Edit: Trúc
 
Nghe được Vân Hư Tử nói, Tô Thanh Y không khỏi ngẩn người.
Nàng đã gặp qua dáng vẻ khí phách hăng hái của Hiên Hoa năm đó, cho nên đối với lời miêu tả của Vân Hư Tử về người nam nhân này, gần như cảm thấy không thể tin nổi. Vân Hư Tử thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Hiên Hoa lão tổ chỉ hy vọng mình sẽ không còn thâm tình như thế. Có thể trong năm tháng giống như một phàm nhân, sẽ quên mất một người, mà người kia còn ở lại trong trí nhớ của mình, trở nên tốt đẹp vô cùng. Không yêu nàng, lại nhớ kỹ nàng.”
“Khi đó, Hiên Hoa lão tổ lao đầu vào luyện đan, 50 năm trước, cuối cùng ông ta luyện ra một loại đan dược. Sau khi ăn vào, ông ta có thể nhớ rõ người này, lại có thể quên đi người này, giống một người thường, theo năm tháng trôi đi, chậm rãi quên mất.”
“Thời gian càng dài, quên càng nhiều, lúc ngẫu nhiên nhớ đến, có lẽ cũng chỉ còn lại một bóng hình, loáng thoáng lưu tại trong trí nhớ.”
Nghe Vân Hư Tử nói, Tô Thanh Y thở dài, có chút ưu sầu: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Nhưng mà vẫn có một biện pháp.” Vân Hư Tử cười cười: “Lúc trước Hiên Hoa lão tổ ăn xong đan dược, thật ra chỉ là phong ấn ký ức mà thôi. Nếu chúng ta có thể tìm được những ký ức đó trong thức hỏi của Hiên Hoa lão tổ, đi xem một lần, tất nhiên sẽ biết.”
“Cái này... Có khó khăn quá không?” Đi vào thức hải của người khác, từ trước đến nay đều là chuyện cực kỳ nguy hiểm đối với cả hai bên. Vân Hư Tử thở dài, chậm rãi nói: “Đương nhiên nguy hiểm, nhưng bây giờ trừ cách này ra, chúng ta còn có thể làm gì đây?”
Tô Thanh Y mím môi, gật đầu nói: “Được, ta sẽ theo người lên núi.”
“Không cần,” Vân Hư Tử vội nói: “Bên trong Thiên Kiếm Tông quan hệ phức tạp, ta mang lão tổ xuống.”
Tô Thanh Y gật gật đầu. Vân Hư Tử đứng dậy nói: “Ta phải đi đây, ngươi chăm sóc đồ đệ ta cho tốt, nếu không ta nhất định phải tìm ngươi hỏi tội.”
“Vâng vâng vâng.” Tô Thanh Y đứng dậy tiễn ông ấy, Vân Hư Tử lại nói: “Còn có gà của ta...”
“Sẽ chăm sóc cực tốt.” Tô Thanh Y bất mãn nói: “Ngài nhanh đi đi!”
Vân Hư Tử bị nàng đẩy ra ngoài cửa, sau khi mắng câu nghịch đồ thì lập tức đi mất. Mà Tô Thanh Y lộn lại tìm Tần Tử Thực, phát hiện hắn ngồi ở trong phòng bếp, đang nghiêm túc ăn cháo.
Trên mặt hắn mang theo chút nhọ nồi, cháo trong chén có thể nhìn thấy rõ ràng hạt gạo, hắn thấy nàng đi vào, một ngụm húp hết cháo. Tô Thanh Y trợn mắt há hốc mồm, qua lúc lâu, vội vàng đi qua sốt ruột nói: “Thứ này còn sống như vậy mà chàng còn ăn? Mau nhổ ra!”
Tần Tử Thực: “...”
Hệ thống ở trong đầu Tô Thanh Y thở dài một tiếng, có chút đồng tình nói: “Thật vất vả cố gắng ăn vào, vẫn bị ngươi phát hiện, hy sinh này không hề có ý nghĩa.”
Bị hệ thống nhắc nhở, Tô Thanh Y mới biết vì sao Tần Tử Thực thấy nàng đi vào lại một ngụm ăn hết cháo. Nàng không nhịn được cười rộ lên, lấy ra khăn từ trong tay áo lau mặt cho hắn, cười nhẹ nói: “Không biết nấu cơm rất bình thường mà, chàng vốn dĩ là tu sĩ cấp cao, trước nay chưa từng nấu cơm.”
“Ừm.” Tần Tử Thực quay đầu đi, dường như có chút ngượng ngùng. Tô Thanh Y đi đến bên cạnh nhà bếp, cúi đầu nói: “Về sau chàng muốn ăn gì, bảo ta là được rồi.”
Tuy rằng đời này không phải nấu cơm, nhưng ký ức đời trước thì vẫn phải có.
Đời trước, vì yêu hắn, nàng đã từng là cô nương hiền huệ như vậy.
Tần Tử Thực không nói lời nào, một lát sau, hắn chậm rãi nói: “Ta không biết, nàng dạy ta.”
“Không sao mà...”

“Ta đã không biết cái gì cả,” Hắn rũ mắt, chậm rãi nói: “Không muốn ngay cả loại chuyện này, đều phải để nàng làm.”
Tô Thanh Y không nói chuyện, lúc lâu sau, nàng kéo tay hắn, dịu dàng nói: “Tử Thực, có thể vì chàng làm gì đó, ta rất hạnh phúc.”
“Chàng muốn học, ta dạy chàng. Nhưng không phải để phân chia với chàng. Thật sự thích một người, vì người đó trả giá tất cả đều ngọt ngào.”
“Ta biết.” Tần Tử Thực nhìn bàn tay bọn họ đan vào nhau, chậm rãi nói: “Ta thích nàng. Cho nên, ta muốn tất cả những gì ta có thể làm, đều để cho ta tới làm.”
“Ta muốn sủng nàng,” Hắn chậm rãi mở miệng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt có chút kinh ngạc của nàng, hắn ôm nàng vào ngực, cúi đầu hôn lên trán nàng: “Để cả đời này nàng đều được sủng như một tiểu cô nương.”
Tô Thanh Y cảm nhận được đôi môi mềm mại trên trán mình, cảm nhận cái hôn của hắn giống như rơi vào trong lòng nàng, mềm mại, dịu dàng như vậy.
Nàng có chút ngượng ngùng, kéo hắn ra nói: “Ui da, chàng đừng nói nữa, chàng vẫn còn đói đúng không?”
Nói xong, nàng cầm tạp dề lên, sau khi đeo tạp dề thì bắt đầu nấu ăn.
Nàng ở một bên nhóm lửa, hắn đi lấy củi.
Nàng rửa rau, hắn cầm Sinh Tử kiếm thái rau, thịt ở dưới tay hắn, bị cạo đến đều đều trong suốt, ngay ngắn đặt ở mâm, làm Tô Thanh Y hít hà một hơi, vỗ vai hắn nói: “Tử Thực, về sau nếu là về thế kỷ 21, ta mang chàng đi bán cá kiếm sống.”
Nàng xào rau, hắn cho lấy gia vị cho nàng, nàng vừa nhấc đầu, là có thể nhìn thấy hắn đứng ở bên cạnh, nghiêm túc lại dịu dàng nhìn nàng.
Ánh mặt trời mùa thu ấm áp hắt lên trên mặt hắn, ngoài cửa sổ là lá vàng nhẹ nhàng lay động trong gió, xoay tròn rơi vào trong hồ nước, có cá vàng ở dưới nước thản nhiên bơi lội.
Trong nháy mắt kia, Tô Thanh Y cảm thấy, cả đời này, chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Tô Thanh Y làm một bàn đồ ăn, sau khi hai người lẳng lặng ăn xong, Tô Thanh Y mang theo Tần Tử Thực ra ngoại ô thả diều, sau đó lại một lần nữa đi mua một đống quần áo, thu thập chút linh dược.
Buổi tối Tô Thanh Y dùng những linh dược này làm mặt nạ cho Tần Tử Thực. Nàng biết hắn để ý đến những vết sẹo này, tiên căn linh căn không dễ khôi phục, nhưng những vết sẹo này vẫn khôi phục rất nhanh.
Lúc Tần Tử Thực đắp thảo dược nằm ở trên giường, Tô Thanh Y bèn kể cho hắn nghe chuyện linh tinh vụn vặt ở quá khứ. Lúc hắn nghe, trên mặt vẫn bình tĩnh. Chờ ban đêm bọn họ ngủ chung, nàng đưa lưng về phía hắn, bị hắn kéo vào trong ngực ngực, nghe thấy hắn khàn khàn nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Nàng mở to mắt trong bóng đêm, xoa bàn tay hắn đặt ở bên hông nàng, ôn hòa nói: “Chàng không có lỗi gì với ta hết.”
“Trước kia ta... Làm nàng chịu uất ức.”
“Không đâu.” Tô Thanh Y trở mình, vòng tay qua cổ hắn, dựa vào ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Chỉ cần chàng ở bên ta, ta luôn cảm thấy mọi việc đều tốt, không hề có uất ức gì.”
“Ta không tốt,” Tần Tử Thực thở dài: “Ta quá nhát gan, quá yếu đuối, quá do dự, quá tự ti. Nàng yêu ta, ta ngay cả dũng khí đáp lại cũng không có. Thanh Y, phần tình cảm này, nàng dũng cảm hơn ta quá nhiều.”
Hắn cúi đầu, khen ngợi nàng từ trong tim gan.
Từ trong miệng nàng nghe chuyện tình yêu này, nhìn vào với tư cách người xem, hắn kinh ngạc phát hiện, hóa ra hắn đã từng là một người yếu đuối như thế.
Có lẽ là Tu chân giới chém giết đã mài giũa nội tâm của hắn, lại có lẽ thật do năm tháng làm hắn chậm rãi lớn lên. Hiện giờ nghe Tô Thanh Y nói, quay đầu nhìn lạ chính mình ở thế kỷ 21 kia, thật là yếu đuối đến làm người ta cảm thấy thật đáng buồn.
Thích là thích, vì sao lại luôn nghĩ mình bị vứt bỏ phía sau đây.
Vì sao phải khuất phục trước mặt người khác để in dấu vết thương cho mình, không thể nói lên được một câu ta thích ngươi, do đó thương tổn chính người mình yêu đây?
Tần Tử Thực sờ mặt nàng, nhìn nàng với vẻ không muốn xa rời, dịu dàng lên tiếng: “Ta sẽ không như vậy nữa.”
“Không thế nào cơ?” Tô Thanh Y ngẩn người, Tần Tử Thực chậm rãi bật cười, thấp giọng nói: “Sau này, ta thích nàng thì sẽ không trồn tránh nữa. Nàng thích ta, là chuyện của nàng; nàng không thích ta, cũng là chuyện của nàng. Mà ta thích nàng, lại chỉ là chuyện của ta, không liên quan đến nàng.”
“Sẽ không trốn trốn tránh tránh sẽ không thấp thỏm lo âu nữa,. Thanh Y, ta cho nàng quyền thương tổn ta, tuyệt đối sẽ không vì để bản thân không bị thương, mà thương tổn nàng.”
“Phần tình cảm này, từ chối hay nhận lấy, ta giao vào trong tay nàng.”
Hắn dường như đã ra một quyết định cực lớn, nói vừa trịnh trọng vừa nghiêm túc. Tô Thanh Y nghe hắn nói, một lát sau, nàng thấp giọng nói: “Được.”
“Nhưng mà, Tử Thực,” Nàng nhắm mắt lại, thở dài nói: “Phần quyền lợi này, ta lại đã sớm giao cho chàng.”
“Như vậy,” Tần Tử Thực ôm nàng, lẩm bẩm: “Vậy nàng sẽ không còn đường hối hận rồi.”
“Ta không thể tưởng tượng được ở bên chàng thì ta sẽ có một ngày hối hận.” Tô Thanh Y hơi nhỏm người dậy, nghiêm túc nhìn nam nhân dưới thân, duỗi tay vuốt ve theo từng đường nét trên mặt hắn: “Thật sự, vào lúc này, ta mới quyết định, Tần Tử Thực, cuối cùng con mẹ nó coi như chàng là nam nhân.”
Tần Tử Thực: “...”
Hệ thống: “Ha ha ha ha ha ha...”
Tô Thanh Y: “Phiền ngươi chủ động che chắn một chút, không cần đột nhiên cười lên, cảm ơn.”
Hệ thống: “Ta cảm thấy, câu tiếp theo Tần Tử Thực sẽ nói, ta có phải nam nhân không, bảo bối à, không phải nàng đã sớm biết à?”
Hệ thống vừa dứt lời, Tần Tử Thực đã mở miệng: “Ta...”
Tô Thanh Y đổi sắc mặt, lấy tay chặn miệng hắn lại, nghiêm túc nói: “Ngàn vạn lần đừng nói chàng có phải nam nhân hay không ta đã sớm biết, ta biết, ta đặc biệt biết.”
Nghe được Tô Thanh Y nói, Tần Tử Thực không nhịn được trầm thấp nở nụ cười. Lật người lại, nhẹ nhàng cười.
Tô Thanh Y ngẩn người, ghé vào trên người Tần Tử Thực, có chút tò mò: “Tần mỹ nhân, chàng đang cười cái gì?”
Tần Tử Thực không trả lời nàng, Tô Thanh Y không nhịn được lay hắn, Tần Tử Thực thu tiếng cười, lôi kéo chăn: “Ngủ đi, đừng náo loạn.”
“Đừng mà, chàng cười cái gì thế?” Tô Thanh Y ở trên giường cùng hắn lôi kéo. Lôi kéo lôi kéo, kéo thành lăn đến cùng nhau.
Tình đến khi nồng, nghe tiếng mưa đêm kéo dài, Tần Tử Thực khàn khàn nói với nàng.
“Ta cười ra tiếng, là vì ta cảm thấy, cả đời này không có một khắc có thể vui mừng như thế.”
“Bởi vì nàng ở đây, bởi vì có nàng. Bởi vì cho dù trải hết việc đời, ta vẫn có thể ở bên một tiểu cô nương như nàng.”
Nước mắt Tô Thanh Y chảy ra, nàng ôm Tần Tử Thực, khàn khàn nói: “Ta cũng vậy, bởi vì có chàng nên rất hạnh phúc.”
Hai người qua mấy ngày sinh hoạt ngọt ngào, Vân Hư Tử mới mang theo Hiên Hoa đến.

Tô Thanh Y bày ra tầng tầng kết giới, cho dù là tu sĩ Độ Kiếp kỳ cũng phải tốn một thời gian mới qua được. Bốn người tới phòng ngủ, Vân Hư Tử chế dược đưa cho Hiên Hoa, rồi nói Hiên Hoa: “Sư tổ, ngài ăn viên thuốc này vào sẽ lâm vào cảnh trong mơ. Sau đó chúng ta đi vào thức hải của ngài, ngài sẽ không phản kháng, Thanh Y tiến vào thức hải là có thể nhìn đến những chuyện ngài đã trải qua.”
Hiên Hoa gật gật đầu, dường như đã rõ hết mọi chuyện, ông ta cũng không có nghi ngờ gì, bưng chén ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Y, chậm rãi nói: “Năm đó, ta tốn hết sức lực cuối cùng cũng quên được nàng. Bây giờ ta vì các ngươi nhớ lại nàng, Thanh Y, cái này có thể chuộc một phần lỗi lầm của ta không?”
Tô Thanh Y siết chặt chén, qua lúc lâu nàng mới nói: “Lão tổ, ta đã tha thứ cho ngươi, chỉ xem ngươi có thể bỏ qua cho chính mình không thôi.”
Hiên Hoa cười nhẹ, gật đầu nói: “Hiểu rồi. Ta đã hiểu rồi.”
Nàng có thể bỏ qua cho nàng, nhưng ngàn vạn bá tánh thì sao? Tạ Hàn Đàm thì sao?
Nàng không đại biểu được cho ai, chỉ có thể nói ra phần tha thứ của mình thôi.
Mà trong lòng ông ta, nên hiểu ngàn vạn oán hận của dân chúng kia mới phải. Tha thứ hay không, đền bù có đủ hay không, chẳng lẽ chính ông ta còn không biết sao?
Hiên Hoa cầm chén uống một hơi cạn sạch, tự mình nằm trên giường, sau đó không lâu, mơ màng ngủ mất. Chờ sau khi ông ta ngủ, Tô Thanh Y nằm ở trên giường, Tần Tử Thực ngồi ở bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng.
Tô Thanh Y nhẹ nhàng cười, ôn hòa nói: “Ta đi đây.”
“Đi thôi.”
Tần Tử Thực lẳng lặng nhìn nàng: “Ta chờ nàng về.”
Tô Thanh Y nhắm mắt lại, đưa thần thức đi vào thức hải của Hiên Hoa, nhưng mà mới vừa tiến vào thức hải của Hiên Hoa, nàng lập tức phát hiện không thích hợp.
Thức hải của tu sĩ bình thường, đều sẽ có một mảnh thiên địa của chính mình, có vài người là một động phủ nho nhỏ, có vài người là thảo nguyên, phạm vi thức hải càng lớn, đại biểu ngộ tính tu sĩ càng mạnh. Nhưng mà thức hải của Hiên Hoa, lại là một dải ngân hà!
Cái này có nghĩa là gì? Có nghĩa là ngộ tính của Hiên Hoa, tuyệt đối không phải tư chất không tốt không có khả năng phi thăng như trong lời đồn bên ngoài.
Cái này thậm chí... Không nên là thức hải của một người còn chưa phi thăng.
Tô Thanh Y cảm thấy có chút kinh hãi, nhưng mà lại không thể nghĩ nhiều, sau khi ở trong thức hải của ông ta tìm kiếm một lúc, cuối cùng thấy được một chỗ bị rậm rạp phù triện phong ấn. Chỗ đó là một cung điện thật lớn, cửa cung là chỗ duy nhất không dán giấy niêm phong. Tô Thanh Y thật cẩn thận đẩy cửa cung thật lớn ra, mới vừa vào trong, vô số ánh sáng lập tức bắn về phía nàng. Ánh sáng đâm vào làm Tô Thanh Y vội vàng nhắm hai mắt lại, sau một trận đất rung núi chuyển, cuối cùng dưới chân Tô Thanh Y cũng đứng vững. Nàng chậm rãi mở mắt, phát hiện quanh người đều là bóng tối. Tô Thanh Y biết, đây là ký ức của Hiên Hoa.
Ký ức của ông ta bắt đầu từ trong bóng tối này. Một lát sau, Tô Thanh Y cảm thấy trên có một cái động, ánh sáng từ cửa động chiếu vào. Tô Thanh Y không khỏi cảm thấy có chút quái dị, chẳng lẽ... Nàng đang ở trong tử cung?
Không thể nào!!
Tô Thanh Y có chút hỏng mất. Hơn nửa ngày, nàng phát hiện một chuyện càng hỏng bét.
Tuy rằng, nàng không ở trong tử cung. Nhưng hình như nàng... Đang ở trong một cái xác.
Hiên Hoa Nho nhỏ, dùng móng vuốt cái xác ra, sau đó từ bên trong bò ra. Tô Thanh Y theo ánh sáng nhìn qua, cuối cùng cũng thấy được toàn thân Hiên Hoa.
Đây là một con rồng nhỏ, rõ ràng mới vừa sinh ra, có thể đặt ở trong lòng bàn tay thưởng thức, thoạt nhìn hết sức đáng yêu.
Tô Thanh Y cứng người.
Nàng cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa rồi.
Cho nên... Hiên Hoa lão tổ hóa ra... Không phải người à???
Nàng ngơ ngác nhìn Hiên Hoa nho nhỏ bò đi ra ngoài.
Đây là một cái động phủ thật lớn, bên trong đặt đầy linh thạch, Hiên Hoa vừa đi vừa ăn...
Hắn(*) cứ như vậy ăn ăn ăn, ăn nửa tháng.
(*) Bắt đầu từ đoạn này là trí nhớ của Hiên Hoa nên mình đổi từ ông ta thành hắn nhé.
Sau nửa tháng, hắn ợ một cái. Sau đó đột nhiên biến thành một bé trai.
Đối với cảnh tượng biến hình này, Tô Thanh Y đã tìm không ra bất kỳ ngôn ngữ gì để hình dung nội tâm sắp hỏng mất của mình rồi.
Sau khi Hiên Hoa biến thành bé trai, lại tiếp tục ăn một đống linh thạch còn dư lại kia, lúc này, hắn đã hoàn toàn biến thành một con người. Còn là một bé trai năm tuổi Tam linh căn bậc bốn.
Sau khi hoàn toàn trở thành nhân loại, hắn không thể ăn linh thạch được nữa. Vì thế hắn nghiêng đầu, đi ra ngoài động phủ.
Trong nháy mắt khi hắn đi ra khỏi động phủ, toàn bộ động phủ bắt đầu ầm ầm ầm sụp xuống, mà hắn đi tới đi tới, đột nhiên quay đầu lại, sau đó trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt, hỏi hai vấn đề cực kỳ có tính triết học.
“Ta... Là ai...?”
“Ta... Từ đâu tới đây?”
Tô Thanh Y không còn kinh sợ nữa, nàng cảm thấy cho dù sau này Hiên Hoa xảy ra chuyện gì, nàng đều cảm thấy hết sức bình thường.
Hiên Hoa một mình xuyên qua rừng rậm, cuối cùng cũng đi ra ngoài.
Hắn cái gì cũng không hiểu, nhưng năng lực học tập của hắn rất mạnh, rất nhanh, hắn đã thành một đứa trẻ ăn mày ở chỗ đó.
Hắn nhìn đẹp đẽ, nên có thể được cho càng nhiều bánh bao. Mỗi lần hắn có được bánh bao, những tên ăn mày bên cạnh lập tức nhào tới cướp, giờ phút này hắn không có gì khác với một đứa bé bình thường. Ban đầu hắn bị người khác cướp mất bánh bao, hắn chỉ biết khóc. Sau đó hắn cũng hung ác lên, lấy được bánh bao lập tức nhét vào trong miệng, người khác đánh hắn, hắn sẽ vừa bị đánh vừa ăn.
Lúc hắn gặp được Ngưng Hoa, là vào một ngày mưa. Mấy tên ăn mày vây hắn vào giữa hung hăng đấm đá. Bánh bao của hắn lăn trên mặt đất, hòa với nước bùn, lăn đến trước người Ngưng Hoa.
Ngưng Hoa bị bánh bao cản đường đi, bèn quay đầu nhìn qua, nhìn thấy Hiên Hoa ở giữa đám ăn mày ngẩng đầu lên, khẩn cầu nhìn nàng ta.
Nước mưa tẩy đi bùn đất trên mặt hắn, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của hắn. Một đôi mắt đều là cầu xin, mang theo gợn nước sóng sánh, thật là xinh đẹp đến làm người đau lòng.
Có lẽ là chưa từng thấy đứa nhỏ đẹp như vậy, Ngưng Hoa không khỏi dừng bước chân, đẩy đám người ra.
Hắn nằm ở trong nước bùn nhìn lên nàng ta, thật là một người xinh đẹp đến giống như tiên vậy. Nàng ta mặc váy xanh, mặt mày như họa, Ngưng Hoa liếc mắt một cái đã nhìn ra trên người Hiên Hoa có linh căn, lại thấy hắn đáng yêu như vậy, không khỏi động tâm tư nhận nuôi hắn.
Vì thế nàng ta khom lưng, bế hắn lên.
Ngưng Hoa đưa hắn rời khỏi chỗ đó, hứa hẹn cho hắn ấm no áo cơm, mà hắn hứa hẹn chờ hắn lớn lên, hắn sẽ bảo vệ Ngưng Hoa.
Khi đó, trong lòng hắn nghĩ, chờ hắn lớn lên, cho dù làm cái, giết người sát Phật, hắn đều bảo vệ nàng ta.

Hắn sẽ thành người hầu trung tâm của nàng ta, trở thành nanh vuốt của nàng ta.
Năm tháng trôi qua, trường sinh vô tận, hắn che chở nàng ta.
Ngưng Hoa mang theo hắn về động phủ, khi đó nàng ta mới chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Ngay lúc đó Tu chân giới không quá giống hiện tại, tất cả mọi người là mới bắt đầu tu tiên, linh khí đầy đủ, cũng không có đại tông môn gì. Có rất nhiều Yêu tu Ma tu, Nhân tu chẳng qua chỉ là một nhánh không gây chú ý trong số đông đảo tu sĩ thôi.
Nàng ta kiểm tra linh căn, sau khi phát hiện hắn chỉ là Tam linh căn bậc bốn, không phải nàng ta không thất vọng. Nhưng mà nàng ta cũng coi như là người cởi mở, ngược lại an ủi hắn: “Tuy rằng ngươi khó có thể phi thăng, nhưng nếu tu hành tốt, cũng có thể có ngàn năm thọ mệnh. Bước nửa bước vào tiên môn, so với những con kiến phàm nhân kia, cũng coi như là may mắn.”
Khi đó hắn lẳng lặng nhìn nàng ta, tuy rằng không hiểu nàng ta nói cái gì lắm, nhưng hắn luôn cảm thấy phàm là nàng ta nói tất nhiên đều đúng.
Ngay từ là tâm tư thu đồ đệ, sau khi phát hiện linh căn không tốt, Ngưng Hoa cũng không còn tâm tư này.
Mỗi ngày mang theo hắn vui chơi khắp nơi.
Khi đó hắn vẫn là đứa nhỏ, thích tất cả những thứ mới lạ, nàng ta bèn mang theo hắn đi khắp mọi nơi. Hắn thích châu chấu, thích đồ chơi làm bằng đường, nàng ta đến nhân gian học, ở động phủ của mình, mỗi lần hắn không vui, nàng ta bèn dùng cỏ khô nhanh chóng bện ra cho hắn một con châu chấu, hoặc là làm ra một món đồ chơi làm bằng đường.
Đồ chơi làm bằng đường không dễ cất giữ, sau đó hắn bèn bỏ đi, thực thích những con châu chấu cỏ đó.
Hắn chuẩn bị một cái hộp gỗ, thật cẩn thận đặt châu chấu cỏ ở bên trong. Ngưng Hoa cười hỏi hắn: “Ngươi làm gì vậy?”
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng ta, nghiêm túc trả lời: “Ta muốn giữ thật kỹ tất cả những đồ Ngưng Hoa cho ta, không thể ném.”
Ngưng Hoa không khỏi bật cười.
Sư phụ của nàng ta là một người tu đến đại đạo, ở trên mặt tình cảm cực kỳ lạnh nhạt, từ nhỏ đã nói cho nàng ta, thân là tu sĩ, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi thế giới này phi thăng lên thượng giới. Có thể đa tình, không thể thâm tình. Vì thế tuy rằng nàng ta đối với người khác tốt, nhưng trong xương cốt lại là chưa bao giờ thật cẩn thận đi tìm hiểu những tình cảm đó.
Nhìn vẻ mặt hài tử nghiêm túc, nàng ta cũng chỉ cảm thấy ấu trĩ buồn cười. Xoa xoa đầu của hắn, ôn hòa nói: “Cũng được, chờ ngày sau ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi nhìn những thứ này nhớ tới ta, cũng rất tốt rồi.”
“Ngươi sẽ không ở bên ta ư?” Hiên Hoa nhíu mày. Ngưng Hoa gật đầu, mỉm cười nói: “Sớm muộn gì có một ngày, ta sẽ phi thăng.”
“Ta cũng muốn phi thăng.” Hiên Hoa nghiêm túc nhìn nàng, nắm chặt nắm tay: “Ngươi ở nơi nào, ta cũng ở chốn đó.”
Tam linh căn bậc bốn, muốn phi thăng, cái này cũng thật quá khó khăn.
Nhưng mà Ngưng Hoa không tàn nhẫn nói ra sự thật này cho đứa nhỏ trước mặt, nàng ta chỉ nói: “Được, ta và ngươi cùng nhau phi thăng.”
Hiên Hoa là người rất nghiêm túc, hắn đã quyết định muốn phi thăng thì sẽ nỗ lực đi theo Ngưng Hoa học tập.
Ngưng Hoa đả tọa, hắn cũng đả tọa, một đứa nhỏ, cho dù mùa đông giá lạnh ngày hè nóng bức, đều nghiêm túc ngồi ở bên người Ngưng Hoa. Dù Ngưng Hoa là người lạnh nhạt, lâu rồi cũng cảm thấy mềm lòng.
Nhìn Hiên Hoa, nàng ta lại cảm thấy trong lòng có một góc vô cùng mềm mại.
Nhưng tim nàng ta như huyền băng Côn Luân, cho dù hòa tan một chỗ thì phía dưới cũng là nham thạch dày đặc.
Nhưng điều này cũng không cản trở việc nàng ta đối xử tốt với Hiên Hoa.
Hiên Hoa 23 tuổi Trúc Cơ, khi đó Ngưng Hoa là Trúc Cơ hậu kỳ. Ngày đó Ngưng Hoa tặng hắn một thanh kiếm, ôn hòa nói: “Ngươi đi ra ngoài rèn luyện đi.”
“Thiên hạ này rất lớn, ngươi nên đi nhìn xem. Xem càng nhiều người, càng nhiều chuyện, đạo của ngươi cũng kiên định.”
“Đạo?” Hiên Hoa mờ mịt. Ngưng Hoa chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ra biển mây ở phương xa, lạnh nhạt lên tiếng: “Đạo là tín niệm, là chấp nhất. Ngươi chấp nhất với cái gì, cái đó chính là đạo của ngươi. Đạo không thể dao động, không thể quay đầu lại, nếu không tức là đạo tâm rách nát. Nếu đạo tâm đã vỡ, cho dù đã là Đại Thừa độ kiếp, đều không trốn khỏi vận mệnh thần hủy ngã xuống.”
“Bây giờ ngươi còn nhỏ,” Nàng ta quay đầu nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa: “Nên đi nhiều trông thấy việc đời.”
“Vậy... Ngưng Hoa không đi cùng ta sao?” Hiên Hoa có chút sợ hãi, nắm kiếm nói: “Nơi không có Ngưng Hoa, ta không muốn đi.”
Ngưng Hoa mỉm cười không nói, nàng ta lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt lại là kiên định không cho phép từ chối.
“Đi thôi.”
Nàng ta phất tay áo một cái, đẩy hắn xuống núi. Chờ tới dưới chân núi, Hiên Hoa quay đầu lại nhìn, thấy nàng đứng ở vách núi trong đám mây, áo bào màu xanh, như tiên như họa.
Hiên Hoa mím môi, hắn muốn trở về.
Nhưng mà…
Hắn chưa bao giờ từ chối nàng ta.
Sự thuần phục của hắn với nàng ta giống như là chú ngũ, khắc vào linh hồn của hắn.
Nàng ta muốn hắn đi cùng nàng ta, hắn sẽ tới.
Nàng ta muốn hắn rời đi, hắn sẽ đi.
Vẫn luôn là như thế, trước sau là như thế
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play