Hoa Lân đột nhiên lộn ngược về sau, Hà Chiếu kiếm rời tay vọt ra, bắn thẳng vào vùng ngực Kế Thiên Sầu.

Kế Thiên Sầu không ngờ Hoa Lân vứt kiếm bỏ chạy, lại thấy bảo kiếm của hắn xạ tới như thiểm điện, chỉ còn cách dùng kiếm đón đỡ. Trong sát na, y kinh hoàng trông thấy một đợt sóng lôi điện rõ nét lóe qua trên thân kiếm, nhưng không tài nào làm được gì khác, y buộc phải dùng kiếm hất văng Hà Chiếu trước mặt. Bỗng nhiên, một dòng điện truyền vào từ chuôi kiếm, Kế Thiên Sầu toàn thân tê dại, sợ hãi rú lên một tiếng, bấy giờ mới được thưởng thức sự lợi hại của Hà Chiếu kiếm! Y không còn điều khiển được thân thể, người rơi vùn vụt xuống mặt đất!

Quan chúng dưới đài rộ lên tiếng kinh hô, Thượng Quan Linh cũng không kìm nổi, một tiếng “A?” bật thoát khỏi cửa miệng.

Nguyên lai, Hoa Lân đã để mất Hà Chiếu kiếm, đương nhiên không có năng lực giữ mình trên không trung, do đó người hắn cũng cắm thẳng xuống. Chúng nhân dưới đài nhốn nháo cả lên vì tình cảnh nực cười, hai người họ hầu như đồng thời ngã xuống từ trên trời cao, không phân trước sau. Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong đang định xuất thủ tương cứu thì thấy Kế Thiên Sầu chợt khôi phục trạng thái bình thường, cảm giác tê dại đến nhanh, đi cũng nhanh. Kế Thiên Sầu thân người vươn thẳng, lập tức lại đứng trên mặt kiếm.

Chúng nhân dưới đài sục sôi, ầm ầm reo hò khen hay…

Mọi người lại dời mắt sang Hoa Lân. Phi kiếm của hắn vạch một đường cong mỹ lệ trên không, xoay vòng vèo vèo, chớp mắt đã quay về dưới chân hắn. Hoa Lân lần nữa ngự Hà Chiếu, thân hình bất động, chuẩn bị sẵn sàng tấn công.

Hai người biểu diễn tuyệt học kinh nhân trên không khiến quan chúng hò la điên cuồng, tiếng hú hét hòa lẫn với tiếng vỗ tay. Tất cả đều bị võ công cao siêu của họ chinh phục…

Hoa Lân cuối cùng đã buộc Kế Thiên Sầu phải lộ ra chân thực lực. Các cao thủ chưa xuất trường đều tái mặt trước công lực khủng khiếp của họ, thâm tâm tự hỏi, nếu bản thân gặp phải một trong hai người Hoa Lân và Kế Thiên Sầu, e rằng thắng phụ sẽ rất khó nói.

Hai người bay ngược lên đứng sóng đôi trên không. Khóe miệng Hoa Lân nhếch lên tạo thành nét cười, vì hắn biết rằng --- Bất kể là ai đã bị thiểm điện kích trúng, mặc dù không thụ thương nhưng thân thể chắc chắn sẽ mất tự chủ mà run rẩy.

Quả nhiên, Kế Thiên Sầu phát hiện thấy thân thể hơi vượt ra khỏi tầm kiểm soát, tuy chỉ đôi chút nhưng cũng không giấu nổi cặp mắt của Hoa Lân.



Hoa Lân cười hỏi: “Còn muốn đánh không?” Ý muốn nói, nếu còn đánh tiếp, khỏi nghi ngờ gì nữa, ngươi sẽ bại là cái chắc!

Nhưng Kế Thiên Sầu không chịu thua, vì y vẫn còn tuyệt chiêu chưa thi triển. Không đáp nửa lời, y đẩy kiếm chọc ra, thét lớn: “Xem kiếm!”

Hoa Lân thấy y triển khai tấn công không hề do dự, tâm chợt động, lập tức bạt không bay lên.

Quả nhiên, sáu đồ án Thái Cực rít gió sượt qua dưới chân hắn, rồi một vòng sáng đỏ cực lớn dập dềnh lan ra bốn phương tám hướng.

Hoa Lân song thủ nắm kiếm, thân hình bồng bềnh trên đỉnh đầu Kế Thiên Sầu, trường kiếm loang loáng tóe ra những tia sáng gay gắt, trong tay lại hình thành một thanh thiên kiếm khổng lồ. Nhưng một kiếm này của Hoa Lân tịnh không chém xuống, bởi nếu làm vậy khẳng định sẽ đoạt mất cái mạng nhỏ của Kế Thiên Sầu.

Kế Thiên Sầu ngẩng đầu nhìn thấy Hoa Lân phía trên đang giương cao một thanh thiên kiếm song không hạ thủ. Y cười khổ, ảo não nói: “Ngươi thắng rồi…”

Y chẳng qua cũng là bất đắc dĩ, cho đến bây giờ toàn thân vẫn đang run rẩy, dẫu rất nhẹ nhưng cũng đủ khiến y thất bại. Như chiêu Càn Khôn Vô Cực vừa rồi, y không còn khống chế được độ chuẩn xác của chiêu thức, hoàn toàn là do bị gây hại từ đòn phóng thích thiểm điện của Hoa Lân. Bởi lẽ đó, y chỉ còn cách nhận thua…

Kế Thiên Sầu không nói gì hơn, cũng không chào từ biệt mọi người, chỉ buồn bã ngự kiếm bay về phương xa. Thân ảnh y dần trở nên mơ hồ trên nền trời ẩn hiện mây mù…

Hoa Lân dõi theo bóng lưng cô độc đó, tức khắc cảm thụ được sự thất lạc trầm trọng trong cõi lòng y, vì giấc mộng của y, đã bị hủy trong tay hắn…

Toàn trường im ắng không một tiếng động. Hoa Lân chậm rãi hạ thân xuống đất, lặng lẽ thu hồi kim bài thi đấu. Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn nhọc nhằn thoát khỏi đám đông, nghênh ngang dẫn Diệp Thanh bỏ đi.



Mạnh Lôi bước lên đài cao, nói: “Các vị võ lâm đồng đạo! Chắc hẳn các vị đều đã được thưởng thức võ công của chưởng môn Tiên Kiếm phái!...Sau đây sẽ là Thượng Quan Linh của Thiên Sơn kiếm phái đấu với Cốc Phong Chi của Thục Sơn phái!”

Quan chúng toàn trường giờ mới bừng tỉnh khỏi cơn trầm tư, sửng sốt nhận ra lại thêm hai cao thủ tuyệt đỉnh nữa sắp thượng đài quá chiêu. Mọi người hãy còn chìm trong trận đấu kịch liệt, chưa kịp bình phục tâm tình, ngay lập tức đã bị thông tin này làm cho kinh động đến đờ người, không ngớt cảm thán vòng đấu hôm nay quả thực ngoạn mục tuyệt luân…

Cốc Phong Chi là đại biểu Thục Sơn, còn Thượng Quan Linh là đại biểu Thiên Sơn, tới nay, hai đại môn phái trong “tam thánh môn” rốt cuộc sắp phải “đấu tranh trực diện”, trận quyết chiến này tuyệt đối xứng đáng được chú ý nhất trong kỳ Thục Sơn kiếm điển. Dưới đài dậy lên những tiếng ồn ào rầm rĩ, Mạnh Lôi trên đài kêu gọi kiểu gì cũng không ăn thua, chỉ cho đến khi Thượng Quan Linh và Cốc Phong Chi xuất hiện trên lôi đài, tiếng huyên náo mới dần lắng xuống.

Sau khi thượng đài, lẽ tất nhiên, hai người trước tiên chào hỏi khách sáo, nói lan man ngoài rìa một hồi rồi mới chính thức xuất thủ…

Võ công của Cốc Phong Chi hơn ở kiếm pháp độc đáo, khi công kích thường kèm theo một số trận pháp. Một chiêu “Vạn Kiếm Quyết” sử ra, thiên hạ đều biến sắc. Những người giao thủ với Cốc Phong Chi trước kia, thường chỉ sau vài chiêu là đã không chống nổi, đối thủ bực này thật khiến người ta e ngại…

Song võ công của Thượng Quan Linh còn đáng sợ hơn! Với công lực tinh thuần, kiếm khí xuyên phá vạn vật, cùng chiêu thức sét đánh không kịp bưng tai, bất luận quá chiêu với ai, nàng đều vững chắc chiếm thế thượng phong…Người nào đối mặt với nàng sẽ phải nếm trải tầng tầng lớp lớp kiếm quang nối đuôi nhau không ngừng nghỉ. Chỉ vì, “Tuyệt Trần Thất Thập Nhị Thức” của nàng đã luyện tới mức cực trí, giơ tay nhấc chân đều phóng ra kiếm khí lăng lệ, hơn nữa nội lực hao phí còn chưa bằng một phần mười người bình thường. Sau một trường đả đấu, đối phương không chỉ tiêu hao gần như tận cùng nội lực, đến cả tay chân cũng vô lực. Gặp phải nàng, cũng chỉ có những “cao nhân” từng giao thủ qua mới biết thế nào gọi là thống khổ…

Do đó, Cốc Phong Chi danh chấn thiên hạ khi phải đối đầu với Thượng Quan Linh cũng không tránh khỏi sự đày đọa khổ sở. Một phát hiện khiến y phải ngỡ ngàng: mỗi chiêu Thượng Quan Linh phát ra kiếm khí, dường như đều không cần nội lực, chỉ thấy chiêu thức của nàng liên miên bất tuyệt, cuồn cuộn tràn đến lăng lợi vô song khiến hay tay y tê rần từng đợt.

Sau ba trăm hiệp giao chiến, Cốc Phong Chi thực sự không còn chống đỡ nổi, cuối cùng cũng phải giơ tay đầu hàng. Đương nhiên chuyện này không nằm ngoài ý liệu của mọi người, tỷ lệ đền tiền của họ đã thể hiện rất rõ ràng, vì vậy mà không mấy người cảm thấy bất ngờ…

Quyền bảo quản Huyền Thiên bảo kiếm đã được Thục Sơn kiếm tông giao ra trước thời hạn.

Trận quyết đấu giữa Hoa Lân, Thượng Quan Linh và Hách Văn Chân cũng trở thành sự thật không thể chối cãi. Nhất thời, vạn người đều kích động, vô cùng mong đợi đến ngày quyết chiến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play