Hoa Lân không lưu ý đến vẻ khác lạ của Diệp Thanh, hữu thủ nhẹ ôm vòng eo mảnh mai của nàng, khoan khoái nói: “Khởi hành nào…”
Ba người bắn vọt lên trời cao, tốc độ lần này là nhanh nhất của Hoa Lân
từ khi sinh ra đến nay, thậm chí ngay chính bản thân hắn cũng cảm thấy
choáng váng. Bay vào cao không, xuyên qua mây mù, mặt đất rộng lớn bày
ra dưới chân. Hoa Lân cúi đầu nhìn xuống đúng lúc ngang qua dốc Bình
Đỉnh ở thành nam, nhớ lại lúc trước mình đã từng giả làm một thi thể,
hắn bất giác mỉm cười. Đột nhiên Hoa Lân lại nhớ đến một chuyện, bèn
quay đầu sang trái hỏi Mạnh Lôi: “Đại ca!...Hai ngày trước đệ để sổng
mất hai tên yêu nhân, đệ cảm thấy thuật truy tung của mình quả thực hơi
tồi, không biết đại ca có góp ý nào hay không?”
Mạnh Lôi cười khà khà đáp: “Ta đã bảo đệ từ lâu rồi còn gì! Ta lấy
‘Thiên Lý Truy Hồn thuật’ của ta đổi lấy bảo kiếm Hà Chiếu của đệ, nhưng đệ cứ nhất quyết không chịu. Phải biết rằng linh kiếm có thể từ từ
luyện chế, nhưng tâm pháp tuyệt thế thì thế gian khó cầu.”
Hoa Lân chẳng dại gì mà mắc bẫy của lão. Hắn thầm nghĩ: “Linh kiếm mà dễ có được thì sao huynh không tự đi mà luyện chế đi? Sao cứ đòi đổi lấy
Hà Chiếu của đệ?”…Hoa Lân chỉ cười chứ không lập tức phản bác lại quan
điểm của lão, những ngày gần đây hắn đã chín chắn hơn rất nhiều.
Nhưng Diệp Thanh lại đang băn khoăn về chuyện linh kiếm, liền nôn nóng
hỏi: “Mạnh đại ca! Thanh Thanh cũng muốn có một thanh linh kiếm, huynh
có thể dạy muội phương pháp luyện kiếm được không?”
Lần đầu tiên Mạnh Lôi nghe thấy Diệp Thanh chủ động nhờ mình dạy nên cao hứng phi thường nói: “Luyện chế linh kiếm nói khó không khó, nói dễ
cũng chẳng dễ, chủ yếu tùy thuộc vào vận may của mỗi người. Luyện kiếm
phải do đích thân muội động thủ, như vậy mới có thể sản sinh cảm ứng với bảo kiếm, đại khái có ba phương pháp: Thứ nhất, “bảo vật hợp thành
pháp”. Muội phải tìm một bảo vật có chút thông linh, sau đó khảm lên bảo kiếm mà muội muốn luyện chế, để chúng hợp làm một. Phương pháp này có
thể phải đúc kiếm trên lò, tuy hơi mệt nhưng đây là cách đơn giản
nhất…Thứ hai, “dẫn đạo cảm ứng pháp”. Vạn vật đều có linh khí, khác biệt chỉ ở độ mạnh yếu của thông linh. Lúc này muội phải bế quan một thời
gian, lấy bảo kiếm của mình ra để thử nghiệm tiến hành cảm ứng với nó,
yêu cầu đặc biệt là bảo kiếm phải có phẩm chất vào loại thượng thừa thì
mới có khả năng thành công…Thứ ba, phương pháp cao thâm nhất không gì
hơn được là “tinh khí luyện chế pháp”. Dùng “tinh”, “khí”, “thần” cực kỳ tinh thuần của bản thân để luyện chế phi kiếm, đòi hỏi nội công phải
thâm hậu phi thường, dựa vào chân khí của mình để dung hóa bảo kiếm, sau đó tập trung tinh thần lực để biến nó thành hình. Phương pháp này ta
mới chỉ nghe nói mà chưa từng thấy qua, vì cho đến giờ vẫn chưa nghe đồn có người nào có thể dùng chân lực dung hóa được tinh thiết, nói gì đến
huyền thiết kiếm kia chứ!”
Diệp Thanh bật thốt một tiếng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Nàng ngẩng
đầu kinh ngạc nhìn Hoa Lân, đôi mắt lúng láy như mặt nước mang thần sắc
sùng bái, vì lẽ dường như phi kiếm của Hoa Lân chính là dùng “tinh khí
luyện chế pháp” này.
Hoa Lân cũng phát giác ra Diệp Thanh đang nhìn mình, liền nghiêng đầu
sang, vừa hay bắt gặp đôi mắt long lanh, đồng thời ngửi thấy hơi thở
thơm tho như hoa lan của nàng. Trái tim rung động, hắn không quan tâm
đến sự hiện diện của Mạnh đại ca, không nhịn nổi ôm choàng lấy người
Diệp Thanh, in dấu lên cánh môi phơn phớt hồng của nàng.
Diệp Thanh xấu hổ đẩy mạnh hắn ra, quên mất là mình và Hoa Lân đang phi
hành trên cao vạn trượng, hai người đồng thanh kinh hô, song song ngã
xuống từ trên phi kiếm. Mạnh Lôi thấy vậy liền lắc đầu than: “Ài…Thói
đời giảm giá trị hết rồi!”
Hoa Lân và Diệp Thanh bị mất trọng tâm rơi xuống rất nhanh, cả hai hoảng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Nhưng Mạnh Lôi vẫn tụ thủ bàng quan, cứ
như hoàn toàn không liên quan gì đến lão. Hoa Lân bỗng bình tĩnh trở
lại, lời dạy của Mạnh Lôi ùa về trong óc…
Chỉ nghe thấy tiếng gió ù ù bên tai, tốc độ rơi thập phần kinh người,
trái tim phảng phất như sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, nhưng Hoa Lân
không triệu hồi phi kiếm ngay lập tức mà nghĩ tới Diệp Thanh trước tiên. Hắn nhanh chóng ngưng tụ chân lực toàn thân, xoay người lao về phía
Diệp Thanh bấy giờ hoa dung đã thất sắc, một tay kéo nàng vào lòng mình
rồi mới triệu hồi Hà Chiếu kiếm, đứng trở lại lên thân kiếm.
Cuối cùng đã phục hồi trạng thái ổn định, Diệp Thanh do kinh hãi quá độ
nên đồi ngực mềm mại không ngớt phập phồng, nhào vào lòng Hoa Lân gọi
khẽ: “Lân ca ca…”
Hoa Lân trong lòng xót xa, càng ôm nàng chặt hơn, dịu dàng an ủi: “Không sao rồi, không sao rồi! Có Lân ca ca ở đây, tuyệt đối sẽ không để Thanh Thanh bị tổn thương mảy may nào…”
Diệp Thanh yếu ớt gật đầu: “Ưm…”
Mạnh Lôi nhìn hai người quấn quýt không rời mà ngứa ngáy râm ran, nhưng
bất chợt lại thấy cảm động, hóa ra tình cảm sâu nặng không màng sống
chết của hai người đã khiến một kẻ chưa từng bước chân vào tình trường
như Mạnh Lôi cũng phải thổn thức không thôi.
Hoa Lân không có thời gian mà để ý đến Mạnh Lôi ở bên, trong khi ngự phi kiếm bay về hướng Thục Sơn, hắn chỉ liên hồi lo an ủi Diệp Thanh. Mạnh
Lôi rốt cục cũng cảm thấy quá buồn chán nên phải tự nói một mình: “Thiên Lý Truy Hồn thuật! Khẩu quyết thì hết sức đơn giản, vỏn vẹn mười ba từ: dĩ ngã thần linh, tá thiên địa linh khí, phóng thỉ - truy hồn!” (*)
Hoa Lân và Diệp Thanh đang hưởng thụ ôn nhu, nghe thấy đều sững người,
Mạnh Lôi vẫn tiếp tục độc thoại: “Thi triển Thiên Lý Truy Hồn thuật còn
phải chú trọng bốn yếu tố, lần lượt là phân biệt, ngưng thần, súc kình,
truy tung…Đầu tiên ghi nhớ những đặc trưng của đối phương vào trong tinh thần lực của mình, rồi ngưng kết tinh thần lực này trên lưỡi kiếm, sau
đó ngưng tụ công lực toàn thân, dẫn dắt phi kiếm không ngừng truy tung.
Trừ phi đối phương biến thành người chết, hoặc giả hắn có bản lĩnh đánh
tan tinh thần lực của người thi triển, bằng không tất phải đổ máu mới có thể đào thoát. Tuy có rất nhiều cách phá giải Thiên Lý Truy Hồn thuật,
nhưng nếu công lực của đệ đủ thâm hậu, tốc độ của phi kiếm đủ nhanh, đủ
mạnh, có lẽ trong thiên hạ rất ít người có thể tránh khỏi.” Mạnh Lôi thở dài nói tiếp: “Chiêu Thiên Lý Truy Hồn thuật này có hơi thâm độc, ta
cũng chỉ vô tình học được trong lúc đi ngang qua vùng biên giới phía tây cách đây vài năm, nhưng chưa bao giờ dám tùy tiện truyền thụ cho người
khác, ngay cả đồ đệ của mình cũng không…Lúc ở Ấn Long trấn, ta thấy hai
người gấp gáp lo việc người là đã biết rằng tâm địa hai người vô cùng
lương thiện, giờ đây Huyết Ma sắp xuất hiện, không chừng đối với hai
người sẽ có tác dụng lớn.”
Hoa Lân và Diệp Thanh đưa mắt nhìn nhau, đều không ngờ được rằng Mạnh
Lôi lại truyền thụ tuyệt học theo cách này, bỗng chốc cảm thấy vạn phần
kính phục lão. Tuy bề ngoài có vẻ ngốc nghếch nhưng trên thực tế Mạnh
Lôi đã thực sự đạt tới cảnh giới đại trí giả ngu. Hai người cảm động một hồi, thầm nhủ sau này quyết không phụ lòng kỳ vọng của lão.
Mạnh Lôi đột nhiên quay đầu nhìn Hoa Lân một cái, cười ha ha nói: “Thiên Lý Truy Hồn thuật tuyệt không được tùy tiện dạy cho người khác, vừa nãy ta chỉ là nói chơi mà thôi, hai người đừng có tin là thật đấy…Coi như
ta chưa từng nói nhé!”
Hoa Lân cũng cười hì hì nói: “Có quỷ mới biết vừa rồi huynh nói linh tinh cái gì…A! Sắp đến Thục Sơn rồi!”
Mọi người nhìn ra phía trước, lờ mờ trông thấy Thục Sơn bị một tầng sáng tím bao phủ bên ngoài, như một chiếc chuông vàng úp ngược xuống đất.
Lần trước Hoa Lân và Diệp Thanh không chú ý tới điểm này, bây giờ mới
xem như chân chính nhìn thấy kết giới của Thục Sơn.
Mạnh Lôi nghiêm nghị dặn dò: “Tứ đệ! Trận pháp của Thục Sơn danh mãn
thiên hạ, hy vọng sau khi đệ đến Thục Sơn sẽ tôn kính họ hơn một chút…” Ý lão ám chỉ thói quen thiếu gia của Hoa Lân vẫn chưa hoàn toàn sửa đổi,
muốn bảo hắn châm chước cho cảm nhận của người khác.
Hoa Lân gật đầu ngay tắp lự: “Đại ca nói phải, đệ biết rồi!”
Diệp Thanh cười khúc khích nói: “Huynh sửa được mới kỳ đó!”
Hoa Lân thình lình ôm ghì lấy eo nàng, thân thể dán sát vào vùng bụng
thon nhỏ của nàng, Diệp Thanh “á!” một tiếng, mặt phấn dâng lên sắc ửng
hồng. Hoa Lân cười gian dọa dẫm: “Hừm!...Để xem ta có thu thập được muội không!”
Trong lúc đùa giỡn ầm ĩ, ba người đã nhanh nhẹn hạ xuống dưới chân núi
của Lăng Vân đỉnh. Ngước nhìn những bậc đá như thang trời, Hoa Lân tức
giận nói: “Lần này bản thiếu gia nhất định phải phi một hơi lên trên cho mà xem!” Nói xong kéo Diệp Thanh ra sức thi triển khinh công lao thẳng
lên như một cơn lốc, mũi chân điểm nhẹ trên bậc thang, chỉ lên xuống vài lượt đã ở xa ngoài trăm trượng.
Mạnh Lôi ngơ ngác không hiểu gì, chỉ biết lắc lắc đầu rồi nhún mình đuổi theo…
…
Chú thích: *dùng tinh thần của ta, mượn linh khí của trời đất, bắn tên – đuổi hồn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT