-Lữ đạo soái có nói vì việc gì không? Ta đang bận khách, nếu không có gì khẩn cấp, bảo về bẩm cùng đại soái ta không thể đến ngay được.



Vũ Tu Văn đáp:



- Chính quản gia Lữ đạo soái đích thân đến mời sư phụ. Đệ tử cũng đã có nói sư phụ bận khách khứa, không đi ngay được, nhưng y nói chuyện này cực khẩn, thỉnh sư phụ đến ngay lập tức.



Quách Tĩnh nghe nói, cho rằng đấy là quân tình hệ trọng, ông đứng dậy, chắp tay xin lỗi Tiêu Phong cùng mọi người:



- Tiêu tướng quân, Liễu công tử, xin các vị dùng bữa trước, xong việc, ta sẽ về ngay - quay sang Hoàng Dung, ông dặn - Dung nhi, muội thay ta tiếp đãi các vị cùng Tiêu tướng quân, ta sẽ tìm cách về sớm.



Hoàng Dung trầm ngâm một lúc, bà chậm rãi nói:



- Giờ này mà Lữ đạo soái đến đòi Tĩnh ca, chỉ sợ nguyên do ...



Bỗng Lâm yên Bích đứng dậy, nói:



- Quách đại hiệp, Quách phu nhân, chúng ta đến quấy rầy cũng đã gần nguyên ngày rồi, giờ phải cáo từ, ở lâu hơn nữa, quan thủ thành Tương Dương biết Tiêu đại ca cùng Công chúa Tân Nguyệt hiện ở đây, sẽ nhiều rắc rối!



Quách Tĩnh đáp:



- Chuyện Công chúa Tân Nguyệt lưu trong nhà ta, chỉ có hai đứa đệ tử biết. Ta đã cấm ngặt chúng tiết lộ ra ngoài. Nếu Lữ đạo soái hay biết, chắc chắn ông ta đã sớm áp tải Công chúa Tân Nguyệt về Lâm An để lĩnh thưởng rồi, do đó ta đã phải giấu!



Liễu như Lãng bàn: "Chuyện Công chúa Tân Nguyệt ở đây, có khi Lữ đạo soái chưa rõ! Nhưng đại ca cùng chúng ta đến quý phủ đệ, khá nhiều người trông thấy, chỉ e Lữ đạo soái nghe phong thanh, đột nhiên đòi Quách đại hiệp đến gặp, chắc hẳn ông ấy muốn tìm hiểu sự việc!




Hoàng Dung lặng thinh, bà nghĩ thầm, mình đã sớm dự liệu tình huống này. Vừa rồi, bà không nói ra, vì bà đã chưa quyết đoán hẳn, ban đầu, bà nghĩ để bọn người Tiêu Phong trên đường ra khỏi Tương Dương đụng độ một trận lớn sống còn với quân binh, chưa hẳn là một ý tệ, còn hơn dễ dàng chịu thả hổ về rừng. Nhưng khi bà mục kích Lâm yên Bích tình nguyện chữa thương Quách Phù, rồi thấy Tiêu Phong trước sau khí độ quang minh lỗi lạc, bà lập tức lấy quyết định, cất tiếng sang sảng nói:



- Các vị nên đi sớm thì hơn! Chần chừ lâu ở đây, sợ sẽ không sao ra khỏi thành được nữa!



Khi Quách Tĩnh nghe Hoàng Dung nói, ông hiểu sự tình có khi đã đến chỗ khẩn cấp, bèn bảo:



- Để tự ta tiễn chư vị ra ngoài thành, quan quân thủ thành sẽ không dám ngăn cản đâu!



Hoàng Dung thấy ông hoảng hốt, bà vội bảo:



- Tĩnh ca phải mau đến Lữ phủ, tránh làm ông ta sinh nghi, hiện thời cửa thành còn mở, để muội đưa họ ra.



Tiêu Phong tiến ra một bước, ông chắp tay, khom mình hành lễ Quách Tĩnh, nói:



- Ân tình Quách đại hiệp, Tiêu Phong không bao giờ quên, ngày sau thề quyết báo đáp!



Quách Tĩnh đưa tay đỡ ông, miệng đáp:



- Ta không mong báo đáp, chỉ hy vọng sau này gặp lại, sẽ không phải mặt đâu mặt trên chiến trường!



Ông vừa bước đi, vừa tiếp:



- Quản gia của Lữ phủ hãy còn ở nơi trước, các vị chờ ta cùng hắn đi khỏi, rồi hãy ra cửa. Nếu vì lý do gì mà không thoát được ra ngoài, Dung nhi ... muội cố thu xếp tìm chỗ giấu Tiêu tướng quân.



Hoàng Dung đáp:



- Muội hiểu rồi, ca ca mau lên đường, muội đảm bảo đưa được họ an toàn rời thành.



Quách Tĩnh biết Hoàng Dung cơ trí, giỏi ứng biến, ông chắp tay chào mọi người:



- Chư vị, hẹn gặp lại!.



Ông ra phía trước, theo người quản gia đến Lữ phủ.



Tiêu Phong chắp tay nói với Hoàng Dung:



- Quách phu nhân, bọn ta xin cáo từ tại đây, không dám nhọc sức đại giá phu nhân, phu nhân cứ để tự bọn ta xuất thành.



Hoàng Dung cười hỏi:



- Ông vẫn còn chưa yên tâm, còn nhớ chuyện cũ ta đã làm, sợ ta sẽ lại thừa dịp quấy rầy ông nữa chăng? Ông hãy vững tâm, ta theo lời Quách ca giặn, đưa tiễn các vị an toàn, nhất quyết không chút xảo trá!



Tiêu Phong đáp:



- Ta không dám! Ta tuyệt chẳng có ý nghĩ đó. Tiêu Phòng rất ngưỡng mộ tấm lòng vì nước vì dân của Quách phu nhân, sự thực là e ngại phiền phức phu nhân thôi. Nếu phu nhân đã có lòng giúp, ta cũng không khách khí nữa, mọi việc xin để phu nhân an bài.



Hoàng Dung đáp:




- Hay lắm! Mình đi ngay đi thôi! Tu Văn, cho sửa soạn yên cương con tiểu hồng mã và hai con ngựa khoẻ khác cho công chúa Tân Nguyệt và Tiểu Nhạn cô nương.



Vũ Tu Văn ứng tiếng nhận lệnh, gã đi nhanh ra đàng sau.



Cả bọn theo bà rời phủ đệ, Hoàng Dung nói:



- Quan quân thủ thành có khi đã được mật lệnh từ Lữ văn Đức, sẽ tra hỏi kỹ người xuất thành. Khi đến cổng thành, các vị cứ nhìn theo ánh mắt ta mà hành sự!.



Bà nhìn từng người, rồi hỏi:



- Các vị có hết lòng tin tưởng ta không?



Tiêu Phong ngẩng đẩu nhìn trời, ông buông một tràng cười dài, đáp:



- Sao không tin? Quách phu nhân dù gì cũng đã từng làm bang chủ Cái bang, theo như ta biết, bang chủ Cái Bang, đời đời chưa khi nào bội tín, xem nhẹ nghĩa khí cả!



Hoàng Dung cười nụ, đáp:



- Hay lắm! Quá khứ, ta đối xử ông ra sao, thế nhưng ông vẫn hết lòng tin tưởng ta! Hôm nay, bất cứ giá nào, ta quyết đưa các vị ra ngoài thành an toàn!.



Trong lúc bà nói, Vũ tu Văn dẫn con tiểu hồng mã đến, ngựa của Tiêu Phong cùng Liễu như Lãng đều buộc tại trước cửa phủ đệ. Quách phủ vốn là nơi khách giang hồ qua lại nườm nượp, người nhà thường xuyên trông chừng ngựa buộc ở đấy, tên quản gia của Lữ phủ chắc hẳn sẽ chẳng để ý nghi ngờ!



Mọi người lục tục lên yên, cũng như lúc đến, Lâm yên Bích cưỡi chung ngựa với A Tử, cả đoàn kéo nhau đi ra cổng bắc thành Tương Dương. Lúc đó đang chiều tối, nhà nhà đều đã lên đèn, trên đường thưa thớt người qua lại, vài ba đứa trẻ nhẩn nha chơi đùa, nghe có tiếng mấy bà mẹ gọi con về ăn cơm. Tiêu Phong chợt nhớ lúc ông còn ở phủ đệ công chúa Tân Nguyệt nơi thành Nguyệt Nha, ông cũng đã từng thấy cảnh mẹ gọi con trên đường phố, ông không ngăn nổi cảm khái trong lòng, các bà mẹ nào, ở đâu, cũng giống nhau hết, dưới trời, người dân đâu đâu, ai cũng có thân nhân, ai cũng có nhà cửa, dẫu diện mạo khác nhau, nhưng cùng một ao ước cuộc sống thanh bình yên ổn, chỉ vì phân biệt người Hán, người Mông Cổ, người Khiết Đan, chỉ vì kỳ thị chủng tộc, nhiều vua chúa đã không chịu an phận thủ thường, cũng như bây giờ, lúc Mông Cổ cường thịnh, gia tộc Thiết Mộc Chân đưa vó ngựa sắt giẫm đạp bốn phương, mong nhất thống thiên hạ. Ngồi trên ngựa, Tiêu Phong càng nghĩ càng thấy chán ghét chiến tranh, ông tự nhủ "Người ta không thể sống chung hoà bình, chỉ vì dưới trời này còn lắm kẻ ôm ấp nhiều dã tâm. Ôi! sao chỉ vì tham vọng cá nhân, họ đang tâm gây cảnh sinh linh đồ thán. Ngay cả nếu Hốt Tất Liệt không dã tâm, chắc gì đã không có kẻ nuôi mộng tranh đoạt thiên hạ đến làm thuyết khách, đưa ý kiến, bảo nhất thống thiên hạ rồi, sẽ không còn chiến tranh nữa? Những kẻ mang tâm thuật đó, thời nào cũng có, ở đâu cũng có, chúng chỉ có thể bị trấn áp một được quãng thời gian, nhưng không bị trừ tuyệt .... hòng tránh hoạ cho muôn đời!"



Tiêu Phong miên man suy nghĩ, ông tha thiết mong muốn có cách gì giúp trăm họ vĩnh viễn an cư, lạc nghiệp, có điều, nghĩ hoài không ra! Ông chán nản thở dài, không muốn nghĩ nữa!



Chẳng mấy chốc, họ đến cổng thành, quan quân thủ thành đang triển khai đóng cửa. Hoàng Dung đến gần viên chỉ huy, nói:



- Lý tướng quân, ta có việc khẩn cần ra ngoài, xin cho mở cửa.



Lý tướng quân nhận biết Hoàng Dung, vội chắp tay thưa:



- Quách phu nhân, xin mạo muội hỏi phu nhân việc khẩn cấp ra sao, Lữ đạo soái đã có lệnh, bất cứ ai rời thành đều phải tra hỏi lý do.



Ông ta thấy nhiều người cùng đi với bà, bèn nghĩ "Nếu một mình phu nhân xuất thành, ta không cần tra vấn, chỉ vì bà có nhiều người đi cùng, trong khi Lữ đạo soái đã đặc biệt ban lệnh phải kiểm soát kỹ những người của Quách phủ, họ số đông như vậy, thật khả nghi!"



Hoàng Dung sa sầm mặt, nói:



- Ngay ta cũng bị tra hỏi nữa sao? Hai mươi năm nay, vợ chồng ta giốc sức trấn thủ Tương Dương, không những chịu gian khổ, bộ không có chút công trạng nào hay sao? Hôm nay, vì đâu bày trò tra vấn thế này?



Gã tướng quân họ Lý vội đáp:



- Mạt tướng không dám, thành Tương Dương này, ai mà không cảm kích công ơn của Quách đại hiệp và Quách phu nhân! Ngặt rằng, đây là mệnh lệnh Lữ đạo soái, mạt tướng thực không dám không tuân.



Hoàng Dung suy nghĩ, rồi đáp:



- Được rồi, chuyện khá cơ mật, tướng quán ghé sát vào đây, ta nói nhỏ cho nghe.




Viên tướng quân đó bèn ghé sát vào, gã nghe Hoàng Dung nhỏ giọng:



- Bọn ta được tin tức giang hồ, công chúa Tân Nguyệt của Mông Cổ cùng Đông Liêu đại tướng quân Tiêu Phong hiện đang ở Trung nguyên, ta đã thương nghị cùng Quách đại hiệp, quyết định dẫn một số hảo thủ lên đường tìm cách bắt giam công chúa cùng gã đại tướng quân đó. Mình bắt được họ, có họ trong tay, dùng uy hiếp Hốt tất Liệt ngừng xâm lược trong vòng hai mươi năm. Có thể nhờ vậy, thành Tương Dương sẽ được sống yên ổn quãng thời gian đó!



Lý tướng quân nghe nói, gã vui mừng, đáp:



- Hạ tướng cũng nghe đồn một tướng quân Mông Cổ, hình như Tiêu tướng quân, đang xuống Trung nguyên. Võ công ông ta cực lợi hại, nhiều nhân vật giang hồ đã tìm cách ngăn cản ông ta, nhưng đều không thành công. Bây giờ Quách phu nhân thân chinh xuất mã, chắc sẽ bắt được thôi. Lại còn cô công chúa Mông Cổ tên Tân Nguyệt gì đó nữa? Mạt tướng chưa hay biết tin này, nhưng nếu bắt được cả hai, mỗi người đánh đổi mười năm ngừng chiến, thể nào Hốt tất Liệt cũng phải ưng thuận!



Hoàng Dung gật đầu, nói:



- Đúng thế! Muốn khống chế Tiêu Phong, giờ chỉ trông vào võ công ta! Trượng phu ta không thể rời xa Tương Dương, sợ trúng kế điệu hổ ly sơn. Ta hiện tụ tập dưới tay một số hảo thủ giang hồ, võ công họ khá cao, hy vọng thành công trong ý đồ bắt giữ tên Tiêu Phong đó!



Lý tướng quân đưa mắt nhìn đoàn Tiêu Phong, rồi gã chắp tay chào họ:



- Nguyên là hào kiệt giang hồ! Các vị đại hiệp cùng các vị hiệp nữ, Lý mỗ đã thất kính rồi! Xin được nghe tên họ các vị, sau này gặp mặt, chúng ta có thể dễ xưng hô, chuyện trò hơn!



Tiêu Phong thuận miệng ứng ra mấy cái tên, trầm giọng đáp:



- Ta tện Kiều Sơn - Chỉ vào Liễu như Lãng, ông nói - Vị này tên Mộc như Lương, mấy cô kia đều là sư muội của y.



Lý tướng quân đáp:



- Hân hạnh! Sẵn dịp, xin cho tại hạ được đại khai nhãn giới, được xem qua chút ít tuyệt kỹ của Kiều gia?



Tiêu Phong biết y không tin lời, muốn tự thẩm định các hảo thủ bên Hoàng Dung lợi hại ra sao! Ông mỉm cười, đưa tay tả đẩy ra một chưởng, kình khí lướt sát thân mình gã Lý tướng quân, đánh vào một đại thụ đàng sau lưng y. Lý tướng quân vừa cảm giác được kình phong mãnh liệt vút qua, chưa kịp né tránh, đã nghe "sầm" một tiếng đinh tai, lúc y ngoái đầu trông, thấy cây đại thụ đó đã bị chấn gẫy làm hai, cành lá nửa thân trên còn dăng ngang lưng chừng trời.



Gã tướng quân kinh hồn bạt vía, nghĩ bụng, lãnh phải chưởng đó, thì tiêu rồi! Thấy kình lực hiếm có, y lập tức tin lời Hoàng Dung nói, bà mời họ đi truy nã tướng quân Mông Cổ , chẳng phải bà bịa chuyện! Gã bèn đưa ra một tấm thẻ mỏng, nói:



- Quách phu nhân, xin bà ghi hộ vào đây nguyên nhân rời thành, tuỳ tùng gồm những ai ... Nếu Lữ đạo soái tra vấn, mạt tướng cũng có chứng từ.



Hoàng Dung chẳng nói chẳng rằng, bà nhận tấm thẻ, ghi vào mấy dòng, rồi đưa trả lại y, làm ra vẻ nén giận, nói:



- Rồi đó! Đừng làm mất thì giờ ta nữa!



Gã Lý tướng quân vội giơ tay làm hiệu, thét bảo quân sĩ:



- Mau mở cổng thành, để Quách phu nhân cùng tuỳ tùng xuất thành!



---- Xem tiếp hồi 99 ----


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play