Phùng Tiểu Văn tỉnh dậy vì tiếng chuống báo thức kêu inh ỏi, trí óc hãy còn trong trạng thái mơ màng chưa tỉnh hẳn mà tay đã phản xạ nhanh hơn não, vớ cái đồng hồ báo thức ném cái ‘ rầm ’

Không còn ở La gia, cũng không còn ai dâng miếng ăn lên tận miệng nữa, Phùng Tiểu Văn cắn răng lết thân xác tàn tạ xuống bếp nấu gì đó để hốc.

Cậu mở tủ lạnh chỉ thấy mấy gói mỳ ăn liền, trứng và hành. Thôi thì nấu mỳ gói ăn vậy.

Nấu mỳ gói cũng là cả một nghệ thuật!

Phi sơ qua củ hành cắt lát mỏng sau đó cho một lượng nước vừa đủ đun sôi. Đợi nước sôi cho thêm chút bột ớt và tiêu bắc rồi cho vắt mỳ vào. Đến phi vắt mỳ chín thì cho lần lượt các gói gia vị, tắt bếp đậy vung một lúc rồi thưởng thức.

Ăn kèm với cơm trắng hay kim chi đều được. Dĩ nhiên Phùng Tiểu Văn đều không có cả hai thứ đó.

Cậu vừa ăn vừa nhìn tủ lạnh lại nhớ đến một chuỗi bi kịch hôm qua.

Đi gần đến siêu thị mới biết bản thân vốn không có tiền. Đi đến ngân hàng rút tiền thì gặp ngay bà cô mới chia tay nên sai tùm lum. Người ta chưa đầu một tiếng đã rút được tiền còn cậu là ba tiếng! Rút tiền xong quay lại chợ thì chợ đóng cửa, đi siêu thị thì bị chen lấn xô đẩy. Mãi mới lấy được mấy gói mỳ với vài quả trứng.

Thế giới này thật đáng sơ. Thế giới này thật đáng sơ. Thế giới này thật đáng sơ.

Điều quan trong phải nhắc lại ba lần.

Quan trong hơn. Hôm nay cậu đi học bằng gì đây? Lúc trước ở La gia còn có motor để đi, bây giờ rời khỏi đó rồi biết lấy gì đi đây?

_ Aaaaa~ Haiz, đành đi xe buýt vậy.

Nghĩ là làm, Phùng Tiểu Văn một tay đeo cặp sách, một tay khoá cổng. Sau đó chạy một mạch đến trạm xe buýt gần nhất.

Đây không phải là lần đầu Phùng Tiểu Văn đi xe buýt, kiếp trước khi học đại học đây là phương tiện đi lại duy nhất cậu biết. Mà lúc đó dù cậu có làm thêm đủ chỗ cũng thì cũng chỉ đủ tiền đi xe buýt. Còn ba mẹ? Ha, cậu giống với nguyên chủ, đều là con riêng. Bất quá bọn họ vốn không muốn cậu xuất hiện trên đời, lúc nghe tin cậu chết có khi còn mở tiệc ấy chứ.

Cậu lên xe buýt, tìm đại một chỗ nào đó ngồi xuống. Phùng Tiểu Văn đi khá sớm nên xe không đông, chứ thử đi vào giờ cao điểm xem, đứng còn không có chỗ chứ đừng mơ đến việc ngồi nhàn hạ thế này.

Cậu chọn đại một vị trí cạnh cửa xe. Đôi mắt lờ đờ nhìn khung cảnh vụt qua trước mắt. Cậu nhìn rất lâu, nhưng lại không biết mình đang nhìn cái gì.

Xe đi được hai trạm thì có thêm hai ba người lên, trong đó có một cậu học sinh với bộ đồng phục cực quen mắt. Mạn Thiên nhàn nhạt liếc qua, lại nhàn nhạt quay đi. Cậu ta cũng không nói gì mà ngồi xuống cạnh cậu. Bắt đầu giở quyển sách bài tập nâng cao vật lí. Chuyên tâm giải đề.

Phùng Tiểu Văn ngoài mặt tỉnh bơ nhưng trong lòng vô cùng gào thét. Học bá không hổ là học bá, ngồi trên xe buýt mà cũng giải đề cho được. Cậu ta muốn giật giải học sinh chuyên cần chắc.

_ Cậu nhìn cái gì thế? - Cậu thanh niên nâng kính hỏi.

_ Tôi? Tôi nhìn cậu cái gì? Tôi đâu nhìn cậu đâu. Tôi nhìn quyển bài tập nâng cao trên tay cậu cơ.

Bạn học Phùng Tiểu Văn hồn nhiên đáp. Cậu nhìn lại một lượt thiếu niên nọ: quần áo đồng phục chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, chỉ có cặp kính hơi quá khổ che hết nửa khuôn mặt. Không hổ là học sinh chuyên cần của năm. Chắc phải đam mê học hành lắm đây, nếu không sao ngồi trên xe buýt cũng không quên giải đề vật lí.

Những lời này chỉ là tiếng lòng của Phùng Tiểu Văn thôi. Nếu thật sự để cậu thiếu niên “ ngoan hiền, học giỏi ” trong mắt cậu nghe được, sợ rằng cậu ta sẽ cười chết mất.

_ À, cậu tên gì?

_...? Mạn Thiên.

_ Cả họ nữa.

_ La? Mà cũng không phải. Trên giấy tờ thì đúng là La nhưng cứ gọi tôi là Đổng Mạn Thiên đi.

_ Trên giấy tờ là La thì họ cậu chính là La còn gì.

_ Ừm, không phải. Nó kiểu... hơi rắc rối một chút... Mà sao tôi phải giải thích với cậu? - Phùng Tiểu Văn có chút không vui hỏi vặn lại. Hai má hồng hào có chút phình ra.

_ Bé Hamster... - Cậu ta lầm bầm.

_ Hả? Cái gì cơ?

_ Không có gì. Đổng Mạn thiên.

Phùng Tiểu Văn:... =_=

Cả hai cùng trò chuyện qua lại chẳng bao lâu đã đến trạm dừng gần trường học. Cậu thiếu niên nọ ung dung thu dọn đồ đạc đi mà không thèm quay đầu lại lấy một cái. Phùng Tiểu Văn thấy có cái gì đó sai sai. Cậu ta biết tên cậu, sao cậu lại không biết tên cậu ta?

_ Ê! Ê ‘ kính che mặt ’ tên cậu là gì? - Phùng Tiểu Văn gọi với thiếu bóng dáng cậu thiếu niên.

Cậu ta nghe thấy mình được gọi một cách “ thân mật ” liền quay lại.

_ Cậu thích đặt biết danh lung tung lắm hả?

_ Tên cậu là gì? Có nói không thì bảo?

_ Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?

_ Tôi nói tên tôi cho cậu thì cậu cũng phải nói tên cậu cho tôi chứ!

_ Tôi đâu ép cậu phải nói tên mình đâu. Là bản thân cậu tự nguyện.

_ Cậu hỏi tôi tên gì còn gì, giờ tôi hỏi lại cậu đó. Trả lời đê.

_ Đồ miệng lưỡi. Trác Tường Vi.

_ Tên hệt như con gái. Đồ học bá.

Trác Tường Vi:... học bá mà cũng bị chửi sao trời. Zợ tui thiệt đáng iu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play