(Thố hải phiên ba = Bão tố ghen tuông)



Phòng Liễu Như Lãng và phòng Lâm Yên Bích ở khít vách Tiêu Phong, mỗi bận Lâm Yên Bích đến thăm Tiêu Phong, đều không lọt ra ngoài mắt Liễu Như Lãng. Trừ lúc cô về phòng nghỉ ngơi, hoặc đi khám bệnh cho Đan Quế, Yên Nhi và Lam Kì, kỳ dư thời giờ còn lại, Lâm Yên Bích dành cho Tiêu Phong, hoặc cô đỡ ông ra ngoài tản bộ, hoặc cô ngồi tán dóc chuyện trời trăng cùng Tiêu Phong nơi phòng của ông. Cô đích thân ngày ba bận nấu nướng thức ăn riêng, đổi món cho Tiêu Phong. Nhìn các cảnh tượng đó, Liễu Như Lãng càng lúc càng thấy bực bội, ngoài ngày ba lần đến thăm hỏi Tiêu Phong, gã chẳng còn chút hứng thú nào đi bù khú cùng bọn các cô Yên Nhi, Lam Kì ... Gã thường tìm một xó xỉnh yên tĩnh đâu đó trên đảo, ngồi nốc rượu cho đến say khướt, có khi tối mịt mới trở về phòng.



Vào một chiều nọ, Liễu Như Lãng say mèm, gã đang lần mò về nhà, khi đi ngang gốc một cội quế thụ cao lớn, gã thấy Lâm Yên Bích từ trong nhà bước ra, cô đang trên đường đi về nhà bếp. Dưới ánh chiều tà, hình ảnh cô tha thướt trong bộ áo xanh mường tượng như một nàng tiên thượng giới vừa xuống trần, hình ảnh đó đập vào mắt Liễu Như Lãng, làm gã chợt thấy máu nóng bốc lên đầu. Gã cất tiếng, giật giọng gọi:



- Lâm muội muội, muội đứng lại cho một chút!.



Lâm Yên Bích nghe gọi, cô dừng bước, đưa mắt nhìn, thấy Liễu Như Lãng say khướt đang đứng dựa vào cây quế, cô nhẹ nhàng bước đến, cất tiếng hỏi:



- Liễu đại ca, huynh vừa đi uống rượu về đấy ư?



Liễu Như Lãng "ợ" một cái, gã ngồi thụp xuống gốc cây, cặp mắt say lờ đờ thấy mười ngón tay tháp bút của Lâm Yên Bích đang đưa ra kéo mình đứng dậy, gã bất giác vươn tay chụp vào cô, nói:



- Lâm muội, muội ngồi xuống đây, ta có chuyện này muốn nói với muội.



Tuy có hôn ước từ bé với Liễu Như Lãng, nhưng đây là lần đầu tiên một mình gã được cơ hội một mình gần cô, nói gì đến chuyện nắm tay Lâm Yên Bích.



Lâm Yên Bích chau mày, cô khẽ khàng rụt tay, bảo:



- Huynh có chuyện gì muốn nói, xin chờ sáng mai! Huynh giờ đang say quá lắm!




Thấy cô không vui, nghĩ đến cô ngày ngày kề cận Tiêu Phong, trong lòng Liễu Như Lãng không tránh khỏi bẽ bàng, gã gượng cười nhăn nhó, nói:



- Ta có đôi câu muốn nói, muội không thích nghe à? Trong mắt muội, bộ ta đáng ghét đến thế sao?.



Thấy thần thái gã khổ sở, Lâm Yên Bích sực nhớ, đã mấy hôm rồi cô không gặp, có lần thoáng thấy gã say mèm đi ngang qua cửa, cô tự hỏi, gã muốn bày trò gì đây?.



Cô ngồi xuống bên cạnh, hỏi:



- Mấy bữa nay huynh khoẻ không? Huynh có chuyện gì muốn nói?



Liễu Như Lãng mắt lờ đờ trước khuôn mặt diễm lệ như hoa của Lâm Yên Bích. Tính gã phóng đãng thành tính, ít khi nào để ý chuyện giữ lễ với nữ nhân hoàn toàn, riêng với Lâm Yên Bích, gã còn có phần kiêng dè, mà cô thường tìm cách tránh né, đến giờ chưa khi nào cho gã có dịp lại gần cô. Lúc này, mượn cớ say rượu, gã vươn tay ôm ngang eo lưng cô, miệng kề vào gần sát mặt cô, gã lè nhè nói:



- Ta ngày đêm tơ tưởng muội, muội biết không?



Lâm Yên Bích không ngờ gã bạo gan, vì không đề phòng, cô bị gã ôm ngang eo lưng, hơi rượu từ miệng nồng nặc phà vào mũi, cô vừa giận vừa xấu hổ, cố sức giãy giuạ vùng ra, nhưng càng giẫy, tay gã càng siết chặt vào hơn. Lâm Yên Bích khí lực không bằng, cô cảm thấy thân mình như đang bị một vòng đai sắt thít chặt vào. Khuôn mặt anh tuấn của gã phát cuồng, hơi thở nồng nặc mùi rượu không ngớt phả vào má cô. Cô cựa quạy, quay đầu, né phải né trái, vẫn không tránh được, bất chợt cảm giác nóng ấm chạm vào mặt mình, hoá ra bị gã hôn vào gò má! Lâm Yên Bích vừa giận, vừa kinh hãi, cô quài tay, đánh ngược một vả vào mặt gã, nghe "bốp" một cái, trên gò má Liễu Như Lãng hiện rõ dấu năm ngón tay đỏ hồng. Gã sững sờ, buông lơi tay, thừa cơ, Lâm Yên Bích vùng thoát ra khỏi. Mắt rướm lệ, cô đứng thẳng lên, nghiến răng mắng:



- Đồ vô sỉ!



Mắng xong, cô xoay mình bước đi, gót chân giậm thật mạnh tuồng như muốn tiết hận.



Hốt nhiên trước mặt cô hiện một nhân ảnh, Liễu Như Lãng đáp xuống, hai tay gã dang ra, chặn cô lại. Lâm Yên Bích vung mạnh đôi tay run rẩy, chỉ vào gã, giận dữ thét:



- Làm gì vậy?



Liễu Như Lãng vội vàng rụt tay về giấu ra sau lưng, gã cúi đầu, van vỉ:



- Ta xin lỗi! Vừa rồi ta lỗ mãng, thật đáng chết! Ta say quá , hoá hồ đồ, Lâm muội nàng người rộng lượng, xin ngàn vạn lần đừng giận ta!



Lâm Yên Bích vừa có phần giận dữ, vừa có phần tức tối vì bị hiếp đáp, cô nói:



- Uống cho say rồi nổi chứng! Sao không tìm mấy nữ nhân cuả mình, lại đi giở trò phi lễ với ta?



Liễu Như Lãng cúi gằm mặt xuống, lí nhí:



- Là ta đáng chết, ta không được phép phi lễ như vậy với muội, nhưng . . . nhưng - Gã vụt ngẩng mặt nhìn Lâm Yên Bích, nói tiếp - Muôi có biết mấy ngày vừa qua, nhìn thấy muội cùng Tiêu đại ca lúc nào cũng bên nhau, như hình với bóng, muội có biết lòng ta đau khổ đến đâu không? Ta đành ngày ngày mượn rượu tiêu sầu, muốn dìm sầu khổ vào men rượu. Nhưng bất kể ta uống bao nhiêu, đầu óc có say đến đâu, lòng ta vẫn cứ tỉnh, hình bóng muội cứ hiện mãi trong đó, không sao xua đuổi đi được!



- Sao không tìm mấy cô tình nhân đi? Hồi trước, đối với họ hết sức hoan hoan hỉ hỉ, sao bây giờ được ở cùng một chỗ với họ, lại ra điều hững hững hờ hờ?- Lâm Yên Bích cắt ngang câu nói của gã - Ta cùng Tiêu đại ca quang minh chính đại, người mà có một chút vô sỉ như ngươi, ta đã sớm không nhìn đại ca.



Chợt cô tự hỏi "Nếu người cũng vô lễ với ta như Liễu Như Lãng đã làm, ta có lý tới người nữa hay không?"



- Mấy cô tình nhân đó? - Liễu Như Lãng cười thê thảm - Gom toàn thể các nữ lang ta quen dưới trời này lại, cũng không bằng một góc cái tình ta dành cho muội trong tim ta, muội biết không?



Lâm Yên Bích giận dữ thét:




- Ta không có thì giờ đứng nghe nói nhảm! Ta phải đi tắt lửa đang đun cháo ở nhà bếp!.



Cô bước vượt qua Liễu Như Lãng, mắt cô nhìn thẳng ra trước, không thèm lý tới gã nữa!



Nhìn thần thái lãnh đạm đó, Liễu Như Lãng lòng đau như dao cắt, gã thét to:



- Muội đã có hôn ước với ta, muội quên rồi sao?



Lâm Yên Bích rúng động toàn thân, cô dừng phắt người, xoay mình, đứng thẳng lên, nói rõ ràng rành mạch từng tiếng một:



- Suốt cuộc đời này, cho đến chết, ta không gả về cho ngươi!



- Tại sao? - Liễu Như Lãng gần như rống lên, gã bước dấn tới - Có phải duyên cớ nơi y không? Ta đã xả thân, liều mạng cứu y, để hôm nay lãnh cái kết cục này sao?



Dáng Lâm Yên Bích vẫn thẳng, mặt ngẩng cao, cô lạnh lùng bảo:



- Đúng hay sai, có vì y hay không, ngươi là người như thế nào, tự ngươi biết lấy, ta chưa bao giờ để tâm, chưa bao giờ thương yêu nổi ngươi!



- Rõ ràng muội yêu y! Hồi trước, muội tuy không ưa thích ta, những chưa khi nao muội dám lên tiếng nói ngược ý sư phụ muội, chưa khi nào dám nói không chịu gả cho ta!



Liễu Như Lãng nghĩ đến nỗi niềm bao yêu thương gã chất chứa mấy năm qua, bây giờ là buông xuôi theo dòng nước chảy. Từ khi gặp gỡ Tiêu Phong rồi, xưa cô vốn chẳng dám cãi lời sư phụ, bất ngờ bây giờ cô quả quyết, dẫu chết cũng không gả về gã! . Chẳng tự chủ được, bao nhiêu buồn rầu, uất ức, gã không kìm chế được nữa, gã thốt lên sự tức tối cùng đau khổ đó trong câu nói:



- Muội thẳng thắn nói đi, phải muội đã đem lòng yêu thương y?



Rùng mình nghe giọng đau thương của gã, Lâm Yên Bích biết, hiện thời, lòng gã cực tan nát, cô lại nghĩ đến Tiêu Phong, vẫn mang nặng trong tim hình bóng người vợ đã mất, vẫn giữ chặt một tấm chân tình, không biết trong tim đó, có còn chỗ cho người khác không! Bất giác cô buông tiếng thở dài não nuột, nói:



- Huynh say lắm rồi, huynh về ngủ đi thôi!.



Nói xong, cô quay mình bước về phía nhà bếp.



Liễu Như Lãng đứng thẫn thờ hồi lâu, nhìn bóng cô mỗi lúc một xa dần, trong lòng gã chợt trống rỗng, bao nhiêu ước mộng chất chứa từ quá khứ bỗng chốc tan tành.



Hốt nhiên một cánh tay trần dịu dàng ôm lấy gã, một cánh tay khác níu vào ống tay áo, giọng nữ tử ôn nhu khẽ thốt bên tai:



- Liễu lang, chàng đừng quá đau lòng, hãy còn chúng muội với chàng đây!



Liễu Như Lãng quay phắt lại, gã thấy Yên Nhi, Lam Kì, Lưu Vân, Lãnh Nguyệt cùng Liên Tinh đứng bần thần đấy, năm cặp mắt nhu tình tha thiết khôn tả nhìn vào gã.



Gã chẳng biết họ đã ở đấy tự bao giờ! Có khi họ vừa mới đến, nhưng họ đã mục kích sự tình vừa rồi. Gã bỗng vươn tay ôm chầm vào Yên Nhi cùng Liên Tinh, rồi cất tiếng cười ha hả, nói:



- Các cô nương của ta! Mau đem rượu đến đây! Tối nay, uống không say không thôi!




Lãnh Nguyệt vỗ tay reo:



- Được lắm! Muội đi lấy rượu, tất cả kéo nhau về uống tại phòng bọn muội!



Liễu Như Lãng khoát tay:



- Không! Ta chán uống rượu ở đây rồi, mình kéo nhau đáp thuyền ra thị trấn!



Bốn năm ngày qua trên đảo, các cô đã chẳng được Liễu Như Lãng ghé mắt đến, tất cả đều phiền muộn, giờ nghe nói thế, họ lập tức nổi hứng, lũ lượt kéo nhau cùng Liễu Như Lãng đáp thuyền trực chỉ một toà tửu lâu lớn ở thị trấn, cùng Liễu Như Lãng chơi trò đánh sai quyền uống rượu, ca hát, ngâm thơ ...vui vầy hết mức. Các cô biết tâm tình Liễu Như Lãng đang phiền muộn, họ đều cố gắng thi nhau hát hò cho tâm tình y được buông thả. Liễu Như Lãng tay tuy ôm tay ấp mỹ nhân, miệng tuy cười nói râm ran, nhưng gã vẫn chẳng thể xua đuổi biết bao điều phiền muộn đó ra khỏi tâm tư.



Hốt nhiên, giọng một nữ tử từ sau vọng đến:



- Liễu công tử, đã lâu chưa gặp lại, ta coi các vị chè chén vui vẻ dữ !



Liễu Như Lãng nghe giọng nói quen quen, gã tưởng lại là một hồng nhan tri kỷ khác nữa, không quay lại, gã cười to:



- Ha ha ... nàng biến đâu lâu quá vậy?.



Nữ tử cười nhạt:



- Đi tìm viện binh, may đã tìm được! Sao không thấy Lâm muội đó đâu vậy? Ngươi không nghe lời khuyên của ta, rốt cục đã bị nàng bỏ rơi rồi, phải không?



Câu nói chọc đúng vào nỗi đau của Liễu Như Lãng, gã "hừ" một tiếng, bực tức rộ lên trong lòng, khi quay đầu nhìn, thấy nữ tử , bất giác gã rùng mình.



Nguyên đó là Hoàng Dung! Kế bên bà có một vị thanh bào khách, mặt mày cứng nhắc, gớm ghiếc, trong tay cầm ngọc tiêu màu lục, giông giống ngọc tiêu của Lâm Yên Bích.



Liễu Như Lãng không ngờ đụng đầu Hoàng Dung nơi đây, quả tình bà thật lợi hại, chỉ một câu nói, đã xuyên đúng vào tâm sự của Liễu Như Lãng. Hổ thẹn, ghen tuông, bi thương, phẫn nộ, nhất thời tất cả các mối xúc động đó đồng lọat dâng trào trong đầu Liễu Như Lãng. Bất giác gã nổi hung ác, ý niệm vung kiếm giết người thoáng hiện trong đầu, tâm tư gã đang bị oán hận dồn nén, ác niệm đó, muốn đè nén xuống mà cảm thấy bất lực, gã buột miệng nói:



- Để ta mách bảo hạ lạc Tiêu Phong, bà tìm đến hắn mà nói cái giọng đó!



Nhìn thần tình bi phẫn của gã, Hoàng Dung hiểu ngay câu đoán mò vừa qua của bà đã được chứng thực, hiện gã đang bị lửa ghen đốt cháy tâm can! Bà mừng húm.



Nguyên lúc rút lui khỏi Chiết Quế cư, bà đã đưa những người thụ thương đến nhờ phân đàn Cái Bang ở Tô Châu tìm thầy thuốc liệu thương. Cũng nhân mười ngày nữa là giỗ kị thân mẫu, bà không trở về Tương Dương mà đi thẳng ra Đào Hoa đảo. Xảo hợp nữa, trên đường đi, bà gặp phụ thân Hoàng Dược Sư cũng đang tìm về nhà làm giỗ vợ. Hai cha con đồng hành, bất ngờ gặp Liễu Như Lãng. Bà nhìn tình hình Liễu Như Lãng với năm nữ lang vây quanh, nhìn những trò phóng đãng, nhìn gã nốc rượu như điên cuồng, trong lòng bà đã đoán được bảy tám phần! Rồi khi bà lên tiếng châm chọc, quả nhiên gã có phản ứng không ra ngoài ý liệu, đã có tác dụng xui giục Liễu Như Lãng tiết hận Tiêu Phong. Tiêu Phong giờ mất đi một lực lượng trợ giúp mạnh mẽ như vậy, với Hoàng Dung, đúng là một vận may to tát, khi nghe Liễu Như Lãng sẵn lòng chỉ chỗ ẩn nấp của Tiêu Phong, thực là một món hời vượt ra ngoài mọi sự tưởng tượng!



---- Xem tiếp hồi 79 ----


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play