu. Suy nghĩ miên man hồi lâu, nhớ lại lúc mới tiếp xúc với Hà Chiếu kiếm, hắn đột nhiên cảm thấy thanh kiếm này như đang nói với hắn điều gì đó. Luồng điện lưu kì lạ đó tuyệt nhiên không đem đến một cơn đau kịch liệt, hắn chống tay lên cằm
ngơ ngẩn nhìn tàn kiếm, trong đầu bổng nảy lên một vài ý nghĩ dị thường. Cho tới tận nửa đêm, hắn mới ngủ gật phủ phục lên mặt bàn.
Có lẽ ngủ ngồi sẽ cảm thấy không yên ổn chăng?...Đêm nay hắn bỗng mơ thấy một giấc mơ kì quái.
Hắn mơ thấy thân thể hắn tán phát ra hồng quang nóng rực, quái bệnh lại
phát tác, nhưng hắn vẫn lờ mờ nhớ rằng bây giờ không phải Tết Đoan Ngọ.
Và càng kì quái hơn nữa là thanh tàn kiếm trên mặt bàn từ từ tan ra nhập vào trong người hắn, cứ như nó vốn là một phần cơ thể hắn. Giấc mộng
này rất chân thực, hơi nóng đó thiêu đốt hắn khiến hắn thở không ra hơi.
Ngày hôm sau khi vừa tỉnh dậy, hắn kinh hoàng phát hiện ra thanh bảo
kiếm đặt trên mặt bàn mà hắn đã ghép lại không còn thấy đâu nữa. Hắn
không khỏi hoảng sợ tới mức gai người.
Chẳng lẽ bị ai đó trộm mất rồi sao? Nhưng thanh kiếm thực sự không có
chút giá trị nào mà! Hắn nhớ lại lúc nhỏ đã từng có một cơn ác mộng,
giấc mộng đó cũng rất chân thực, lúc đó hắn đã ngủ cả đêm tại một nghĩa
trang, từ đó hắn mắc phải thứ quái bệnh này. Nghĩ tới cơn đau như thiêu
đốt vào mỗi dịp Tết Đoan Ngọ, hắn lại như cảm thấy được nỗi thống khổ
thấu tim đó.
Chẳng lẽ điều nhìn thấy trong giấc mộng đêm qua là sự thật? Hắn sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh.
Nhưng trên bàn không hề có vết tích gì mà? Hắn bắt đầu cảm thấy hoang mang…
Lúc này từ luyện võ trường đột nhiên vọng lại mười hai tiếng chuông ngân vang, đây là lệnh triệu tập khẩn cấp tất cả các đệ tử.
Hoa Lân nghĩ bụng hôm qua vừa mới chọn xong bảo kiếm, sao hôm nay lại có chuyện gì thế nhỉ? Khi Hoa Lân tới thao trường, các đệ tử đã ngồi đông
nghẹt phía dưới đài.
Các cao thủ trẻ tuổi xếp thành hai hàng chỉnh tề đứng hai bên, lưng đeo
trường kiếm, dáng vẻ anh tuấn hiên ngang toát lên khí thế bức nhân. Hàng bên trái là những thiếu niên của Huyền Kiếm Đường, hàng bên phải là cao thủ của Thần Mục Đường. Bọn họ đều là những tinh anh của Thiên Sơn mà
mọi người đều ngưỡng mộ, hầu như ai cũng muốn gia nhập vào hàng ngũ của
họ. Hoa Lân cũng đã từng có mong muốn này!
Phía trên đài, một trung niên khí độ phi phàm đang đứng trầm ổn tại chính giữa đài, toàn thân tán phát hạo nhiên chính khí.
Từ trước tới giờ Hoa Lân chưa từng gặp qua người này, vội nghe ngóng từ
các sư huynh bên cạnh, ai ngờ hỏi mấy người cũng đều tỏ vẻ không biết.
Một vị sư huynh lớn tuổi đáp: “Ông ấy là Lý Thương Hải, thủ tọa Thần Mục Đường, là phụ thân của bát sư thúc. Mau ngồi xuống đi!”
Hoa Lân thực sự kinh ngạc, thầm nghĩ “Lý Lôi Vân vẫn còn phụ thân cơ à?
Vậy thân phận của ông ta há chẳng phải còn cao hơn chưởng môn sao? Trông còn trẻ như vậy kia mà? Thật là kì lạ!”
Hơn một nghìn đệ tử Thiên Sơn đã lũ lượt kéo đến đông đủ, nam đệ tử đều
ngồi bên phải, nữ đệ tử ngồi bên trái, ở giữa chừa ra một lối đi dài,
quang cảnh này tạo ra một thanh thế khá hoành tráng.
Hoa Lân không ngồi xuống, hỏi: “Bây giờ làm gì vậy? Tại sao tất cả mọi người đều đến tập trung?”
“Chắc là khai đàn thụ pháp!”
Hoa Lân lại hỏi: “Sư huynh xưng hô ra sao?”
“Cố Tại Quân!”
Hoa Lân còn đang định hỏi tiếp thì Lý Thương Hải ở trên đài thấy các đệ
tử đều đã tề tựu liền trầm giọng nói: “Tuy kiếm pháp của Thiên Sơn chúng ta vang danh thiên hạ nhưng tu chân pháp thuật lại kém hơn một chút. Vì vậy, Thần Mục Đường sẽ đem tất cả những pháp thuật tham thấu được
truyền thụ cho mọi người…Trong vòng ba ngày kể từ hôm nay, chúng ta sẽ
phụ trách việc giảng giải cách tu luyện và vận dụng pháp thuật cho mọi
người…Nếu không khi mọi người rời khỏi Thiên Sơn mà ngay đến một oán
linh bình thường cũng không đánh lại thì há chẳng phải sẽ trở thành trò
cười cho thiên hạ sao?... Mười hai năm trước kinh đô đã xuất hiện thiên
tượng huyết sắc, lời dự ngôn về việc huyết ma xuất thế cũng từ đó được
lưu truyền rộng rãi. Để dự phòng một ngày nào đó…”
Hoa Lân nghe nói đến thiên tượng mười hai năm trước thì không hiểu sao
bỗng lạnh run, quay sang hỏi Cố Tại Quân: “Có quỷ hồn trên thế gian thật sao?”
Cố Tại Quân kiên nhẫn trả lời: “Có tiên tất có quỷ, có lục đạo luân hồi
tất có thần quỷ yêu quái. Vì dương khí của đệ sung mãn nên rất khó nhìn
thấy.”
Kì thực Hoa Lân đối với những kí ức thời thơ ấu thường cảm thấy quái dị, bất quá hắn chỉ muốn chứng thực mà thôi.
Chỉ thấy Lý Thương Hải trên đài lại tiếp tục giảng giải về các loại pháp thuật: “…Thật ra mỗi người đều có nguyên thần! Nguyên thần của người
bình thường vì lực lượng bất túc nên một khi li khai thì bản thể sẽ tử
vong. Một quỷ hồn mà mọi người nhìn thấy kỳ thực là một nguyên thần của
người nào đó…Sau khi một phàm nhân chết đi, người đó nhất định phải
nhanh chóng tiến nhập quỷ giới, nếu không sau bảy ngày nguyên thần sẽ bị tiêu diệt. Còn một số nguyên thần có oán khí quá nặng sở dĩ có thể lưu
lại phàm trần là do bọn chúng tìm được cách bổ sung năng lượng…Phương
pháp bổ sung năng lượng này lại là một đại học vấn! Tại sao có những quỷ hồn hung mãnh dị thường, lại có những quỷ hồn nhu nhược thiện lương?
Tất cả đều do cách thức lấy năng lượng của chúng quyết định! Thật ra có
một số lệ quỷ sử dụng một phương thức tàn nhẫn phi thường, đó là đoạt
lấy năng lượng của phàm nhân để bổ sung cho mình. Loại lệ quỷ này chính
là đối tượng mà Thiên Sơn chúng ta quyết phải tiêu diệt.”
Hoa Lân nghe Lý Thương Hải giảng giải trên đài, hắn cúi thấp đầu dùng
ngón tay vẽ trên mặt đất một đồ án khó hiểu, trong đầu bỗng vụt hiện lên một ký ức hồi nhỏ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT