Phong vân trên Lăng Vân đỉnh từ
từ tản mác, Hoa Lân đỡ Diệp Thanh dậy rồi phủi bụi bặm bám trên người
mình. Cách đó không xa, những gợn sóng lôi điện trên thanh Hà Chiếu kiếm cũng đã lắng lại, tuy vậy Hoa Lân vẫn hết sức dè dặt, rón rén bước qua, dùng mũi chân khều khều vào chuôi kiếm, khi thấy không có gì khác
thường mới yên tâm nhặt kiếm lên.
Cầm Hà Chiếu săm soi trước mắt, hắn lập tức cảm thấy bên trong thân kiếm đang chập chờn lưu động một tia kỳ dị. Nắm chặt chuôi kiếm, Hoa Lân
bỗng có cảm giác Hà Chiếu thuận tay hơn lúc trước nhiều.
Diệp Thanh thấy tà áo của hắn đã nát ra thành từng sợi, trông cứ như vừa bị lửa nướng chín, liền nhỏ nhẹ nói: “Công tử! Huynh xuống núi tắm rửa
chút đi, rồi còn thay áo khoác nữa!”
Hoa Lân gật đầu: “Ừ!...Sấm sét hôm nay thật là quái dị, chẳng hiểu sao
lại quành vào ta mà đánh cơ chứ? Ta có chọc gì đến nó đâu!”
Diệp Thanh trách mắng: “Đều tại huynh dẫn điện mà ra, còn trách gì sấm sét!”
Hoa Lân mỉm cười: “Thật sao? Thôi…không để ý nhiều nữa, tắm rửa trước
hẵng, lát nữa lại lên đây luyện tập ngự kiếm thuật!” Nói xong dắt tay
Diệp Thanh phi xuống sườn núi.
Xuống đến nơi, chỉ thấy Thục Sơn phòng xá liên miên kéo dài hàng dặm, đa số đều được xây bằng đá hoa cương. Lầu các nguy nga chỉnh tề nhìn ra
không hết, đường xá thoáng đãng xen kẽ ngang dọc, chẳng khác nào một
thành trấn rộng lớn. Hoa Lân nhìn kỹ thì thấy con đường dưới chân dẫn
thẳng tới một tòa tháp cao ở đằng xa kia, chắc hẳn cuối đường chính là
cấm địa của Thục Sơn.
Hoa Lân và Diệp Thanh toan rẽ sang hướng khác tìm người hỏi xem phòng
khách ở đâu, đúng lúc đó sáu đệ tử Thục Sơn từ phía đối diện sóng vai đi đến, ai nấy đều hiếu kỳ nhìn ngó bộ dạng tả tơi của Hoa Lân, trong lòng ngạc nhiên vô cùng.
Một người trong số họ chắp tay gọi: “Xin các hạ lưu bước, phía trước là
trọng địa ‘Trấn Yêu tháp’ của Thục Sơn, không phải nơi đón tiếp tân
khách. Chẳng hay các hạ xưng hô ra sao, trú tại biệt uyển nào? Có cần
tại hạ dẫn đi tắm không?”
Hoa Lân nghe ra trong lời nói của hắn có ý cưỡng bách, chỉ biết cười khổ đáp: “Ta là chưởng môn Hoa Lân của Tiên Kiếm phái! Mới đầu ta ở trong
Lăng Vân điện thương nghị đại sự với Cốc Thanh Phong của các người,
nhưng nửa chừng có chuyện ra ngoài, vì vậy mà bây giờ vẫn chưa được ai
sắp xếp cho ở đâu cả!”
Đệ tử Thục Sơn đó không giấu nổi sự sửng sốt: “Ồ!...Vậy tôi sẽ dẫn ngài
đến Huyền Vũ biệt uyển tìm La quản sự giúp ngài giải quyết vấn đề này.”
Hoa Lân vội nói: “Vô cùng cảm tạ!...Không biết các hạ xưng hô thế nào?”
Đệ tử Thục Sơn đó hồi lễ: “Tại hạ Cơ Vân Thiên…Hoa chưởng môn mời đi bên này!” Dứt lời chìa tay phải sang, dẫn Hoa Lân và Diệp Thanh rẽ sang
hướng bắc. Trên đường chạm mặt rất nhiều đệ tử Thục Sơn, họ thấy Hoa Lân toàn thân nhếch nhác bẩn thỉu thì đều cười thầm.
Sau một chặng đường dài cuối cùng đã tới được Huyền Vũ biệt uyển, Hoa
Lân chỉ vừa báo ra danh tính của mình, La quản sự liền an bài chỗ ở cho
hắn ngay tức khắc. Với việc xếp cho hắn ở trong một tòa lâm thủy tiểu tạ u nhã, hiểu nhiên vị La quản sự này sớm đã biết rõ thân phận của Hoa
Lân.
Sau khi thu xếp ổn thỏa, Hoa Lân lo tắm rửa xong xuôi rồi lại hối hả
quay lên Lăng Vân đỉnh luyện tập ngự kiếm thuật, cho đến khi màn đêm
buông xuống, Hoa Lân mới miễn cưỡng có thể di động thân thể theo phi
kiếm.
Không lâu sau, quả nhiên Mạnh Lôi lại bay lên núi, không nói không rằng
đánh liền mấy hiệp với Hoa Lân. Nhưng ba cái thứ ngự kiếm thuật mèo quào của Hoa Lân nào phải đối thủ của Mạnh Lôi? Mỗi lần chỉ được vài chiêu
là hắn đã bại trận. Nhưng Hoa Lân vẫn thỉnh cầu Mạnh Lôi tiếp tục quá
chiêu không biết mệt mỏi, cuối cùng khiến cho Mạnh Lôi mệt không chịu
nổi, nói trong tiếng thở hổn hển: “Không thú, không thú! Mười chiêu của
ta đệ còn không tiếp được, ta thấy đệ nên luyện tập thêm vài ngày rồi
hãy lại giao thủ cùng ta, há?”
Hoa Lân đành chịu: “Thôi được! Bốn ngày sau chúng ta tái đấu, không gặp không về!”
Mạnh Lôi thở phào một hơi, sau đó chỉ điểm cho Hoa Lân vài chiêu tâm
pháp rồi cười hì hì bảo: “Quyết định thế nhé!...” Vừa dứt câu đã bay vèo xuống Lăng Vân đỉnh, tháo chạy tuyệt nhanh.
Hoa Lân bại tâm phục khẩu phục, giờ đây hắn hiểu rõ rằng mình chưa đủ
năng lực giao chiến trên không trung, bèn ra sức tiến hành thao luyện
quên ăn quên ngủ…
Mặt trời nhô lên, lặn xuống!
Ba ngày trôi qua, cuối cùng Hoa Lân đã quen dần với việc lộn nhào bay
nhảy trên không. Thế nhưng, sáng sớm hôm nay thức dậy, đập vào mắt hắn
là cảnh tượng náo nhiệt bất ngờ của Thục Sơn. Toàn Chân giáo, Võ Đương,
Côn Luân, Hoa Sơn, Nga Mi…cao thủ của các đại môn phái lần lượt xuất
hiện, Lăng Vân đỉnh cũng biến thành một địa điểm tham quan lý tưởng được mọi người lựa chọn.
Hôm nay không lên Lăng Vân đỉnh luyện tập được rồi! Nghĩ tới chuyện đêm
nay lại phải tỷ thí trên không với Mạnh Lôi, Hoa Lân không khỏi lo lắng
bất an, sợ rằng mình sẽ lại khiến lão nhân gia thất vọng. Ngẩng đầu nhìn trời cao, vừa khéo trông thấy một con diều hâu xám chao liệng nơi chân
trời, Hoa Lân chấn động lẩm bẩm nói một mình: “Đúng rồi! Lẽ ra mình phải xuống núi tìm vài con chim nhỏ luyện tập từ lâu rồi chứ. Khà khà…”
Diệp Thanh vỗ tay cười: “Tuyệt quá…chủ ý hay! Có thể nhanh chóng nâng cao tốc độ phản ứng đó!”
Hai người bách bộ trên đại nhai, chỉ thấy trong trấn biển người đông
nghịt, Thục Sơn trước giờ vốn thanh vắng đột nhiên trở nên phồn hoa tấp
nập. Khó khăn lắm mới “chen” được ra khỏi đại môn của Thục Sơn, Hoa Lân
và Diệp Thanh đang định dạo bước hạ sơn thì thấy trên con đường núi phía dưới, đầu người nhấp nhô, vài nghìn bậc thang trông như một con mãng xà màu đen chầm chậm uốn mình hướng lên cổng Thục Sơn.
Trong số đó, Hoa Lân từ xa đã nhìn thấy một đoàn người vận y phục trắng
rất bắt mắt, các sư huynh Thiên Sơn phái cũng đã tới nơi…
Lý Lôi Vân đi đầu vênh mặt sải những bước dài, theo sau là Thượng Quan
Linh, Hạng Tiêu Vân, Trương Thiên Hoa…mười một đệ tử, chưa đầy một khắc
đã lên đến bậc thềm trước mặt.
Trương Thiên Hoa gọi í ới từ xa: “Đại ca! Cuối cùng cũng gặp được huynh!”
Hoa Lân mỉm cười với gã rồi vội vàng khom người hướng về phía Lý Lôi Vân hành lễ: “Chào Lý sư thúc!”
Ai dè Lý Lôi Vân mặt mũi lạnh tanh nói: “Đừng gọi ta là sư thúc! Ngươi không còn là môn hạ Thiên Sơn…”
Hoa Lân sững người, trên mặt lộ ra biểu tình thống khổ, thầm nghĩ: “Dù
tôi đã bị trục xuất khỏi Thiên Sơn nhưng ông cũng đâu cần phải tuyệt
tình như vậy!”…Hoa Lân nhìn sang Thượng Quan Linh ở bên cạnh, thấy nàng
chẳng thèm ngó hắn đến một cái, chỉ khoan thai báo danh với các đệ tử
Thục Sơn trên thềm: “Ẩn Quang Kiếm Lý Lôi Vân của Thiên Sơn kiếm phái,
cùng Tuyệt Trần Kiếm Thượng Quan Linh, dẫn theo mười một đệ tử đến phó
hội!...Xin thông báo giúp một tiếng!” Giọng nói du dương êm tai của nàng như một thứ âm thanh cao xa, khiến tất cả các võ lâm đồng đạo đang làm
thủ tục bên ngoài cửa đều bị thu hút phải liếc mắt nhìn sang. Mặc dù
Thượng Quan Linh dùng sa mỏng che mặt phấn nhưng dung nhan tuyệt thế mờ
mờ ảo ảo đó vẫn làm điên đảo hết thảy mọi người có mặt tại trường.
Thấy nàng không lý gì tới mình, Hoa Lân tức tối quay ngoắt đi, đúng lúc
Trương Thiên Hoa và Dương Phong Linh đang đi đến cạnh hắn, còn nhìn hắn
với ánh mắt thương hại. Hoa Lân cáu kỉnh gắt: “Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa từng thấy mỹ nữ đi với một anh chàng đẹp trai à?”
Diệp Thanh sớm đã phát hiện ra vì sao Hoa Lân tức giận, bèn cười khanh khách nói: “Đáng đời chưa? Hi hi hi…”
Trương Thiên Hoan nói giọng vô tội: “Đại ca à!...Bất kể thế nào đi nữa,
đệ đã nhận huynh là đại ca thì huynh vĩnh viễn vẫn là đại ca của đệ!”
Dương Phong Linh cười duyên dáng: “Chỉ có huynh gọi là đại ca thôi đó! Muội không có nhận à nha!”
Hoa Lân trộm cười, cảm thấy Dương Phong Linh vẫn đơn thuần như trước.
Lời nói của nàng rõ ràng là đứng trên lập trường của Trương Thiên Hoa,
xem ra quan hệ giữa hai người không tầm thường đâu! Hoa Lân cười trêu:
“Ô!...Người ta đã nói lấy gà theo gà, lấy đại mã hầu phải theo đại mã
hầu! Gọi đại ca hay không, cô không được phép quyết định đâu! Hì hì…”
Dương Phong Linh dậm chân quát: “Ngươi…ngươi nói cái gì? Thiên Hoa ca ca, hắn khi phụ muội!”
Lần này ngay cả Diệp Thanh cũng không nhịn được phải bật cười nói: “Chuyện là vậy sao? Hi hi hi…”
Trương Thiên Hoa và Dương Phong Linh đều đỏ mặt, nhưng lại không biết
nên giải thích thế nào. Trương Thiên Hoa đành lúng túng lảng sang chủ đề khác: “Đại ca! Huynh lên đây khi nào thế? Đệ ở nhà chờ huynh đến khổ…”
Hoa Lân nghe vậy mới sực nhớ ra mình đã hẹn sẽ lên Thục Sơn cùng Thiên
Hoa, bất giác mặt nóng bừng, cười chống chế: “Gần đây nhiều việc quá!
Vừa phải xử lý chuyện Huyết Ma, vừa phải luyện công bạt mạng, đúng là
khiến ta mệt chết mà.”
Nói đoạn Hoa Lân lại quay đầu ngắm nhìn Thượng Quan Linh đã đi ra xa, vô tình bắt gặp nàng cũng liếc mắt sang bên này rồi đột ngột quay đi, nhẹ
nâng quần sa, thướt tha tiến thẳng vào bên trong Thục Sơn.
Lý Lôi Vân ngoái đầu lại trầm giọng quát: “Thiên Hoa, Phong Linh…mau vào đi!” Thì ra họ Lý đã làm xong thủ tục, đang dẫn đoàn người bước qua đại môn của Thục Sơn.
Hoa Lân khẽ nói với Trương Thiên Hoa: “Bọn đệ cũng vào đi, đừng nấn ná nữa!”
Trương Thiên Hoa thấy Hoa Lân chỉ đứng ngoài cửa suốt thì cho rằng hắn
chưa vào Thục Sơn, kích động nói: “Đại ca! Huynh không vào Thục Sơn sao? Thiên Hoa cũng không vào đâu…”
Hoa Lân thấy gã quyến luyến không nỡ rời mình như vậy, không khỏi cảm
động nói: “Ta vào từ trước rồi, ở Quan Tinh các thuộc Huyền Vũ biệt uyển của Thục Sơn, đệ rảnh thì đến tìm ta uống rượu nha!...Mau vào đi!”
Dương Phong Linh đứng bên kéo kéo tay áo của Trương Thiên Hoa, giục gã
đi vào cùng. Nhưng Trương Thiên Hoa vẫn không yên tâm, hỏi Hoa Lân: “Đại ca! Huynh ở Huyền Vũ biệt uyển thật à?”
Hoa Lân tống ra một cước vờ nổi giận nói: “Đệ thấy ta lừa người bao giờ chưa?”
Trương Thiên Hoa lách người sang một bên, cười hì hì nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Thế đệ vào trước nhé?”
“Đi đi…”
Hoa Lân dõi nhìn bọn họ vào cửa Thục Sơn rồi mới hồi thần, đang chuẩn bị cùng Diệp Thanh xuống núi bắt chim thì đột nhiên nghe thấy có vài người đang thì thào rỉ tai nhau: “Này! Các ngươi biết không? Có người đã bỏ
ra một khoản lớn, cược là Thượng Quan Linh của Thiên Sơn sẽ giành thắng
lợi trong kỳ Thục Sơn kiếm điển này đấy!”
Một người khác tỏ ý không tán đồng: “Hừ! Chỉ sợ vị tất!...Cốc Phi Hồng
của Thục Sơn mà xuất thủ, e rằng Huyền Thiên kiếm vẫn sẽ phải bày ở Thục Sơn thôi!”
Người lên tiếng trước đắc ý phi thường gân cổ nói: “Ha ha ha…Ngươi nhầm
to, nhầm to rồi! Chẳng lẽ ngươi không biết Cốc Phi Hồng sắp tiếp nhận
ngôi vị chưởng môn Thục sơn à?...Lẽ nào ngươi cho rằng ông ấy sẽ ra mặt
đoạt kiếm sao?”
“…”
Hoa Lân nghe đến đấy bỗng thất kinh, không còn tâm trí nào mà để ý xem
họ bàn luận tiếp những gì nữa. Trong tâm hắn bất chợt dậy lên một chút
bất an. Hắn tự hỏi nếu ước vọng lớn nhất của Thượng Quan Linh là đoạt
được Huyền Thiên kiếm, vậy mình sẽ thế nào đây? Bản thân hắn chịu gian
khổ luyện tập ngự kiếm thuật là vì cái gì? Chẳng lẽ là để đấu một trận
với Thượng Quan Linh ư?
Nhưng vì Thanh Thanh, hắn tuyệt đối không thể chùn bước! Điều này…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT