Lã Ấu Văn xin cáo lui với sư thúc tổ, xuống lầu tìm chưởng quỹ khách phòng hỏi chỗ ở của Hoa Lân. Khi tra ra nơi ở của Hoa Lân trên sổ ghi chép, gã không khỏi chau mày, lẩm bẩm: “Hỏng bét!...Phòng số ba chữ “Địa”, lần này rắc rồi rồi!”

Được cái Lã Ấu Văn đối với võ công của Hoa Lân hoàn toàn tâm phục khẩu phục nên cũng mặt dày đi đến phòng trọ của Hoa Lân. Xuyên qua đại đường, qua cửa hông bước vào hậu viện, lúc này bầu trời đã dần tối, đúng vào giờ cơm chiều. Trên đường gặp phải các cao thủ Võ Đang, Côn Luân, họ đều chủ động chắp tay chào cung kính, hiển nhiên gã bất tri bất giác đã có được danh vọng khá cao.

Không dễ dàng gì mới tới được “Quế Vọng các” của Hoa Lân, chỉ thấy vài cao thủ của Vô Cực môn đứng tựa hành lang, đang nói chuyện phiếm gì đó. Một người trong số họ thấy Lã Ấu Văn đi đến liền vòng tay hỏi: “Lã thiếu hiệp đến chẳng hay có gì phân phó?”

Lã Ấu Văn thấy người này thần thái phiêu dật, tuổi khoảng trên dưới ngũ tuần, sau lưng đeo một thanh trường kiếm bọc bằng vải trắng, chính là cao thủ hàng đầu của Vô Cực môn – Biện Kỳ. Tuy Lã Ấu Văn chưa từng bước chân vào giang hồ nhưng sự lịch duyệt của hắn lại thuộc loại quán tuyệt trong thế hệ trẻ, biết rằng “Vô Cực Thập Tam Kiếm” của Biện Kỳ danh chấn Giang Nam, liền hấp tấp hoàn lễ: “Ấu Văn vừa mới xuất đạo, ngài là tiền bối, Ấu Văn sao dám nói tới hai chữ phân phó?...Chỉ có điều Ấu Văn mạo muội tới đây mà chưa từng bái kiến, thực là thất lễ!”

Biện Kỳ cười ha ha nói: “Đâu có đâu có!...Thiếu hiệp dáng vẻ vội vàng thế kia, chẳng hay đã bị chuyện gì làm phiền đến thân?”

Lã Ấu Văn rùng mình, thầm nghĩ mình vẫn chưa thể đảm đương nhiệm vụ lớn, xử lý công chuyện vẫn lộ rõ sắc thái hỉ nộ ra mặt, sau này nhất định phải lưu ý nhiều hơn. Gã tranh thủ liếc nhìn qua phòng của Hoa Lân, thấy trên cánh cửa của phòng số ba lủng lẳng một cái khóa đồng, hiển nhiên là hắn không có trong phòng. Lã Ấu Văn ngầm kêu khổ, thầm nghĩ không phải là hắn tức giận mà chuyển đi trọ nơi khác rồi chứ? Gã chắp tay hỏi Biện Kỳ: “Vãn bối đang tìm chưởng môn của Tiên Kiếm phái, không biết tiền bối đã từng gặp chưa?”

Biện Kỳ nghệch mặt, nhíu mày đáp: “Tiên Kiếm phái?...Ài! Xem ra Biện mỗ đúng là cô lậu quả văn, trong giang hồ xuất hiện một Tiên Kiếm phái từ bao giờ mà ta cũng chẳng hay biết.”

Lã Ấu Văn nghiêm nghị nói: “Vãn bối cũng lần đầu tiên nghe thấy!...Song võ công của Hoa chưởng môn Tiên Kiếm phái cao cường phi thường, quả thực hiếm thấy trên giang hồ…Xin hỏi, không biết hai ngày nay Biện tiền bối có nhìn thấy phòng số ba có người ở hay không””

Biện Kỳ nghĩ thoáng qua rồi trả lời: “Hôm kia vẫn có người ở! Nhưng hình như là một vị nữ tử trẻ tuổi, chẳng lẽ cô ấy là Hoa chưởng môn?”

Lã Ấu Văn lắc đầu: “Hoa chưởng môn là một công tử khá anh tuấn, nữ tử mà tiền bối nói có lẽ là nha hoàn của Hoa chưởng môn.”

Sự kinh ngạc của Biện Kỳ thật không nhỏ, thiếu nữ tuyệt sắc đó mà chỉ là một nha hoàn, vậy chưởng môn của Tiên Kiếm phái chẳng phải là còn siêu việt hơn sao? Một đệ tử Vô Cực môn đứng cạnh đó cướp lời nói: “Ta từng gặp công tử ở phòng số ba, chẳng lẽ đó là chưởng môn của Tiên Kiếm phái?”

Lã Ấu Văn cả mừng: “Huynh gặp khi nào vậy?”

Đệ tử đó đáp: “Tối hôm kia thấy công tử đó vừa đi vừa huýt sáo một mình ra ngoài, sau đó chưa thấy quay trở lại!”

Tâm trạng của Lã Ấu Văn như rơi tõm xuống đáy vực, gượng cười nói: “Vậy…, cảm ơn các vị đã chỉ điểm, tại hạ đi tới nơi khác xem thế nào!” Dứt lời liền cáo từ, vừa quay người lại thì nhìn thấy hai người một béo một gầy bước vào viện môn, trong lúc đi vẫn không ngừng tranh cãi, Lã Ấu Văn quan sát kỹ thì nhận ra đó là Cổ Duyên và Tây Môn Vô Ngân của Hoa Sơn.



Chỉ nghe Tây Môn Vô Ngân oán trách Cổ Duyên: “Hôm kia tôi đã bảo là phải cùng đi để xem Hoa Lân tỷ võ, ông lại cứ khăng khăng không chịu. Lần này thì hay rồi, người cũng không tìm thấy.”

Cổ Duyên tức tối nói: “Này này này! Ở đâu có cái kiểu nói chuyện với sư phó của mình như ngươi hả?...Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, Lân thiếu tỷ võ với Lã Ấu Văn, bất kể ai thắng ai thua, chúng ta đều không thể…” Cổ Duyên vừa nói vừa đi vào sân, ngẩng đầu lên bỗng nhìn thấy Lã Ấu Văn đang đứng trong đó, những lời dang dở phía sau vội vàng nuốt ực xuống họng.

Tây Môn Vô Ngân nhìn thấy Lã Ấu Văn thì cũng sững sờ, nhưng vẫn tiếp tục ầm ĩ: “Cái gì mà sư phó với không sư phó? Ông không dạy tôi thứ gì, chỉ biết bắt tôi luyện nội công từ sáng tới tối, có để người ta sống không kia chứ?”

Cổ Duyên có lẽ là sư phó bất lực nhất thiên hạ, bị đồ đệ của mình cãi lại mà vẫn phải giải thích: “Nội công là nền tảng của các loại võ công, ngươi xem thiên hạ có vị cao thủ nào mà nội công không thâm hậu phi thường?”

Tây Môn Vô Ngân căn bản nghe không để vào tai, thừa cơ di chuyển mục tiêu, đi đến trước mặt Lã Ấu Văn nói: “Vừa hay, ta đang muốn tìm ngươi đây! Lã thiếu hiệp…”

Lã Ấu Văn đã nghe thấy họ bàn luận muốn tìm Hoa Lân, liền ngắt lời cười khổ nói: “Tôi vốn dĩ cũng muốn đi tìm các người, nhưng xem ra không cần nữa rồi. Chắc hẳn các người cũng không biết hành tung của Hoa chưởng môn?”

Tây Môn Vô Ngân mặt ngẩn ra, nghi hoặc: “Hoa chưởng môn nào cơ?...À! Ngươi nói Lân thiếu hả? Hề hề…” Nói xong cười khan hai tiếng, gãi gãi sau ót.

Cổ Duyên cũng nhìn Lã Ấu Văn với vẻ khó hiểu, hỏi ngược lại: “Không phải thiếu hiệp đã hẹn hắn uống rượu tại dốc Bình Đỉnh sao? Tại sao cũng không gặp được hắn?”

Lã Ấu Văn trầm tư giây lát, đột nhiên nhớ lại vào cái đêm tỷ võ với Hoa Lân, dốc Bình Đỉnh đã xuất hiện một màn hồng quang kỳ quái. Gã lo lắng thốt: “Nguy rồi! Điều trùng hợp là đêm đó ở dốc Bình Đỉnh đã phát sinh chút biến cố, chẳng lẽ…”

Tây Môn Vô Ngân thất kinh nói: “Xong rồi xong rồi, hôm kia quan phủ đã phát hiện thấy vài thi thể ở dốc Bình Đỉnh, không lẽ Lân thiếu đã đi đời nhà ma rồi sao? Ai da…tiểu tử này thật là xấu số, tuổi còn trẻ như vậy mà đã ngoẻo rồi…”

Cổ Duyên lườm y một cái, thầm nghĩ cái tên này mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, đúng là công cụ tốt nhất để sản xuất tin đồn thất thiệt.

Ai ngờ Tây Môn Vô Ngân còn chưa dứt lời đã nghe thấy sau lưng có tiếng người mắng: “Kẻ nào dám trù ẻo bản thiếu gia xấu số? Có phải chán sống rồi không?”

Tây Môn Vô Ngân giật nảy mình, quay đầu nhìn lại. Quả nhiên thấy Hoa Lân dắt Diệp Thanh ung dung tiến vào trong vườn, đang nhìn y chằm chằm với ánh mắt không mang hảo ý. Tây Môn Vô Ngân sợ nhất là bị Hoa Lân nhìn với ánh mắt này, lập tức vờ vịt nhiệt tình quá mức, mặt dày nói: “A! Hoa chưởng môn đã về rồi…Nào nào nào, để tiểu nhân giúp ngài xách đồ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play