Vừa nghe thấy đến lượt Thượng
Quan Linh thượng đài, Hoa Lân giật mình, không khỏi liên tưởng sau cùng
mình có thể phải quá chiêu với nàng. Mặc dù hồi còn ở Thiên Sơn, Hoa Lân và nàng đã từng giao thủ với nhau không dưới trăm lần, nhưng lần này là vì lý do đoạt kiếm, trong lòng hắn cứ cảm thấy không yên ổn. Bởi lẽ lúc ở Thiên Sơn, Thượng Quan Linh lần nào cũng nhường nhịn hắn, cố gắng tạo cơ hội cho hắn toàn lực phát huy. Nhưng lần giao thủ này, liệu nàng có
nhường nữa không?...
Đương nhiên, nỗi ưu tư này cũng chỉ thoáng qua mà thôi, vì hắn rút được
số hai mươi chín, trong khi Thượng Quan Linh là số mười bốn. Theo quy
tắc tỷ thí bốn:hai:một, hắn rất ít khả năng đụng phải nàng. Hoa Lân trầm mặc nhẩm tính trong đầu, nếu muốn gặp được Thượng Quan Linh, hắn buộc
phải trải qua bảy trường quyết đấu, hơn nữa phải giành thắng lợi một
mạch mới có thể cùng Thượng Quan Linh vào đến trận quyết chiến. Hơn nữa, trong quá trình đào thải này, mỗi lần thăng một cấp, đối thủ trận sau
lại là một cao thủ lợi hại hơn. Sau bảy trận như vậy, dù cuối cùng hắn
có thua trong tay Thượng Quan Linh đi nữa, lúc đó chỉ sợ muốn không nổi
tiếng cũng khó đó.
Trong lúc Hoa Lân đang vấn vương tâm sự, Thượng Quan Linh đã nâng tà váy thong thả bước lên lôi đài, vô số quan chúng dưới đài đột nhiên như
ngừng thở, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào thân hình hoàn mỹ của “Tuyệt Trần
Kiếm”.
Cao thủ Phương Diệc Thần của “Cửu Liên Sơn” đã đứng chờ trên lôi đài từ
nãy, lúc nhìn thấy Thượng Quan Linh còn choáng váng hơn mọi người. Gã
thầm nghĩ vận khí của mình thật quá tốt, có cơ hội giao thủ với đệ nhất
mỹ nữ được võ lâm công nhận thế này, có thua cũng đáng. Điều duy nhất
khiến gã không mãn ý là, Thượng Quan Linh vẫn đeo trên mặt một tấm khăn
mỏng, phương dung ẩn hiện câu dẫn hồn phách, vậy mà gã không sao được
ngắm trọn vẹn rõ ràng, cái cảm giác khiêu khích như lửa cháy trong tâm
thật khiến gã phát cuồng…
…
Chợt phát hiện ra Thượng Quan Linh đang cầm trong tay một cây sáo ngọc
trong ngần óng ánh, Hoa Lân thắc mắc không hiểu sao nàng tự nhiên lại
thay đổi binh khí? Muốn thi triển ngự kiếm thuật thì phải làm thế nào
đây, chẳng lẽ thanh phi kiếm ngắn tinh xảo của nàng vẫn giấu trong
người?
Hoa Lân đoán trúng phóc, Thượng Quan Linh do đã luyện tới cảnh giới dĩ
khí ngự kiếm, bất luận thứ gì trong tay nàng cũng đều biến thành lợi
khí. Vậy nên thanh kiếm ngắn đó hoàn toàn chỉ dùng để ngự kiếm, tay mang thêm một cây sáo ngọc làm vũ khí, khi gặp phải cao thủ, tỷ lệ chiến
thắng sẽ nhiều thêm vài phần.
Thượng Quan Linh lên đến lôi đài, ưu nhã hành lễ với Phương Diệc Thần: “Mời…”
Thanh âm của nàng trong trẻo uyển chuyển, đẹp đẽ lay động lòng người,
Phương Diệc Thần nghe mà thần hồn bay bổng, đờ đẫn nói: “Mời…mời nàng
trước!”
Hiện giờ Thượng Quan Linh ghét nhất bị người khác nhìn lom lom đến phát
sững, liền xoay sáo ngọc trong tay, vẽ một đạo hồ quang mỹ lệ trong
không khí, dùng khởi thủ thức để đề tỉnh đối thủ. Sau đó thân hình chớp
động, sáo ngọc trong tay điểm nhanh vào đại huyệt toàn thân đối phương,
phong tỏa triệt để đường lui của Phương Diệc Thần, xuất thủ không hề lưu tình.
Phương Diệc Thần lập tức “cảm thấy” trước mắt toàn sao sáng đang trùm
lên người mình, trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ giang hồ truyền ngôn quả
nhiên không sai, Tuyệt Trần Kiếm một khi đã xuất thủ là không hề lưu
tình. Gã không còn tâm trí đâu mà thưởng thức sắc đẹp của nàng, vội vàng nhảy vọt lên, tránh khỏi một đòn sắc bén này, cấp tốc bay lên thiên
không, thi triển ngự kiếm thuật…
Thượng Quan Linh và quan chúng dưới đều sửng sốt, không ngờ Phương Diệc
Thần cũng biết gnự kiếm thuật, ngẩn ra giây lát, chiêu “Hàn Quang Thiểm” của Thượng Quan Linh đã rơi vào khoảng không. Nhưng chiêu thức của
Thượng Quan Linh đâu chỉ dừng ở vài biến hóa như vậy? Thân hình đột ngột phi thẳng lên trời cao, một màn kiếm quang lăng lệ tập kích Phương Diệc Thần trên không, truy đuổi sát nút, cứ như đã tính toán chính xác đối
phương sẽ đằng không né tránh.
Phương Diệc Thần cảm nhận được kiếm quang cuồn cuộn ập đến sau lưng, tức thì sợ hãi toàn thân đổ mồ hôi lạnh, dẫu võ công của gã có cao cường
hơn người, nhưng đã bị Thượng Quan Linh giành mất tiên cơ, thì đừng hòng dễ dàng lật ngược thế yếu. Chẳng còn cách nào khác, Phương Diệc Thần
đành xoay người, giơ kiếm ngạnh tiếp. “Bùng!” một tiếng vang dội, kiếm
khí đập vào bảo kiếm của Phương Diệc Thần, chấn động khiến gã huyết khí
nhộn nhạo, hoảng sợ trước kiếm khí hùng hậu vô bì của Thượng Quan Linh.
Chưa dừng ở đây…
Đối với việc vừa nãy Phương Diệc Thần nhìn mình đến thất hồn lạc phách,
Thượng Quan Linh cảm thấy tức giận vô cùng, quyết định lập uy trước quan chúng toàn trường, cho mọi người biết rằng, sắc đẹp của nàng chẳng phải người nào cũng có thể thoải mái chiêm ngưỡng. Ngự kiếm đuổi theo lên
thiên không, sáo ngọc trong tay vung ra một loạt tám đạo kiếm khí lăng
lệ, kiếm quang tung hoành đan xen phảng phất như dệt thành một chiếc
võng lớn, dồn ép Phương Diệc Thần đến mức không còn chỗ ẩn thân.
Phương Diệc Thần sắc mặt đại biến! Phải biết rằng, bất cứ ai muốn phát
ra một đạo kiếm khí lăng lệ đều phải ngưng tụ chân khí mới có thể phát
kiếm. Nhưng động tác của Thượng Quan Linh, hình thành một loạt tám đạo
kiếm khí một cách tự nhiên, đơn giản như một cái vẫy tay. Gã làm sao mà
không kinh hãi cho được?
Thêm vào đó, Phương Diệc Thần vừa mới bị một đạo kiếm khí của Thượng
Quan Linh làm chấn động, khí huyết hỗn loạn, nào còn thời gian và công
lực để tiếp tục chống đỡ tám đạo kiếm khí đang xạ tới, chỉ còn biết than thầm: “Mạng ta xong rồi…”
Ngay khi gã đang chờ chết, đột nhiên thấy trước mắt nổ ra một màn kiếm
quang rộng lớn, “ầm ầm ầm…”, kiếm khí rung động dữ dội từng chặp, thì ra có người đã đỡ thay hắn một kích chí mạng này. Tuy thoát chết, nhưng
Phương Diệc Thần vẫn bị sóng xung kích mãnh liệt xô ngã khỏi phi kiếm,
rớt xuống từ trên không trung.
Xuống đến giữa không, Phương Diệc Thần cuối cùng đã nhìn thấy người giúp mình chặn kiếm khí của Thượng Quan Linh là một thanh y văn sĩ. Gã nhớ
mang máng, hình như ông chính là một trong các trọng tài của Thục Sơn
kiếm điển, “Lưu Vân Kiếm Hiệp” Thượng Quan Truy Vân.
Ngay sau đó, Phương Diệc Thần bỗng cảm thấy thân thể của mình được nâng
lên, Cốc Thanh Phong tiền bối đã đỡ lấy gã. Phương Diệc Thần không khỏi đỏ bừng mặt, thẫn thờ nhìn lên bầu trời, chỉ nghe thấy Thượng Quan Truy Vân đang giáo huấn Thượng Quan Linh: “Trận đấu này, ta xử con
thua!...Sao con hạ thủ không biết nặng nhẹ gì vậy, vạn nhất thương hại
đến nhân mạng thì con sao phải với võ lâm đồng đạo?”
Ở trước mặt phụ thân, Thượng Quan Linh khác hẳn vẻ thường ngày, ngước
đầu cong môi, cặp mắt ngời sáng ánh lên nét bướng bỉnh, phản bác: “Con
biết cha nhất định sẽ cứu nên mới xuất thủ như thế chứ. Hơn nữa, con
cũng biết chừng mực, hắn chắc chắn không chết được đâu!”
Chúng nhân dưới đài đều ngơ ngác nhìn hai người ngự kiếm lơ lửng giữa
trời, hai cha con Thượng Quan Truy Vân đều một thân bạch y trắng như
tuyết, đứng song song trên không phiêu dật như tiên nhân. May là quan
chúng dưới đất không nhìn thấy nét mặt của Thượng Quan Linh, nếu không
nhất định sẽ tưởng rằng nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ còn nhỏ dại.
Thượng Quan Truy Vân bị con gái cãi lại, nhất thời nghẹn lời không nói
được gì. Đối diện với Thượng Quan Linh, ông luôn cảm thấy mình không tài nào nổi giận được, chỉ vì ông thực sự đã nợ con gái quá nhiều.
Cốc Thanh Phong thấy vậy, liền đỡ Phương Diệc Thần đứng vững, rồi ha hả
cười lớn bay lên, sang sảng nói: “Trận chiến này, ta vẫn xử Thượng Quan
Linh thắng, dù sao thì võ công của nó vẫn cao hơn nhiều. Hơn nữa, nó hạ
thủ có thể coi là trầm ổn, lúc vừa bắt đầu cũng không thi triển kiếm khí đáng sợ đó. Nếu không, Thượng Quan huynh chẳng thể nào ứng cứu kịp
thời…”
Thượng Quan Linh cất giọng mềm mại: “Vốn là vậy mà!...Hừm!”
Dứt lời, nàng quay đầu bỏ mặc Thượng Quan Truy Vân, ngự kiếm bay luôn về lôi đài, thu hồi kim bài thi đấu của mình rồi quay lại khán đài.
Chúng nhân dưới đài đều cho rằng Thượng Quan Linh xứng đáng giành chiến
thắng, đây là sự thực mà mọi người đều đã tận mắt trông thấy, không ai
có dị nghị gì. Có điều Thượng Quan Linh thắng quá nhanh, theo dõi chưa
đã ghiền, rất nhiều người la lối: “Thêm trận nữa, thêm trận nữa đi!...”
Thượng Quan Linh chẳng thèm để ý đến tiếng những tiếng hô hào của họ,
lẳng lặng đi về khán đài phía đông, Dương Phong Linh vừa thấy đã hưng
phấn nói: “Sư tôn lợi hại quá à! Một chiêu đã thắng rồi!”
Ai ngờ Thượng Quan Linh bực dọc nói: “Ba chiêu rõ chưa?... Đừng có nói linh tinh!”
Các đệ tử Thiên Sơn đều có chút phấn khởi, mọi người tràn trề hy vọng
vào cục diện đoạt kiếm về sau, võ công của tiểu sư thúc là sự thực ai
cũng thấy rõ.
Chỉ có Lý Lôi Vân nhìn sang Hoa Lân ở khán đài đối diện, sầm mặt nói:
“Chúng ta đã thắng một trận rồi, hôm nay không cần phải xem tiếp nữa, có lẽ ngày mai mới tiến hành vòng đào thải thứ hai, hay là chúng ta tranh
thủ về nghỉ ngơi một chút…”
Mọi người đương nhiên không biết mục đích của Lý Lôi Vân. Hạng Tiêu Vân
là người đầu tiên phản đối: “Sư tôn! Con muốn xem kết quả tỷ thí của Hoa Lân! Con đã tra rồi, đối thủ vòng một của hắn chính là chưởng môn Mục
Tinh Hàn của ‘La Tiêu cung’! Con sợ là hắn không chống đỡ nổi đâu…” Lời
lẽ của Hạng Tiêu Vân có vẻ như quan tâm đến Hoa Lân, nhưng biểu tình
trên mặt thì lại khác hẳn.
Trương Thiên Hoa sớm đã dò qua đối thủ vòng một của đại ca, gượng cười nói: “Không xem thì hơn!”
Thượng Quan Linh sắc mặt trầm trọng, ngữ khí bộc lộ tâm trạng lo âu:
“Mục Tinh Hàn xuất thân từ ‘Vĩ Đức Sơn’, cùng một mạch với ‘Toàn Chân
giáo’, ‘Thánh Thuỷ cung’. Từ đó có thể thấy thực lực của Mục Tinh Hàn ra sao rồi…”
Lý Lôi Vân nghe thế không những không kinh sợ, ngược lại còn vui mừng.
Ngoài ra Hách Văn Chân của “Toàn Chân giáo” cũng chưa xuất trường, bản
thân y cũng muốn xem xem nhân vật rất được mọi người chú ý trong kỳ đoạt kiếm này lợi hại đến mức nào, bèn gật đầu nói: “Vậy cũng được! Xem Hoa
Lân tỷ thí xong, chúng ta hãy quay về nghỉ ngơi!
Mỗi người đều có những cách nhìn bất đồng về Hoa Lân, có người lo lắng,
có người thích xem náo nhiệt, có nguời cười vui trên tai họa của hắn…
Bất kể cách nhìn của bọn họ có khác biệt thế nào, nhưng đều có một quan điểm chung: Hoa Lân lần này thảm rồi!
Tuy Hoa Lân có thể đánh bại vài cao thủ trẻ của Thiên Sơn, nhưng hành
tẩu giang hồ lại là một chuyện khác. Những nhân vật tham gia “Thục Sơn
kiếm điển” trước mắt, có ai không phải là cao thủ danh chấn thiên hạ?
Dựa vào chút công lực của Hoa Lân, đừng nói là quá chiêu với người khác, dù chỉ chống đỡ cũng khó mà duy trì nổi. Huống hồ, nếu hắn gặp phải cao thủ biết ngự kiếm, nhất định là hắn chỉ còn biết đứng thừ người dưới
mặt đất, mặc đối phương giết mổ…
Đây là suy nghĩ của tất cả các đệ tử Thiên Sơn. Chẳng riêng gì họ, ngồi cạnh Hoa Lân, Phiêu Thiên Văn Sĩ cũng nghĩ như vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT