_ Ha, Trác thiếu gia cao quý kiêu ngạo mà cũng có ngày đến uống cafe ở cái quán rẻ rách này sao? Nói ra không biết sẽ trở thành trò cười trong giới bao nhiêu ngày tháng đây.

_... - Nụ cười thánh thiện!

Nội tâm Phùng Tiểu Văn: Quả này sắp được đi ăn đám ma rồi!

_ Hoàng đại thiếu gia nổi tiếng ăn chơi trác táng còn ở đây được, sao một con người thiện lành như tôi lại không được.

Hoàng Hạo Nhiên: Xạo quá ba ơi!!

Quán cafe này khá nhỏ, nên chỉ cần trò chuyện có chút to tiếng là mọi người đều nghe thấy hết. Huống hồ đây lại không phải bạn bè nói chuyện thông thường a.

Không gian chợt tĩnh lặng vô cùng, tựa như bị một chiều không gian nào bóp méo vậy. Mùi thuốc súng thoang thoảng đâu đây làm ai nấy đều cố giảm sự tồn tại của bản thân mình xuống mức thấp nhất.

Phùng Tiểu Văn cũng không phải ngoại lệ.

Ây ya, tôi không quen họ đâu nha. Hai người đó ứ phải người quen của tôi đâu nha.

Trong lúc thế cục căng thẳng đến nghẹt thở thì có một cô bé chắc tầm lớp chín đến bên Phùng Tiểu Văn, khẽ kéo góc áo cậu.

Phùng Tiểu Văn lớ ngớ chả hiểu gì thì cô bé đó ra hiệu cho cậu cúi xuống sau đó thì thầm vào tai cậu.

_ Anh ơi! Hai anh soái ca kia đang yêu nhau đúng không ạ?

_ Cái m*... í lộn, em nói cái gì cơ? Ai yêu ai cơ!? Hai thằng phởn... à nhầm hai anh đó á?!

Cậu phải cố lắm mới có thể điều chỉnh lại âm giọng ở mức thì thầm với cô bé đó. Nhưng cuối câu vẫn không tự chủ được mà cao giọng lên. May mà hai vị đại ca kia đang mải đấu khẩu nên không để ý đến cậu.

_ Dạ. Nhìn hai ảnh giống cặp đôi lắm luôn. Cái cách mà hai người cãi nhau cũng thế. Kiểu cuộc sống nhàm chán nên cãi nhau tí cho nó tăng thêm chi tiết ‘ tình thú ’ ấy.

Cô bé càng nói càng hưng phấn. Đôi mắt nhìn về hai anh trai kia cứ sáng rực lên như hai cái đèn pha ô tô ấy.

Đây chính là cái gọi ‘ mắt hủ nhìn ra gay ’ đúng không?

_ Em nói cũng đúng. Nhìn quả thật là giống nha ~

Cô Lâm chủ quán không biết từ bao đã đến bên cạnh hai con người đang mai mê trò chuyện.

_ Úi! Cô, cô Lâm. Cô làm gì ở đây thế?

_ Haha. Cô thấy cháu nói chuyện với khách có vẻ vui quá nên qua đây hóng hớt chút đó mà - Cô Lâm duyên dáng lấy tay che miệng trả lời.

_ Chỉ, chỉ là nói chuyện phiếm chút thôi cô. - Phùng Tiểu Văn gãi đầu. - À mà cô đây còn chị Mai Lam đâu?

_ À, Mai Lam con bé đang ‘ trò chuyện thân mật ’ với khách chút ấy mà.

Cô Lầm vừa nói vừa chỉ ra phía cửa. Trong lúc Phùng Tiểu Văn và cô bé kia còn đang phân vân về vấn đề cặp đôi thì Mai Lam - bồi bàn kiêm bảo kê của quán đã xắn tay vào chửi nhau tay đôi với Hoàng đại gia.

Đừng nhìn chị ấy bình thường lùn lùn thế mà khinh thường, thực ra cô nàng chính là quán quân giải võ thuật quốc gia đó.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

_ Cái quán này phục vụ kiểu gì mà để nhân viên chửi nhau tay đôi với khách thế hả? - Hoàng Hạo Nhiên gào rống lên. Không còn chàng soái ca kiêu gạo. Lãng tử đào hoa hay phú nhị đại truyền thuyết. Bây giờ nhìn cậu ta kiểu gì cũng giống thằng giang hồ đầu đường xó chợ hơn.

_ Cậu còn dám to tiếng. Người đâu vừa vào quán nhà người ta đã lên tiếng móc mẻ, hết chê cái này lại chê cái kia. Bộ quán tôi ăn hết của nhà cậu hay là cướp bồ cậu. Ra đường duyên kẹp dưới háng hay gì!?!

_ Cô con gái gì mà còn lớn tiếng hơn cả đàn ông? Cô mới là ra đường duyên kẹp dưới háng! Cả nhà cô đều ra đường duyên kẹp dưới háng. Tôi tới đây tìm La Mạn Thiên. Có chửi nhau cũng phải chửi với La Mạn Thiên. Thế mà cứ hết tên này đến tên khác xen vào là sao? Aaaa! Hết thằng con nhà người ta trời đánh Trác Tường Vi lại đến cái đồ bồi bàn rách như cô. Các người nghĩ mình là ai mà dám đối xử với tôi như vậy!!?!

_ Đến tìm Mạn Thiên chửi nhau? Cậu thần kinh à? Tôi hỏi cậu Mạn Thiên nó trêu đến bố cậu hay sao mà cậu tìm nó chửi nhau? Hay nó vác xẻng đến quật mả tổ nhà cậu?! Khi không đến quán người ta làm loạn, bộ có tiền là ngon hả? Có tiền tiền rồi thích làm gì thì làm hả? Hừ tiền thôi mà, tin tôi dùng tiền đập đến tám đời nhà cậu cũng phải sống dậy không?

Chị Mai Lam càng chửi càng sung. Nhưng mà chị ơi, hình bị hơi bị lạc đề rồi á. Đang nói về việc chửi nhau mà tiền bạc giề ở đây chị.

_ Cô... cô... Hức... Các người ai cũng vậy! Ai cũng bắt nạt tôi... hức! Ai cũng chửi mắng tôi. Hức... là, là tôi ngu ngốc mới tin các người. Còn, còn dành tình cảm cho các người. Hu oaaaaaaaa!

Hoàng Hạo Nhiên chẳng hiểu nghĩ gì mà ngồi sụo xuống rồi khóc ầm lên.

_ Ể...? Đang chửi nhau mà tự dưng cậu khóc cái giề? Tôi đã đánh cậu đâu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play