Phùng Tiểu Văn rất hăm hở cho lời khuyên như thể bản thân là một chuyên gia thực thụ.

Còn Trác Tường Vi đang rất chi là đau đầu, không biết phải nói thế nào để La Mạn Thiên hiểu mà không doạ cậu sợ

[ @ lảm nhảm: cách tỏ tình á ]

Nhưng chưa kịp nói gì thì bé Hamster của cậu ta đã đứng lên, rất nhanh chạy ra ngoài cửa.

Đôi bàn tay trắng trẻo, gầu gò của Phùng Tiểu Văn cố mở cửa, nhưng mãi mà chẳng được. Cậu đành bất lực đứng chôn chân tại chỗ.

_ Cái cửa đó lâu lâu lại bị vậy ấy mà. - Trác Tường Vi vừa cố nhịn cười, đoạn nói. Nội tâm cậu ta bây giờ đã hoá thành đống tim bắn loạn xạ rồi. Ôi, sao lại có người đáng yêu thế chứ, biết vậy cậu ta đã lấy điện thoại quay lại rồi. - Cậu làm gì mà phải vội thế? Đằng nào chả vào gần hết tiết rồi, giờ về lớp cũng chẳng học được gì, chi bằng —— mình ngồi xuống tiếp tục ‘ tâm tình ’ ha.

_ Oa. Đại ca Trác à, cái gì cần nói cũng đã nói rồi, còn gì đâu mà tâm tình với thủ thỉ cơ chứ! - Đối diện với ánh mắt không cho phép từ chối của Trác chủ tịch, bạn học tiểu Phùng của chúng ta chỉ có thể khóc không nước mắt, cắn răng mà ngồi lại xuống chiếc ghế đối diện cậu ta.

_ Nãy giờ là cậu nói. Tôi hoàn toàn chưa nói được cái gì. - Trác chủ tịch điềm tĩnh nói.

_ Vậy cậu muốn nói gì - Bạn học tiểu Phùng đếch cần đời hỏi.

_ Vốn là tôi chỉ muốn gọi cậu đến để hoàn thành một số giấy tờ. Ai ngờ cậu lại tự bổ não, chưa chi đã xổ ra một tràng. - Trác chủ tịch vẫn điềm tĩnh nói. Tay không quên đem chỗ đơn từ đưa qua cho Phùng Tiểu Văn

_ Ồ... Vậy hả? Thế là cậu gọi tôi đến đây không phải để tẩn tôi một trận vì lỡ qua lại với bạch nguyệt quang của cậu? - Phùng Tiểu Văn cầm lấy chỗ đơn từ, miệng vẫn không quên hỏi.

_ Thứ nhất, loại chuyện vì không có được tình cảm mà đánh người không phải cách làm của tôi. Thứ hai, Phương Yến Như không phải bạch nguyện quang của tôi. Thứ ba, nếu tôi thật sự vì tình cảm mà đánh người thì tôi sẽ đánh bạn trai cũ của Phương Yến Như là Hoàng Hạo Nhiên chứ không phải một người không có liên quan như cậu.

Trác Tường Vi mặt không cảm xúc lên tiếng giải thích. Phùng Tiểu Văn vừa nhanh tay giải thích đống giấy tờ vừa dỏng tai lên nghe. Đúng là luận điểm đầy đủ, nghe rất có sức thuyết phục. Con nhà người ta trong truyền thuyết có khác.

Nghĩ lại thì Trác Tường Vi cũng không phải cái loại có tiền nhưng không có não như Hoàng Hạo Nhiên. Chắc chắn sẽ không trực tiếp ra oai hay đánh người mà đứng ở trong tối, ung dung chỉ đạo. Khiến cho kẻ đắc tội với mình điêu đứng khổ sở. Sống không bằng chết.

Bằng chứng là trong tiểu thuyết gốc, khi phải lòng Phương Yến Như, cậu ta cũng khiến nam chính Hoàng Hạo Nhiên lao đao mấy hồi đó thôi. Chỉ tiếc cậu ta chỉ là nam phụ, dù thế nào cũng không thể thắng nổi thiết lập nam chính. Đến cuối cùng hoá thù thành bạn. Trở thanh đám cẩu độc thân ngày ngày bị nhét cơm chó.

Thấy Phùng Tiểu Văn làm ra biểu tình đã hiểu thấu hồng tràn. Trác Tường Vi liền gài lòng, nói thật là lúc này cậu ta chỉ ước cậu ta và La Mạn Thiên thân một chút, vậy là cậu ta có thể thoái mái xoa đầu, sờ mó, ăn đậu hủ của cậu rồi.

Đầu óc bắt đầu tràn ngập những ý nghĩ đen tối khiến cậu ta giật mình. Từ bao giờ một kẻ ‘ thanh tâm quả dục ’ ( tự phong) như cậu ta lại trở nên ham muốn như một thằng động dục thế này. Càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là tiếng sét ái tình.

Phùng Tiểu Văn đang cặm cụi hoàn thành đơn từ đương nhiên không hề biết người trước mặt đã đem mình lậy thành bao nhiêu tư thế trong tưởng tưởng.

_ Xong rồi đó. - Phùng Tiểu Văn đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí.

_ Được rồi. - Đại ca Trác như có như không trả lời. Tựa hồ như mấy cái ý nhĩ đem tối vừa rồi vốn không tồn tại, tựa như con người cậu ta vẫn luôn thanh tâm quả dục như vậy.

_ Vậy tui về nha. Tạm biệt. - Phùng Tiểu Văn chỉ hận không thể mở tiệc ăn mừng mà nhanh chóng xách mông về lớp.

Nhưng đến khi cậu về lớp thì buổi học đã kết thúc. Khoé mắt Phùng Tiểu Văn giật giật, tay không quên thu dọn sách vở, trở về nhà.

Khi cậu về đến nhà thì đã gần sáu giờ. Phùng Tiểu Văn dẹp sơ qua một chút rồi ra khu chợ gần nhà mua gì đó để nấu ăn.

Chợ này không phải chợ đêm nên tầm này đã không còn nhiều thứ để mua nữa. Phùng Tiểu Văn chọn đại một phần cánh gà và một cái bắp cải.

Cánh gà chặt thành từng miếng vừa ăn rồi đem chiên sơ qua. Bắp cải tách lá giửa sạch, sau lót một lớp dưới đáy chảo, cho thịt gà lê, thêm một muỗng tương ớt, một muỗng xì dầu và dầu oliu. Lót tiếp một lớp bắp cải ở trên cùng, chế thêm nước và đun liu riu là được.

Ăn kèm với cơm trắng là hết xảy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play