(Trực sấm Tương Dương = Xông xáo thẳng Tương Dương)



Lâm Yên Bích đưa thư cho Tiêu Phong.



Ông đọc qua, thần sắc ngưng trọng, điều ông e ngại nhất giờ đã thành hiện thực.



Hồi đó, ông giục ngựa, ngày đêm đi Đại Thắng quan, vì sợ Tân Nguyệt bị đưa về Tương Dương, để rồi trúng kế Hoàng Dung. Rốt cục, Tân Nguyệt cũng đã bị đem về giam ở Tương Dương.



Ông hiểu rõ con người Hốt Tất Liệt, y tuy hết sức yêu quý Tân Nguyệt, nhưng sẽ không vì cô mà y thay đổi kế hoạnh Nam chinh. Ông gấp thư, đứng vụt dậy, nói:



- Bây giờ, ta phải đi Tương Dương! Tân Nguyệt có ơn cứu mạng, cho dù là đầm rồng hang hổ ... ta cũng nhất quyết xông vào.



Lâm Yên Bích cũng đứng lên, nói:



- Muội đi luôn! Muội thuận đường lên bắc về Hạnh Hoa cốc, xin theo huynh xông vào Tương Dương! Chết là cùng!



Tiêu Phong cảm giác hào khí trong câu nói của cô, ông liếc nhìn cô, rồi buột miệng nói:



- Tốt! Chết là cùng! Mình đi ngay đi thôi!.



Ông rảo bước tiến ra ngoài, Lâm Yên Bích và A Tử nhanh chóng nối gót, cùng nhau lên ngựa, ra đi. Vẫn như cũ, Lâm Yên Bích và A Tử cưỡi chung một ngựa, theo Tiêu Phong rong ruổi về hướng bắc.



Đó cũng là lộ trình khi xưa Lâm Yên Bích đánh xe đưa Tiêu Phong trốn chạy từ bắc xuống nam, bây giờ họ đi ngược về bắc.




Lúc đó, Lâm Yên Bích quá lo lắng bệnh tình Tiêu Phong, cô chạy ngày chạy đêm. Bây giờ đến lượt Tiêu Phong sốt ruột an nguy của Tân Nguyệt, ông cũng cùng một mối khẩn thiết mà kiêm trình. Nghĩ đến nỗi niềm từ ngày đặt chân xuống Trung nguyên đến giờ, hết A Tử đến Lâm Yên Bích đều đã phải bôn ba rong ruổi cùng ông vượt qua biết bao gian nguy, Tiêu Phong chợt ân hận trong lòng! Cũng như khi xưa, ông cùng A Châu chạy thục mạng đi Tụ Hiền trang, họ không khi nào có được một phút thanh thản! Chắc ông trời đã định sẵn, số ông suốt đời chìm đắm trong vòng ân oán, lúc nào cũng phải chạy rông! Trong lòng không khỏi ưu phiền, ông tự nhủ, làm người trên đời, chịu ân nghĩa mà không báo đáp được, thì cũng uổng kiếp sống! Bất cứ xảy ra gì đi nữa, ông phải gắng cứu bằng được Tân Nguyệt, cho dù Tương Dương là nơi tuyệt nguy hiểm nhất dưới trời!



Ngày nọ, vượt qua khỏi Hán Thủy, ba người vào một tiểu trấn, nghỉ chân tại một quán trọ, Theo thói quen, Tiêu Phong uống rượu tràn cung mây, khiến Lâm Yên Bích trông thấy phải chau mày, cô hỏi:



- Huynh uống thế, đâu ích gì cho cơ thể?



Tiêu Phong cười ha hả, đáp:



- Chuyện gì cũng có thể bàn, nhưng chuyện uống rượu, xin miễn cho! Ta uống đã hai mươi năm hơn, đã quen quá rồi!



- Vậy a! Lâm cô nương này quản có hơi nhiều chuyện dữ a! Cô nương thực sự tự cho mình là ai? - A Tử lúc đó đang nhâm nhi một chén nhỏ, cô bèn nâng chén, nói - "Nào! Tỷ phu! Muội đấu tửu với huynh đây!



Nghe cô giễu cợt, Lâm Yên Bích không lấy làm giận, cô nhẹ giọng bảo:



- Ta làm thầy thuốc, thì làm cho đến nơi đến chốn, Tiêu đại ca thân thể cường tráng, uống nhiều dẫu không có gì hay, nhưng không có gì để e ngại cả! Chỉ là A Tử cô nương nhà cô, cơ thể đang còn mầm độc "Hồng Lăng thảo", tuy đã uống thuốc của ta, nhưng độc đó ... cả tháng nữa mới trừ tuyệt! Giờ cô nương uống rượu mạnh, độc tố trong người cô nó phát tác, hậu quả ra sao, ta không dám bảo đảm!



A Tử nửa tin nửa ngờ, cầm chén rượu trong tay, cô ngần ngừ, nhất thời không dám uống! Tiêu Phong đưa tay giằng lấy chén rượu đó, ông cười mà rằng:



- A Tử, muội thôi đừng uống, để ta uống cho!.



Nói xong, ông ực một hơi cạn chén.



Vào lúc ấy, bên ngoài vang tiếng quảt tháo. Tiêu Phong quay đầu, nhìn ra, thấy một toán quân binh áp giải một đám người áo quần lam lũ, đầu bù tóc rối, di chuyển về hướng nam. Bàn bên cạnh, có vị tú tài lắc đầu, than thở:



- Ôi! Lại đi bắt bớ ... đi trưng binh nữa rồi! Không biết khi nào mới chấm dứt cảnh này!



Tiêu Phong quay sang, ông chắp tay hỏi vị tú tài:



- Huynh đài, xin cho hỏi. Có phải quan phủ bắt họ đi sung quân, phải không?



Tú tài đáp:



- Trên danh nghĩa thì trưng binh, nhưng đúng ra, là bắt bọn họ đi tận Lâm An xây dựng nhà cửa cho các đại quan, các nhà quyền quý. Nhiều người bị chết dọc đường. Nếu may không chết, sau đó sẽ bị sung vào lính, trải trận mạc liên miên, nếu đụng thát tử Mông cổ, bọn họ mười phần không được lấy một phần sống còn! - Ông thở dài - Thành ra những người có tiền, họ cố chạy chọt quan phủ để không bị trưng binh. Chỉ khổ những nhà nghèo, phải giương mắt ra nhìn thân nhân đang bị dồn vào chỗ chết!



Tiêu Phong hồi tưởng, trăm năm trước, Đại Tống dẫu sợ người Khiết Đan, cũng không tệ hại đến như lúc này. Không ngờ, cách một trăm năm, mất cả lãnh thổ miền bắc rồi, mà triều đình vẫn cứ hủ bại, quân đội vẫn chẳng ra trò, yếu như gà mắc toi, giỏi mỗi trò sách nhễu bách tính! Cái thứ quân đội đó, phải đương đầu thiết kỵ Mông Cổ, khác gì đem trứng chọi vào đá! Lòng buồn vô hạn, ông nghĩ thầm "Sao thiên hạ cứ chiến loạn liên miên, mãi không dứt? Cũng một kiểu lý luận của Hốt Tất Liệt, khi nhất thống thiên hạ xong, liệu có được hoà bình không? Nhất thống bằng cái giá phải trả là xương trắng chất chồng của người dân, tại sao không cùng nhau sống chung hoà bình, hay biết mấy?". Càng nghĩ, ông càng tức tối, nâng chén định uống, khi nhìn lại, chén đã cạn, hồ rượu cũng sạch không còn một giọt, ông đập bàn, gọi:



- Tiểu nhị, mau đem thêm rượu!



Lâm Yên Bích trầm ngâm, cô tôn trọng giòng suy nghĩ Tiêu Phong.



Ông nâng hồ rượu, uống một hơi cạn, rồi đứng dậy, xua tay, nói:



- Thôi! Lên đường.



Lâm Yên Bích đặt một đĩnh bạc lên bàn rồi cùng A Tử theo Tiêu Phong ra ngoài, lên ngựa, tiếp tục hành trình.



Vài hôm sau, đến Tương Dương, ba người vào thành không gặp khó khăn gì, lúc ấy trời đã về chiều, họ tìm khách sạn nghỉ qua đêm.




Lâm Yên Bích hỏi Tiêu Phong xem ông định cứu Công chúa Tân Nguyệt như thế nào.



Tiêu Phong không suy nghĩ lâu, đáp:



- Ngày mai. mình đến gặp thẳng mặt Quách Tĩnh và Hoàng Dung! Nhất định gay cấn lắm đây, nếu họ chịu thả người, thì quá tốt. Nhược bằng không , nình sẽ phải động võ thôi!



Lâm Yên Bích khẽ cau mày, nói:



- Được rồi! Ngày mai, mình đến tận nhà, gặp họ. Quách đại hiệp không phải người bất chấp lẽ phải, khi đó, mình sẽ trình bày đại hiệp hiểu rõ những nỗi khổ tâm của Tiêu đại ca.



Biết tình hình ngày mai lành ít dữ nhiều, Tiêu Phong hiểu Lâm Yên Bích nhất định chẳng để ông một mình xông pha vào đấy, ông liếc nhìn A Tử, nói:



- A Tử . . .



- Tỷ phu ... Huynh không cần nói nhiều! - A Tử vụt đứng dậy, cô rít giọng, ngắt lời ông - Huynh mà còn tính bỏ rơi muội lần này, muội chết ngay trước mắt huynh tức thì!



Lâm Yên Bích nhẹ nắm tay cô, mềm mỏng nói:



- A Tử muội muội, Tiêu đại ca đâu có muốn bỏ rơi muội đâu! Ngày mai, cả bọn cùng đi, có chết ... cùng chết một lượt!.



Vừa qua, dẫu trên đường, A Tử không mấy thân thiết, nhưng cô nghe phản kháng xuất phát tự thâm tâm A Tử, làm cô bất giác cảm động, lên tiếng vỗ về A Tử.



Tiêu Phong ngẩng nhìn trời cao, ông buông một tràng cười dài, rồi sang sảng giọng:



- Được! Ngày mai, tất cả cùng đi! Sống cùng sống, chết cùng chết!



Sớm hôm sau, ba người rời khách sạn, hỏi thăm đường đi phủ đệ Quách Tĩnh.



Phủ đệ Quách Tĩnh tại Tương Dương không ai không biết, họ vừa đi vừa hỏi đường, phút chốc đã đến nơi. Cửa phủ mở rộng, không có gia nhân canh gác.



Đúng lúc đó, hai anh em họ Vũ từ trong đi ra. Không biết mặt Tiêu Phong, nhưng khi họ nhận ra Lâm Yên Bích, cả hai đồng loạt tuốt gươm, quát thét:



- Nha đầu họ Lâm kia! Còn dám vác mặt đến đây?



Lâm Yên Bích lạnh lùng đáp:



- Ta chẳng làm chuyện thương luân bại lý, việc gì phải giấu mặt?



Vũ tu Văn cười nhạt đáp:



- Đồ tiện nhân vô liêm sỉ! Ngươi giúp thát tử Mông Cổ họ Tiêu chạy trốn, khắp thiên hạ, giang hồ, ai nấy đều biết, còn lên mặt ra điều thanh cao!.



Chợt trường kiếm của y tuột khỏi tay, bay vù cắm vào cây cổ thụ trong sân, rồi y nghe một giọng sang sảng bảo:



- Bớt nói lời thừa thãi! Mau vào báo Quách đại hiệp cùng Quách phu nhân, có Đông Liêu tướng quân của Mông Cổ là Tiêu Phong cầu kiến!




Vũ tu Văn không thấy bằng thủ pháp nào Tiêu Phong đã dùng để đánh bay kiếm của mình, gã còn đang ngơ ngác, khi nghe người lạ xưng tên Tiêu Phong, nhất thời hai anh em đưa mắt nhìn nhau, cùng một ý nghĩ "Chẳng phải sư mẫu đã nói y chết rồi sao?". Nhưng, thấy người lạ mặt thân hình khôi vĩ, khí thế dũng mãnh, Vũ đôn Nho không dám nghi ngờ, gã định thần, rồi bảo Vũ tu Văn:



- Đệ vào bẩm báo sư phụ sư mẫu, ta ở lại đây, giữ cửa.



Vũ tu Văn ứng tiếng, quay mình rảo bước đi vào nhà. Vũ đôn Nho đứng gác ngang kiếm nơi khung cửa, lớn tiếng nói:



- Tiêu Phong sớm đã bị sư mẫu ta giết chết rồi, mi là kẻ nào, dám đến đây gây rối?



A Tử cười khinh bỉ, cô nhạt giọng nói:



- Ha ha ... Nực cười ... Tỷ phu ta võ công thiên hạ vô địch, lũ ngươi chỉ cậy vào trò đào hầm, cậy lén lút dùng ám khí tẩm độc mà đòi gỉết chết vị tướng quân uy chấn thảo nguyên! Mau tỉnh mộng đi!



Tiêu Phong khoát tay, bảo:



- A Tử, đừng nói loạn xị! Không ai làm thiên hạ vũ công đệ nhất cả! Núi này cao, vẫn có núi khác cao hơn, bất kể quá khứ hay hiện tại, ta không phải đệ nhất võ công, thiên hạ vô địch!



- Núi cao, có núi khác cao hơn! Nói thật hay!.



Một giọng trầm hùng truyền đến, một nam tử trung niên mình khoác trường bào từ trong nhà tiến ra, đi theo sau là một nữ tử mỹ miều vận áo tím nhạt, chính thị Hoàng Dung!



Tiêu Phong đoán chừng đấy là Quách Tĩnh, ông bèn khom mình, chắp tay chào:



- Tiêu Phong xin ra mắt Quách đại hiệp, Quách phu nhân!.



Dù Hoàng Dung từng ngàn dặm truy đuổi ông, từng nhiều lần hãm ông vào tử địa, trong lòng Tiêu Phong vẫn rất kính trọng nghiã cử vì nước vì dân của hai vợ chồng họ. Hốt Tất Liệt từng bảo ông, nếu thành Tương Dương không được Quách Tĩnh trấn thủ, đại quân Mông Cổ đã sớm đột phá qua thành trì đó, xua quân Nam hạ từ lâu! Suốt mười năm qua, bá tánh phương nam tránh được hoạ chiến tranh, toàn do công sức hai vợ chồng đại hiệp đã giữ vững Tương Dương.



- Tiêu đại tương quân, lâu dữ a?



Hoàng Dung phản ứng khá mẫn tiệp, tuy bà không nhanh nhảu lên tiếng như Quách Tĩnh.



Bà đảo mắt, nhìn tận mặt Lâm Yên Bích, cười nụ, rồi gằn giọng nói:



- Lâm cô nương đúng là y sĩ giỏi! Tiêu tướng quân trúng độc Kim Xà, cộng nội thương thật nặng, mà cô cứu thoát chết, không hổ danh thiên hạ đệ nhất thần y!



- Tại hạ Quách Tĩnh, Tiêu tương quân đã quá đa lễ rồi!.



Đêm đó, Quách Tĩnh qua chiêu cùng Tiêu Phong, nhưng trong màn đêm mờ mịt, ông không nhìn rõ người. Giờ đây, tận mặt thấy ông, Quách Tĩnh cảm giác ông mang khí thế lẫm liệt, bất giác khen thầm "Quả một tay hảo hán! Khí độ đó, Trung nguyên không ai bằng!"



---- Xem tiếp hồi 92 ----


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play