Phùng Tiểu Văn mặc kệ hai người già trẻ giải thích này nọ. Kiếm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, tự nhiên cướp đi mấy món đồ chơi bên cạnh nhóc.

Nhóc con cướp lại món này, cậu lại lấy một món khác. Trình tự cứ thế lặp đi lặp lại. Chẳng biết tự bao giờ, từ giành đồ chơi, đã thành một lớn một nhỏ đè nhau ra nô đùa.

Nhóc con lần đầu tiên trong một tháng được chơi đến vui vẻ như vậy, tâm tình liền vô cùng thoả mái, cũng buông xuống phòng bị với Phùng Tiểu Văn.

Ban đầu nhóc rất sợ, sợ người này sẽ lại hỏi nhóc đã xảy ra chuyện gì. Ba mẹ nhóc đâu. Nhóc sợ phải nhớ lại cái cảnh khủng khiếp ấy, nhưng bé đợi mãi, chỉ thấy người này ngồi bệt xuống, cướp hết món đồ chơi này đến món đồ chơi khác của nhóc.

Bất tri bất giác đã cùng người kia chơi đùa đến quên trời quên đất.

Cả hai chơi đến tối muộn, Phùng Tiểu Văn mới cùng Trác Tường Vi trở về. Lúc đến nhà cậu, Trác Tường Vi còn mặt dày nói muốn ở nhờ nhà Phùng Tiểu Văn một đêm.

_ Thế nhà cậu để làm gì? - Phùng Tiểu Văn thắc mắc hỏi, dù vậy tay chân vẫn máy móc lấy cho hắn bộ quần áo ngủ cỡ to nhất.

_ Nhưng hôm qua Tiểu Thiên Thiên cũng ngủ ở nhà tôi còn gì? - Hắn nói như thể đó là lẽ thường. - Vậy nên hôm tôi phải ngủ ở nhà Tiểu Thiên Thiên, đó mới công bằng.

Trác Tường Vi nói đến công bằng làm Phùng Tiểu Văn muốn tăng xông xỉu ngang. Cái tên âm hiểm từ trong trứng nước này mà biết hai từ công bằng viết thế nào á?

Cho xin đi!!!

Tắm xong, bởi vì cái lí do công bằng nực cười của Trác Tường Vi nên hai người đành phải chen chúc nhau trên chiếc giường nhỏ xinh của cậu.

Phùng Tiểu Văn gác tay lên trán suy nghĩ, không khỏi nhớ đến cậu nhóc ở Cô nhi viện hôm nay.

Cậu bé ấy cướp tất cả đồ chơi về phía mình nhưng lại dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn mấy đứa trẻ đang tụ tập lại chơi đùa với nhau.

_ Cậu đang nghĩ về thằng bé Tiểu Trì đó? - Đột nhiên Trác Tường Vi hỏi. Bàn tay thon dài kéo chăn đắp kín người Phùng Tiểu Văn.

Lập thu, trời cũng đã hơi lạnh rồi.

Mà Phùng Tiểu Văn cũng tới thế giới này gần một năm rồi.

_ Ừ. Nhóc đó có hơi bài xích người lạ.

_ Nhưng nhóc đó đâu có bài xích cậu đâu?

Phùng Tiểu Văn nghĩ ngợi một chút, nghĩ đến điều gì khiến cho đứa nhóc phòng bị người lạ như vậy lại chấp nhận mình.

Kiếp trước, cậu từng đến rất nhiều Cô nhi viện, tiếp xúc rất nhiều với trẻ mồ côi, mà chính cậu, trên một phương diện nhìn nhận nào đó, cũng là một đứa trẻ không cha không mẹ.

Nên hơn ai hết, cậu hiểu mỗi đứa trẻ xuất thân từ nơi đó, mỗi một người đều mang trong mình vô số vết thương lòng.

_ Bởi vì tôi không nói những thứ mà người khác sẽ nói. - Cậu nói.

Trác Tường Vi có chút hoang mang, hắn không hiểu ý tứ trong lời nói của Phùng Tiểu Văn. - Những thứ mà người khác sẽ nói? Tôi thì lại thấy nhóc con đó hổ báo quá chừng.

Phùng Tiểu Văn bật cười, nhưng là nụ cười hàm chứa sự cay đắng. Cậu nhớ lại lúc cậu rời đi, nhóc con nắm lấy góc áo của cậu, càng muốn nói, càng muốn khóc. Nhưng cuối cùng vẫn là mạnh mẽ đè xuống tiếng nấc hỏi cậu có còn quay lại nữa hay không.

Lúc đó cậu đã trả lời nhóc thế nào nhỉ “ Ừ, nhóc yên tâm, anh sẽ không đi đâu xa nên mỗi khi rảnh sẽ đến chơi với nhóc. ” cậu lúc đó không dám hứa sẽ thường xuyên đến. Bỏi nếu cậu làm vậy, nhóc con sẽ mong chờ, hi vọng. Và nếu một ngày cậu thất hứa. Đứa trẻ đó hẳn sẽ mất hết niềm tin vào những người mà nó gặp trên đời.

_ Đứa trẻ đó rất đáng thương. Cái sự hổ báo mà cậu thấy ấy, chỉ là lớp vỏ bọc cho sự sợ hãi và tổn thương thôi.

Phùng Tiểu Văn thấy trên mặt Trác Tường Vi vẫn hiện rõ sự mung lung, đây lòng thầm cảm thán. Con người này cái gì cũng giỏi. Chỉ có phương diện tâm lí học là dở tệ. Thào nào không cưa được nữ chủ là đúng.

_ Cậu nhớ không, lúc chúng ta đến, Tiểu Trì dù xung quanh có bao nhiêu đồ chơi cũng mặc kệ. Nhưng lại chỉ dám nhìn những bạn nhỏ khác chơi đùa mà không lại gần. Chứng tỏ bé có chướng ngại tâm lí với việc kết dao hoặc với người lạ. Nhưng tôi lại có thể kết thân với bé cậu biết tại sao không? - Cậu quay đầu nằm đối diện với Trác Tường Vi, đoạn hỏi.

Hắn nghĩ nghĩ chốc lát, kết hợp với câu nói trước của Phùng Tiểu Văn. Cũng đã ngờ ngợ ra câu trả lời - Cậu không nói gì đó mà người khác sẽ nói?

Phùng Tiểu Văn mỉm cười gật đầu, sau đó lại hỏi. - Thế theo Trác đại ca, một đứa trẻ tự nhiên bị đưa đến Cô nhi viện, người ta sẽ hỏi những gì đầu tiên?

_ Họ tên? Cha mẹ ở đâu? Tại sao lại đến Cô nhi viện?

_ Chính xác! - Phùng Tiểu Văn thở phào, cuối cùng Trác Tường Vi cũng nắm bắt được trong điểm.

_ Vậy là Tiểu Trì đã trải qua chuyện gì đó trước khi đến Cô nhi viện Viễn Đông nên mới hình thành chướng ngại với việc kết dao người lạ? - Trác Tường Vi nghiêng đầu, sâu chuỗi lại tất cả gợi ý, đáp án hoá ra lại vô cùng đơn giản. Vậy mà hắn lại phải để bé hamster gợi ý từng chút một mới giải ra đáp án cuối cùng.

Trác Tường Vi có cảm giác bản thân thật vô dụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play