Edit: Naughtycat
 
Cuối cùng lúc cột sáng nhá lên ánh sáng thì trời đất xung quanh quay cuồng, Tần Tử Thực theo bản năng nắm lấy tay Tô Thanh Y, Tô Thanh Y quay đầu lại nhìn hắn, ở giữa hào quang không nhịn được mỉm cười.
Sau khi rơi xuống đất, hai người mới phát hiện đây là ở trong một cái sơn cốc, Tần Tử Thực còn ôm nàng, mà Lận Quan Tài đã không biết đi đâu.
Hai người nhíu mày, Tô Thanh Y hỏi: “Lận Quan Tài đâu?”
“Không cẩn thận rơi xuống quá xa...” Hệ thống có chút bất đắc dĩ trả lời.
“Mẹ nó vậy làm sao bây giờ?” Trong đầu của Tô Thanh Y hỏng mất. Hệ thống nghiêm túc nói: “Đợi tí ta thử điều chỉnh một chút, cho ta thời gian một ngày, ta có thể định vị chính xác vị trí của hắn. Các ngươi đi tìm Thẩm Phi trước đi.”
“Vì sao phải đi tìm Thẩm Phi?”
“Lận Quan Tài trở lại chắc chắn sẽ đi tìm Thẩm Phi với Mai Trường Quân, trận pháp ta cho ngươi chỉ có thể trở lại thời gian người hiến tế ra đời, cho nên chắc chắn Lận Quan Tài sẽ đi tìm Thẩm Phi trước.”
“Tốt, cho ta vị trí của Thẩm Phi.”
“Có ngay.”
Tô Thanh Y trò chuyện với hệ thống trong đầu, nhíu mày ngẩn người, Tần Tử Thực im lặng nhìn nàng, thấy nàng không cử động gì thì cẩn thận ôm nàng vào trong lòng, sau đó chôn đầu vào cần cổ nàng, hít một hơi thật sâu.
Cả người hắn đều là máu, trên mặt cũng có vết máu, Tô Thanh Y vừa quay đầu lại, nhìn thấy cả người hắn giống như mới được vớt ra từ trong máu vậy; im lặng ôm nàng. Tim nàng bỗng nhiên chậm lại một nhịp, thân thể cứng lại, động cũng không dám động.
“Thanh Y,” Tần Tử Thực thấp giọng nói, âm thanh nhẹ nhàng trong gió đêm, dịu dàng như muốn hòa tan người vào trong đó: “Ngươi nghĩ kỹ chưa, ngươi có thích ta không?”
“Ngươi... Ngươi trị thương trước đi...” Tô Thanh Y không biết nên trả lời thế nào, có cái đáp án hình thành trong đầu của nàng.

Có thích không?
Nếu như không thích...
Vì sao nghĩ đến lúc đó hắn có khả năng sẽ chết lại không chút do dự nhào tới.
Khi đó không nghĩ đến có hệ thống, không nghĩ đến mình có thể sống, cái gì đều cũng không nghĩ, trực tiếp nhào vào trước người hắn.
Tô Thanh Y ngẩng đầu, nhìn người trước mặt đang cúi đầu chăm chú nhìn ánh mắt nàng, dịu dàng mà yên tĩnh.
Đại khái đang là giữa mùa xuân, trong sơn cốc trống trãi, khắp núi đồi đều đầy hoa dại, trên bầu trời không có chút mây đen nào, ánh sao lấp lánh, dừng lại trong mắt của hắn hòa với hình bóng nàng trong đó làm cho nàng giống như dừng trên dãy ngân hà.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, mang theo ấm áp, hắn nhìn nàng chăm chú, chậm rãi nói: “Thanh Y, ngươi có thích ta không?”
Âm thanh của hắn bao vây lấy nàng, nàng không thể nói được lời trái lương tâm.
Nhưng nàng không dám nói, nàng im lặng nhìn hắn chăm chú, chậm rãi nói: “Nhưng mà... Tử Thực, lúc nãy ngươi cũng nghe thấy, ta là Nhiễm Diễm.”
Nói xong, nàng cười khổ, có chút tuyệt vọng nói: “Ta không phải là Tô Thanh Y nữ nhi của Thành chủ Thừa Thiên thành, ta là người bị ngươi một kiếm xuyên tim, sau đó đoạt xá trọng sinh Nhiễm Diễm ma quân.”
Nghe lời này, sắc mặt Tần Tử Thực trắng bệch.
Hắn nhớ lại một kiếm kia năm năm trước, nữ tử áo đỏ kia đầu cũng không quay lại. Lúc đó hắn chỉ cho rằng mình là trừ ma vệ đạo, nhưng trước giờ cũng không nghĩ, là nàng...
Thì ra là nàng...
Nếu như nàng là Nhiễm Diễm, vậy thì nàng vẫn là Tô Thanh Y của thế kỉ hai mươi mốt sao? Nếu nàng là Tô Thanh Y của thế kỷ hai mươi mốt, vậy thì lúc nàng làm Nhiễm Diễm đã từng trải qua những gì?
Nhớ đến những tin đồn của quá khứ, nàng giết người thân bạn bè của mình, nàng vì ngộ đạo mà luyện hoá đệ tử mười phái, nàng bị toàn bộ Tu chân giới đuổi giết, trốn đông trốn tây.
Nếu nàng là Tô Thanh Y, nàng sẽ không làm những chuyện này. Nếu những chuyện này không phải nàng làm vậy thì bị mất đi toàn bộ người thân bạn bè, bị toàn bộ Tu chân giới hiểu lầm, bị chính tay hắn giết chết, còn bị đạo lữ tương lai của mình thiên đao vạn quả, vậy cuộc sống của nàng có bao nhiêu đau khổ chứ?
Vậy mà hắn còn là hung thủ trong đó.
Nếu như không phải là hắn, nàng sẽ không chết.
 
Thiếu chút nữa hắn lại giết nàng... Thiếu chút nữa đã không còn gặp lại nàng.
Nghĩ đến đây, hắn rất cảm kích trời cao. Hắn giơ tay lên đặt bội kiếm của mình vào trong tay Tô Thanh Y.
Tô Thanh Y hơi sửng sốt, không hiểu được hắn muốn làm gì, Tần Tử Thực nhìn dáng vẻ đần ra của nàng, cúi mặt xuống, thản nhiên nói: “Ta vốn là... Muốn ngươi giết ta.”
“Ta...” Tô Thanh Y sốt ruột muốn giải thích, hắn giơ ngón tay lên đặt trên môi của nàng, “Suỵt” một tiếng, nói tiếp: “Nhưng, ta luyến tiếc.”
“Không phải là luyến tiếc cái mạng này mà là ta muốn ở cùng một chỗ với ngươi, nên luyến tiếc chết.”
“Cho nên Thanh Y,” Hắn nhìn hai người cùng nhau cầm Bạch Ngọc kiếm, thấp giọng nói: “Mạng của ta cho ngươi, kiếm của ta cũng cho ngươi. Từ nay về sau, nguyện ngươi không lo lắng, vô lo vô nghĩ, chúng sinh thiên hạ này, quân tâm sở hướng, chỉ mình nàng.”
Tô Thanh Y kinh sợ, nàng ngơ ngác nhìn nam tử mặt đầy thật lòng trước mặt, một lúc sau, cuối cùng không nhịn được nhắc nhở: “Ta là Nhiễm Diễm, Nhiễm Diễm ma quân.”
“Ta biết.” Tần Thử Thực ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Xin lỗi, lúc trước... Đã ngộ thương ngươi.”
“Ta là Ma tu, ta giết rất nhiều người, có cả người vô tội nữa, ngươi biết không!” Tô Thanh Y bỗng nhiên lớn tiếng, có chút khó tin nói: “Ngươi là Kiếm tiên, là người đứng đầu Kiếm đạo, là Phong chủ Thủ Phong của Thiên Kiếm tông , ngươi giết ta là chuyện đương nhiên, ngươi biết không!”
“Nhưng,” Tần Tử Thực nắm chặt kiếm của mình, run giọng nói: “Ta là Tần Tử Thực,” nói xong, hắn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn nàng: “Còn ngươi là Tô Thanh Y.”
“Ngươi sẽ không lạm sát người vô tội, ngươi sẽ không xem mạng người như cỏ rác. Ta biết ngươi giết rất nhiều người, ta cũng biết ngươi là Ma tu, nhưng ngươi nhất định có lý do của mình.”
“Từ khi tu đạo đến nay, ta không có gì phải hối hận hết,” Tay Tần Tử Thực run run, giống như hồi tưởng lại quá khứ thảm khốc: “Nhưng mà, giết ngươi, vào lúc ngươi gian nan nhất lại không nhận biết ngươi, không trợ giúp cho ngươi, điều này chính là chuyện hối hận nhất của Tĩnh Diễn ta ở kiếp này.”

Tô Thanh Y im lặng, nghe Tần Tử Thực nghiêm túc nói chuyện với nàng, vậy mà nàng lại không nhịn được chua xót trong lòng.
Nàng bắt đầu nhớ lại, nếu như mười lăm năm trước hắn ở bên cạnh nàng thì sẽ là dáng vẻ gì?
Hắn ấm áp như vậy, đáng tin như vậy, cường đại như vậy, nam nhân nghiêm túc như vậy, hắn nhất định sẽ yêu nàng thật lòng, bảo hộ nàng, sẽ không buông tay với nàng, phản bội nàng.
Có thể nàng sẽ không mất đi người thân bằng hữu, sẽ không còn chỉ có một mình, mỗi ngày sẽ không mang theo những vết thương mà trốn đông trốn tây trong mười năm, sẽ không ở lúc đau đến bò đều bò không nổi, phải cúi đầu uống nước bùn dưới đất; tại lúc sốt cao không hạ, phải nhảy vào trong sông để hạ nhiệt độ.
Mười năm đó quá thảm khốc, biến nàng từ một người sống kiêu ngạo, không biết sự đời, tiểu cô nương ngây thơ, biến thành dáng vẻ hôm nay.
Dè dặt cẩn trọng trong từng bước đi.
Dùng nụ cười che lấp tất cả khổ sở, dùng dáng vẻ giương nanh múa vuốt để che lấp sợ hãi.
Lại không dám đi yêu ai, được người khác yêu, cũng sẽ cẩn thận hoài nghi.
Thật sự yêu ta sao?
Ta như vậy, hắn sẽ yêu sao?
Nghĩ như vậy, đột nhiên nước mắt nàng rơi xuống, Tần Tử Thực lẳng lặng nhìn nàng, dường như có chút bất đắc dĩ: “Sao lại khóc rồi?”
“Vì sao... Vì sao bây giờ mới đến?”
Vì sao không đến vào mười năm trước, vì sao ở lúc cuộc sống ta gian nan nhất không đến?
Tại sao phí thời gian nhiều năm nhiều tháng, làm ta không còn là ta nữa.
Tần Tử Thực nhìn nước mắt của nàng, trong lòng cảm thấy từng đợt đau đớn, hắn giơ tay lên ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: “Xin lỗi, ta đã đến chậm.”
“Ngươi có biết không... Ngươi có biết không,” ấm ức nhiều năm cuối cùng cũng được phát tiết, Tô Thanh Y gào khóc: “Ta rất sợ, khi đó ta thật sự rất sợ...”
Bị đuổi giết mỗi ngày, mở mắt là đao quang huyết ảnh. Sợ cuối cùng không tỉnh lại được nữa, sợ vĩnh viễn không tìm được chân tướng.
“Mọi người đều chết... Người yêu quý ta, đều chết... Chỉ có ta. Nhưng cái gì ta cũng không biết! Ta tìm nhiều năm như vậy... Nhưng cái gì ta cũng không biết...”
“Ta cho rằng ta còn có đệ đệ... Ta cho rằng ta còn Tạ Hàn Đàm... Ta chạy trốn khắp nơi, ta sợ bọn họ bị liên luỵ, mười năm, ngay cả gặp bọn họ ta cũng không dám...”
“Nhưng bọn hắn lại lừa ta! Bọn họ lừa ta!”
“Vì sao khi đó ngươi không đến! Vì sao ngươi không đến!”
“Thật xin lỗi...” Mắt Tần Tử Thực chua xót, hắn ôm nàng, khàn khàn nói: “Sẽ không bao giờ, Thanh Y, ta ở đây sẽ không bao giờ làm cho ngươi phải trải qua những ngày như thế nữa.”
“Tần Tử Thực...” Tô Thanh Y gọi hắn.
“Ừ.”
“Tần Tử Thực...”
“Ta đây.”
“Tần Tử Thực...”
“Hả?”
“Ta thích ngươi.”
Thế giới bỗng nhiên an tĩnh lại.
Tần Tử Thực không thể tin, ôm cô nương trong ngực, thân thể cứng lại. Qua hồi lâu, hắn chậm rãi cười, cúi đầu nói: “Ta cũng thế.”

Tô Thanh Y ở trong ngực hắn ngẩng đầu lên, nàng chỉ đến ngực hắn, cả người được hắn ôm vào trong ngực, cứ như vậy ngẩng đầu nhìn hắn, mặt đỏ bừng giống như một chú mèo nhỏ.
Ánh sao phản chiếu trong mắt hắn, trên mặt hắn là nụ cười không thể nào che giấu được, giống như là quang cảnh mùa xuân hòa tan băng tuyết Côn Lôn, đẹp đến mức làm người ta kinh tâm động phách.
Tô Thanh Y nhìn nụ cười của hắn, cảm thấy tim đập thình thịch, thình thịch, tựa như vang vọng cả sơn cốc, Tần Tử Thực yên lặng nhìn nàng, nhắm mắt lại, chậm rãi cúi đầu xuống.
Hắn ôm lấy nàng, cúi đầu hôn nàng. Nụ hôn của hắn dịu dàng tinh tế, giống như con người của hắn, dịu dàng đến mức làm cho người khác không có cách nào từ chối.
Hương hoa thoang thoảng trong không khí, trong sơn cốc tiếng ve kêu vang, hai người bọn họ giống như lần đầu biết hôn, nhịp tim đập nhanh chóng, không đành lòng rời ra.
Hôn một lần lại một lần, hai người thở hổn hển tách ra, Tần Tử Thực im lặng nhìn nàng, đuôi mày khóe mắt tất cả đều là ý cười. Tô Thanh Y đỏ bừng mặt, thở gấp nói: “Ta... Ta đột nhiên nhớ ra ta có một vấn đề... Muốn hỏi ngươi!”
“Hử?”
“Ngươi... Ngươi nói ngươi biết ta đã rất lâu rồi, hơn năm mươi năm,” Tô Thanh Y ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hắn: “Có phải lúc ta vẫn còn là Nhiễm Diễm, ngươi thầm mến ta!”
Nghe được lời nói này, Tần Tử Thực hơi sửng sốt, sau một lúc, hắn cười ha hả.
Tiếng cười hắn trong sáng sạch sẽ, lồng ngực hơi rung động.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, ôn hoà nói: “Đúng vậy ta thích ngươi, từ rất lâu, rất lâu rồi.”
“Gạt người,” Vẻ mặt Tô Thanh Y khiếp sợ: “Hơn năm mươi năm, đây không phải lúc ta vẫn còn là con nít, ngươi đã nhìn trúng ta rồi? Có phải là ngươi trưởng thành sớm đúng không?”
Tần Tử Thực chỉ cười mà không nói gì, hắn yên lặng nhìn nàng, nhìn vẻ vui thích trên mặt nàng.
Nàng thích hắn, đúng nên thích hắn.
Để cho kẻ yếu đuối, vô năng, xấu xí Tần Tử Thực kia chôn ở trong bùn đất, để cho người anh tuấn, tốt đẹp, cường đại Tần Tử Thực hôm nay nở rộ ở trong lòng của nàng.
Hắn không thể nói cho nàng, hắn sợ nàng nhớ tới sự vô năng khó chịu kia của mình, vì thế hắn giơ tay lên xoa hai gò má của nàng, ôn hoà nói: “Thanh Y, ta vẫn luôn đợi một người.”
“Ta yêu nàng, bảo hộ nàng, nàng là thê tử của ta, ở cùng một chỗ với ta, sống cuộc sống an ổn.
“Ta đợi rất nhiều năm, rất nhiều năm.”
“Cuối cùng đợi được ngươi, Tô Thanh Y.”
“Ta muốn ở cùng một chỗ với ngươi, ta muốn cưới ngươi.” Hắn dịu dàng nói: “Có được không?”
Không ai có thể từ chối lời thỉnh cầu như thế này được. Tô Thanh Y không nói lời nào, cúi đầu vùi vào trong ngực của hắn, cảm giác mặt nóng đến phát bỏng, nghe Tần Tử Thực hỏi một lần lại một lần hỏi: “Có được không? Có được không? Thanh Y?”
“Được.” Cuối cùng nàng cũng lên tiếng.
Giây phút này, nàng cảm thấy nàng đã dùng hết dũng khí cả cuộc đời của mình rồi.
 
Naughtycat: Sắp hết một năm rồi, chúc mọi người một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý. Happy New Year ^^


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play