Hiểm tượng hoàn sanh (Nguy cơ trùng trùng)



Hoàng Dung ngoảnh nhìn, thấy một nam tử vận bạch y, cước bộ phiêu hốt, thân mang trường kiếm, mi thanh mục tú, vẻ người anh tuấn, tiêu sái. Bà rong ruổi giang hồ đã lâu, nhưng không nhận được là nhân vật nào, lập tức quát to:



- Mi là đứa nào? Mau tránh đường.



Bạch y nam tử tay khoanh sau lưng, miệng nhạt giọng đáp:



- Nghe giang hồ đồn Hoàng bang chủ văn vũ toàn tài, một hào kiệt trong đám nữ nhi, hôm nay được gặp, thấy chẳng qua cũng một thứ nữ tử không biết lễ số mà thôi!.



Hoàng Dung không nổi giận, bà cười nhạt, nói:



- Đối với hạng người không tận trung cùng dân tộc, ta tuyệt không khi nào giảng lễ số! Mi muốn chen chân vào đây, ta nhất định thù tiếp đến cùng.



Bạch y nam tử nói:



- Hết lòng với dân tộc, chẳng phải chỉ mình ngươi! Nếu Lâm muội ta ra tay bảo vệ ai, tất cô có lý do của cô! Ta cho dù thân tàn mạng tuyệt, nhất quyết chẳng để ngươi động đến một cộng tóc của muội ấy!



Nghe câu nói, Tiêu Phong rất khâm phục, ông nhủ thầm "Đại địch trước mặt, y dám vì bằng hữu liều thân, nam hán tử này thực là hào kiệt trong đời."



Hoàng Dung không một lời đối đáp, bà phi thân, huy động cây bổng trúc Đả Cẩu màu xanh điểm vào nam tử. Chiêu số Đả Cẩu bổng pháp, Tiêu Phong thuộc nằm lòng, ông biết chiêu này thoạt trông, thấy tầm thường ... nhưng nó thực sự ẩn tàng ngàn vạn biến hóa, tấn công linh lợi, chuyên nhắm điểm yếu huyệt đối thủ.



Ông lập tức lên tiếng:




- Huynh đài lưu tâm, chiêu số đó ẩn chứa thiên biến vạn hóa.



- Cám ơn đã mách bảo!



Bạch y nam tử rút trường kiếm khỏi vỏ, thân thủ cực nhanh, gã đã tung ra một đường gươm chớp nhoáng, ngạnh tiếp ngọn bổng Hoàng Dung.



Hoàng Dung tránh nhanh sang một bên, Đả Cẩu bổng lập tức đổi phương hướng, vụt mạnh vào hai chân đối phương.



Bạch y nam tử nhẹ nhàng di chuyển, tung mình lên, kích trường kiếm thẳng vào mặt Hoàng Dung.



Hai bên qua lại chừng bẩy tám hiệp, bạch y nam tử trong tà áo trắng phiêu hốt, trổ chiêu thức mỹ lệ, thân thủ có phần tương đồng võ công Lâm Yên Bích.



Hoàng Dung trong lòng hơi e ngại, bà tự hỏi "Người này là nhân vật nào đây? Võ công cao cường hơn người, ta chưa từng nghe trên giang hiện hữu một nhân vật sử cùng thân thủ và chiêu thức đó. Ta phải tốc chiến tốc thắng, phòng hờ Lâm Yên Bích đem Tiêu Phong chạy thoát".



Đấu thêm một lúc nữa, bà thấy thân pháp cùng chiêu thức của đối thủ có vẻ quen quen, một thoáng động tâm, bà hỏi:



- Ngươi là môn hạ Bích Vân cung?



Bạch y nam tử cười ha hả, nói:



- Tại hạ Liễu Như Lãng , có chút họ hàng với Bích Vân cung!



Mười người đồng bọn Hoàng Dung lúc đó cũng đã xông lên, bức bách Lâm Yên Bích đưa Tiêu Phong lùi lại. Trong khi cùng Lâm Yên Bích đỡ Tiêu Phong, Đan Quế khẽ nói:



- Tiểu thư hãy cùng Tiêu đại hiệp chạy đi, nô tỳ ở lại phụ Liễu công tử đối phó!.



Lâm Yên Bích thần sắc nghiêm trọng, cô lắc đầu:



- Xú nha đầu, toàn những nhân vật kiệt hiệt đương thời, hai người không đủ sức đối phó đâu.



Tay phải rút cây ngọc tiêu từ ngang lưng ra, cô thấy cùng lúc đại đệ tử của Nhất Đăng đại sư là Chu tử Liễu tiến lên, vung bút điểm vào mình, miệng nói:



- Tiểu cô nương tránh ra! Cô đừng bao che cho thát tử Mông Cổ!



Ông biết Lâm Yên Bích là môn hạ Bích Vân cung, cô không thuộc tà môn, mà danh tiếng thần y của cô vang dội khắp giang hồ, ông cũng đã từng nghe qua. Chu tử Liễu hôm nay gặp mặt, thấy một cô nương đẹp tợ thiên tiên, ông lập tâm, chỉ muốn dùng lời nhỏ nhẹ khuyên giải, không muốn động võ.



Lâm Yên Bích không nhường bước, cô vung ngọc tiêu nhanh như chớp giật, điểm vào hữu thủ của Chu tử Liễu, buộc ông phải vội vàng tránh sang một bên, hươi bút biến chiêu đỡ đòn.



Trong lòng rúng động, ông nhận thức cô nương này võ công không kém mình mấy. Lập tức, ông dẹp bỏ mọi ý khinh địch, ngưng thần ứng chiến, vũ lộng ngọn bút lông trong tay điểm, quét, trong thư pháp ẩn tàng điểm huyệt, chiêu thức hoa mỹ như thư hoạ, lăng lệ như đang múa bút vẽ vời hoa lá. Là đại đệ tử Nhất Đăng đại sư, võ công tề danh trong nhóm bốn người đệ tử Ngư Tiều Canh Độc của đại sư, đã lĩnh ngộ sâu rộng yếu quyết Nhất Dương chỉ, vỗ công ông vượt xa đồng môn, ông đã phổ chỉ pháp vào thư pháp thành một võ công độc môn hàng đầu, theo công lực của đối thủ mà hiển lộng bút lông, trong võ có văn, ngầm chứa văn trong võ đến cảnh giới cao siêu. Nhưng lúc chiết chiêu cùng Lâm Yên Bích, ông sớm nhận thức cô nương đây tinh thông toàn thể những bộ môn thư hoạch, cô huy động ngọc tiêu, khoan thai, nhẹ nhàng chiết giải tất cả các chiêu thức của ông. Trong lòng bắt đầu hoang mang, Chu tử Liễu nhìn sang bạch y nam tử tuổi chưa quá hai mươi đang giao đấu ngang ngửa Hoàng Dung, do đó, càng đánh, ông càng than thầm hậu sinh khả úy, mỗi lúc một thấy kính nể tiểu cô nương thiên kiều bách mị đối thủ của mình hơn lên.



Bỗng có một người lớn tiếng nói:



- Sư đệ, ta đến giúp ngươi đây!



Từ trong tay Điểm thương ngư ẩn, một cây bơi chèo vụt mạnh vào mặt Lâm Yên Bích, khí thế cương mãnh.




Lâm Yên Bích không dám ngạnh tiếp, cô nghiêng mình né tránh, cô chưa kịp ổn định thân mình, đã thấy Chu tử Liễu huy động ngọn bút điểm tới.



Cô không muốn lùi bước để tránh, sợ họ thừa cơ xông vào hương đình, đả thương Tiêu Phong. Chiến đấu chống hai đệ tử lừng danh của Nhất Đăng đại sư, cô múa ngọc tiêu thành một màn mây xanh đậm vây bọc kín thân mình, làm hai người Chu tử Liễu cùng Điểm Thương ngư nhất thời không sao tiến lên được một bước. Thấy mấy người còn lại chuẩn bị lao vào vòng chiến, tạo vòng vây, trong lòng nóng như lửa đốt, Lâm Yên Bích lớn tiếng kêu:



- Liễu đại ca, đại ca qua bên đây đi, đám ba người họ định bủa vây!.



- Được!



Liễu Như Lãng trường kiếm chém xéo, đường kiếm nhanh như chớp giật, chiêu thức lăng lệ, bức Hòang Dung lùi lại một bước. Rồi gã tung mình lên không, đáp xuống giưã ba người nọ, chặn đứng khiến họ không sao đi vào hương đình được. Vừa vũ lộng thanh gươm, gã vừa hỏi:



- Lâm muội muội, muội trụ được lâu không? Muội muốn ta qua giúp muội một tay không?.



Lâm Yên Bích nói:



- Muội chưa cần, đại ca hãy phòng thủ mặt đó, đừng để bọn họ vào hương đình!.



Cô vừa dứt lời, đã thấy Hoàng Dung phi thân đến, bà không tấn công Liễu Như Lãng, vung Đả Cẩu bổng đánh vào Đan Quế. Vốn võ công Đan Quế yếu nhất trong số, bà dự tính, muốn bắt Tiêu Phong, phải mở đường vào hương đình qua ngả Đan Quế. Giưã lúc Đan Quế phải đối chưởng chống hai địch thủ, căn bản đã mướt mồ hôi rồi, giờ đây bị thêm áp lực từ Hoàng Dung, cô hoàn toàn vô phương né tránh, nhìn ngọn bổng sắp chạm vào, mắt cô chợt hoa lên, một nhân ảnh đã xông ra, chụp và giữ chặt cây gậy. Hoàng Dung nhìn lại, đích thực Tiêu Phong!



Bà kinh hoàng, tự hỏi "Y đã hoàn toàn bình phục rồi ư? Nếu vậy, bữa nay bọn mình thua mất!".



Tâm trí xoay chuyên nhanh như chớp giật, Hoàng Dung kết luận điều đó là không thể, bà vận sức kéo Đả Cẩu bổng về, tay thấy nhẹ hẫng, bà lập tức hiểu Tiêu Phong nội thương chưa khỏi, ông đã không đủ kình lực giữ chặt bổng. Xoay ngược đầu gậy, bà xuất chiêu "Tà Đả Cẩu bối", vụt vào Tiêu Phong.



Tiêu Phong đứng còn không vững, vừa rồi, mắt thấy chiêu thức Hoàng Dung sắp đập vào Đan Quế, tính mạng cô bị đe doạ trầm trọng, vốn hiểu rõ chiêu thức Đả Cẩu bổng pháp, ông lao mình ra trước mặt Đan Quế, chụp giữ cây bổng, may mắn cứu vãn tính mệnh Đan Quế. Do không đề khí được, ông đã không sao giựt được cây gậy đó.



Khi thấy sắp trúng chiêu "Tà Đả Cẩu bối", Tiêu Phong lách mình, nhưng cơ thể đang mang trọng thương, không sao di chuyển linh hoạt được, ông tránh thoát bị nó điểm yếu huyệt, chỉ lãnh nguyên một đòn vào người.



Đan Quế hốt hoảng kêu to:



- Tiêu đại hiệp, đại hiệp trúng thương rồi sao?



Cô chưa dứt lời, sườn bên phải đã bị Hoàng Dung nện cho một gậy. Tình thế nguy ngập, cho dù Lâm Yên Bích từng ba lần căn dặn tránh đề khí, Tiêu Phong lập tức nhịn đau, ông hít vào một khẩu chân khí dài, hoa tả thủ một vòng, hữu chưởng hướng ra ngoài, vẽ một thức "Kiến Long tại điền", nhắm vào cả Hoàng Dung lẫn toán người phe bà, chưởng phong cuộn lá từ dưới đất lên tung bay mù mịt.



Hoàng Dung cảm giác dang bị chưởng lực kích vào ngực, khiến bà nghẹt thở, kinh hoàng trong tâm, bà nhảy lùi lại thật nhanh.



Hai người kia phản ứng không mau bằng bà, đều đã lãnh trọn kình lực ngọn chưởng, họ lập tức thổ huyết, té quỵ trên đất.



Hoàng Dung đưa tay ôm ngực, âm thầm điều tức. Nhìn vào Tiêu Phong, giữa lúc bà đang hoang mang, đã thấy Tiêu Phong loạng choạng, lảo đảo, miệng oẹ ra một bụm máu.



Hoàng Dung mừng rỡ, bà biết Tiêu Phong không thể đề khí được nữa, bèn lập tức hươi bổng, quát to:



- Tên họ Tiêu kia, nạp mạng đi!



Hoàng Dung bỗng thấy chớp hàn quang của một thanh tường kiếm đâm thẳng vào mặt, tiếp theo sau là ánh sáng xanh của ngọc tiêu nhắm quật vào ngang eo lưng. Đích thị Liễu Như Lãng cùng Lâm Yên Bích trông thấy Tiêu Phong ngộ hiểm, đã đồng loạt chạy đến tiếp cứu.



Võ công Liễu Như Lãng hơn Lâm Yên Bích một chút, trường kiếm đến trước, mà đối thủ của Lâm Yên Bích là Chu tử Liễu cùng Điểm Thương Ngư ẩn võ công cao cường, họ thừa dịp Lâm Yên Bích tâm thần hoảng loạn trước vụ Tiêu Phong thổ huyết, bị Chu tử Liễu một bút điểm trúng vào vế phải, cô nhịn đau, phi thân đến cứu Tiêu Phong.



Cùng lúc bị hai cao thủ giáp công, Hoàng Dung bối rối, bà chưa biết phải đỡ cây trường kiếm hay đón cây ngọc tiêu.




Chu tử Liễu kinh hoảng kêu lên:



- Hoàng bang chủ, coi chừng!.



Còn may, Hoàng Dung cơ trí tuyệt luân, tâm niệm bà xoay chuyển cực nhanh, cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tay phải giương cây gậy đón đỡ thanh kiếm, tay trái bà vận sức đưa xuống eo lưng, ngạnh tiếp ngọc tiêu của Lâm Yên Bích, xuất lực liền lạc, bà miễn cưỡng đỡ được hai đòn tấn công.



Thoát khỏi tình thế cực hiểm, bà nhấn mạnh gót lùi nhanh ra sau, biết rằng, để họ giáp công lần nữa, bà sẽ không còn sức đối phó.



Đồng thời Chu tử Liễu cũng phi thân đến bên cạnh, rồi Điểm Thương ngư ẩn cùng mấy người thoát khỏi chưởng lực Tiêu Phong đồng loạt xông lên. Với Đan Quế thọ thương, không còn chiến đấu được nữa, nếu chỉ trông vào Lâm Yên Bích cùng Liễu Như Lãng, sẽ không thể kết hợp che chắn nổi cho Tiêu Phong. Chưa kể Lâm Yên Bích đã trúng thương nơi vế phải, máu chảy ròng ròng, Liễu Như Lãng giơ ngang trường kiếm, bảo Lâm Yên Bích:



- Lâm muội muội, bọn mình hôm nay chắc chết chung một chỗ!



Lâm Yên Bích nói:



- Chẳng may tình thế bất lợi, huynh cứ chạy trước đi, bọn họ đến đây, mục đích không phải để giết huynh!



Liễu Như Lãng cười ha hả, đáp:



- Muội chết đi rồi, ta sống trên đời cũng thành vô vị. Nếu có chết, mình cùng chết bên nhau!.



- Con người vô tâm bạc hạnh kia, với nữ nhân nào, chàng cũng tuôn ra một giọng đó hả?



Giọng thật não lòng của một nữ tử vang lên, một hồng y nữ tử hiện ra từ rừng quế, cô trồi hụp thân mình đôi ba lượt, trong chớp mắt, đã đến trước Liễu Như Lãng, khoé hạnh chiếu vào gã, giận hờn hỏi:



- Chàng nói lại đi, câu đó, nữ nhân nào chàng cũng đem ra dùng, phải không?



Liễu Như Lãng nhỏ giọng:



- Yên Nhi, đừng làm ồn! Ta đã chỉ nói thế với có hai người thôi!



Chợt một giọng nói thánh thót như chuông ngân vọng tới:



- Liễu lang, sao chàng trí nhớ kém cỏi quá! Muội dường như đã có được nghe chàng nói y hệt với muội?



Thêm một nữ lang khác từ rừng quế hiện ra, khinh công nàng này không kém hồng y nữ tử chút nào, một vầng lam y phiêu hốt đáp xuống trước Liễu Như Lãng.



---- Xem tiếp hồi 73 ----


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play