- Là Liễu công tử đem biếu một pho tượng ngọc



- Ai mà thèm mấy thứ đó của hắn! - Lâm yên Bích bực tức, cô bảo - Vất quách nó đi cho ta!



Đan Quế vội vàng nói:



- Dạ ... nô tỳ cũng đã tính vứt xuống Thái Hồ, nhưng cứ tiếc, pho tượng tạc sống động như thật, nô tỳ nhìn đến nó, không đành lòng ném đi! - Ả hấp háy mắt, rồi hỏi - Tiểu thư đóan xem pho tượng ngọc tạc giống ai?



Lâm yên Bích ngữ điệu chẳng vui:



- Thây kệ, nó muốn giống ai thì giống, ta tuyệt chẳng có hứng thú gì mà đoán!



Đan Quế cười, nói:



- Tượng tạc tiểu thư cô nương đấy! Giống y hệt, khá khen sư phó tạc tượng chưa gặp cô nương một lần, chỉ theo lời Liễu công tử mô tả mà đã tạo một tác phẩm giống cô nương đến bất ngờ ...Liễu công tử đã hao tổn không biết bao nhiêu tâm tư, công sức vào đấy, cô nương nhà mình cũng nên vì tấm chân tình ấy mà nhận cho một lần!



Lâm yên Bích lườm cô, hỏi:



- Ngươi chắc đã được hắn biếu xén không ít quà cáp, phải không? Bẻo lẻo cái miệng vào tán vào cho hắn! Rút cục, ngươi là nha hoàn cho nhà nào đây?.



Đan Quế tự đưa tay vả nhẹ vào miệng mình vài cái, cô cười cười:



- Nô tỳ thật đáng chết! Nô tỳ dĩ nhiên làm nha hoàn cho tiểu thư nhà ta! Nhìn khắp thiên hạ, ngoài tiểu thư, còn ai đáng làm chủ nhân nô tỳ!



Lâm yên Bích không nhịn được cười:



- Tiểu nha đầu nhà ngươi, chỉ giỏi đem cái miệng ngọt sớt đi nịnh hót người ta!



Đan Quế liếc qua Tiêu Phong, nhỏ giọng hỏi:



- Tiểu thư, vị đại hiệp này ... là ai vậy?




Lâm yên Bích đáp:



- Ông họ Tiêu, bạn rất thân của ta! Ông thụ thương trên đường, ta đưa ông về đây dưỡng bệnh.



Đan Quế bỗng lộ vẻ đại ngộ, cô nói:



- Thì ra ... Nô tỳ tự hỏi, sao năm nay tiểu thư xuống chơi sớm thế ... Thì ra duyên cớ là thế!



Ả nói xong, miệng tủm tỉm cười nụ, chắp tay thi lễ cùng Tiêu Phong:



- Tiêu đại hiệp mạnh giỏi, Đan Quế xin ra mắt đại hiệp.



Tiêu Phong cười nhẹ, đáp:-



- Chào Đan Quế cô nương, Tiêu Phong mỗ đã quấy rầy cô rồi!



Đan Quế cười, đáp:



- Tiêu đại hiệp là bạn thân tiểu thư, cũng là chủ nhân Đan Quế, xin cứ việc sai bảo, không nên khách khí. Nơi đây khá tốt, rất thanh tĩnh, làm chỗ dưỡng thương ... tuyệt vô cùng.



Mồm mép cô lanh lợi không kém Hạnh Nhi.



Tiêu Phong mỉm cười:



- Cũng còn nhờ Đan Quế cô nương quan tâm cho.



Chuỵện vãn đến đấy, trước mặt họ hiện ra một tòa thủy tạ, thấp thoáng giưã rừng quế thụ sâm nghiêm. Một tiểu kiều, hàng lan can chạm trổ tinh vi, vắt mình ngang dòng nước chảy róc rách, dẫn đến lối nhỏ quanh co, toàn thể mang phong vận thanh tú miền Giang Nam. Tấm biển treo ngang cổng vào tòa lầu khắc ba đại tự nét bút rồng bay phượng múa "Chiết Quế cư ".



Thoạt đầu, khi đến Hạnh Hoa cốc, Tiêu Phong từng cho rằng thế gian chưa dễ tìm được một khung cảnh thần tiên tương tự, giờ đây, ngắm nhìn cảnh vật Chiết Quế cư, thấy rõ nẻt cao nhã xa cách thế tục. Ông nghĩ đến A Châu, trong tiền kiếp, nàng vào làm nô tỳ trong nhà thế gia Mộ Dung, rồi quen ông ... cuối cùng, đưa đến cái chết oan ức dưới chưởng của mình ... cuộc đời đó sao đau khổ thê thảm làm vậy! Giờ đây, trong kiếp tái sinh, trời xanh đã ưu ái cho nàng đầu thai làm tiểu thư nơi thế gia nhất mực cao quý, cho nàng cư ngụ những nơi thắng cảnh thần tiên.



Ba người qua cầu, vào tiểu lâu Chiết Quế cư, Lâm yên Bích đưa Tiêu Phong vào phòng trong, nói:



- Người ngụ phòng này, ta và Đan Quế ở phòng kế bên ... Có gì cần, xin người cứ gọi. Người vừa trải một chuyến đi nhiều ngày mệt mỏi, nên nghỉ một lúc. Mình sẽ gặp lại trong bữa cơm chiều.



Tiêu Phong nhìn nét tiều tụy xanh xao của nàng, đáp:



- Thật tình, ta cũng thấy mỏi ... Nhưng cô nương đã nhận lãnh trọn những gian khổ cuộc hành trình, chính cô nương mới cần phải nghỉ ngơi nhiều, cô đừng lo cho ta!



Lâm yên Bích đưa tay lên sờ, dò vào mặt, rồi cô cười cười:



- Bộ ta trông tiều tụy lắm sao? Có xấu đi lắm không?



Tiêu Phong rúng động trong lòng, ông toan buột miệng đáp "Không! Cô là tiên nữ xuống trần, trong ta, cô nương luôn luôn thập phần mỹ lệ" ... câu nói vừa lên đến miệng, ông không thốt ra, vốn không quen ngôn từ hoa mỹ cùng nữ nhân, ông vội đáp:



- Không đâu ... Chỉ cần nghỉ ngơi một lúc, cô sẽ tốt thôi! Chỉ là ... cô đang mệt lắm đấy.



Đôi mắt Lâm yên Bích thoáng ánh hoan hỉ, có vẻ cô đang nhìn thấu tâm tư của ông, rồi cô nhoẻn miệng cười:



- Được ... Ta đi nghỉ ngay bây giờ ... Người cũng hãy gắng ngủ một giấc.



Nói xong, cô nhẹ nhàng quay gót, thuận tay đóng cửa phòng.



Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một xa dần, Tiêu Phong cảm giác tràn ngập trong lòng sự thanh thản và êm dịu, ông nhẹ nhàng nằm xuống, trong bốn bề thanh vắng, tiếng nước róc rách chảy ... sau một lúc, đã chầm chậm đưa ông vào giấc ngủ.



Lúc ông tỉnh giấc, bên ngoài song, trời đã tối, trong phòng, dưới ánh sáng dìu dịu từ ngọn đèn lồng, Lâm yên Bích đang ngồi yên trước gường, mắt thoáng một nét cười, cô đang chăm chú nhìn ông. Thấy ông mở mắt, cô hỏi:



- Người đã thức giấc?



Trên bàn, mấy đĩa thức ăn nghi ngút bốc khói, kèm hai bộ chén đũa sắp đặt sẵn. Tiêu Phong nhận ra Lâm yên Bích đang chờ cơm, ông nhẹ nhàng dùng hai tay nâng thân mình ngồi lên, rồi tay vỗ nhẹ vào đầu, ông nói:



- Sao đã ngủ say và lâu đến thế! Trời tối mịt rồi, cô nương sao không đánh thức ta sớm?




Lâm yên Bích cười nụ, đáp:



- Ta cũng vừa thức giấc, qua đây thấy người ngủ ngon, đã chẳng muốn đánh thức!.



Cô bước đến đỡ Tiêu Phong xuống gường, nói:



- Nào, mình ăn một bữa cho ngon lành nào, mấy hôm rồi, trên đường toàn mấy cái vớ vẩn gì đó, không sao nuốt trôi được.



Tiêu Phong nhớ Hạnh Nhi tứng ca ngợi tài bếp núc Lâm yên Bích, ông bất giác hỏi:



- Ta có nghe Hạnh Nhi bảo cô giỏi nấu ăn lắm, thật may mắn được thường xuyên thưởng thức tay nghề của cô nương!.



Lâm yên Bích cười xòa:



- Nha đầu đó nói nhăng ấy mà! Đã lâu chưa vào bếp, sợ sẽ nấu dở lắm.



Cô chợt có vẻ đắc ý, nói:



- Hạnh Nhi và Đan Quế đều do ta chỉ bảo, đồ ăn của Hạnh Nhi nấu, người đã dùng qua rồi, để hôm nay xem tài nghề đồ đệ kia, nấu có ngon không?.



Cô vừa nói, vừa đưa đũa tiếp vào cho ông khúc cá chiên chua ngọt.



Tiêu Phong gắp một miếng vào miệng, sớ thịt cá tươi và mềm, chất chua ngọt tạo cảm giác thanh thóat nơi đầu lưỡi, cực hảo vị, bất giác, ông gật gù khen:



- Đúng là minh sư xuất cao đồ, món cá này ngon thật!



Lâm yên Bích cười cười:



- Người thích món đó, ngày mai, ta sẽ nấu thử, cho người được thấy tài nghệ sư phụ của Đan Quế.



Hai người dùng bữa xong, Đan Quế đến thu giọn bát đũa sạch sẽ. Rồi từ bên ngòai có giọng khàn khàn:



- Tiểu thư, món tiểu thư cần, Lão Hồng đã đem đến đây.



Lâm yên Bích vui vẻ bảo:



- Lão vào đi.



Lão Hồng bước vào, đến trước Lâm yên Bích, khom mình, đưa ra một lọ nhỏ, nói:



- Lão theo lời tiểu thư dặn, bắt ít con Ngân Hoàn xà trích lấy dãi của chúng.



Dưới ánh đèn, gương mặt lão sần sẹo trông thật kinh khiếp, từa tựa ma quỷ.



Lâm yên Bích đón chiếc lọ, nói:



- Cám ơn lão. Lão về đi, ngày mốt lại đem đến cho ta một lọ nữa nhé.



-Dạ - Lão Hồng cung kính chào, rồi trở gót đi ra.



Lâm yên Bích pha một ít dãi độc đó với nước, đưa cho Tiêu Phong. Tiêu Phong hỏi:



- Sao mặt mày Lão Hồng lại ra hình dạng như vậy? Lão có vẻ rất kính nể cô nương?



Lâm yên Bích nói:



- Người biết đó là sẹo gì không?



Tiêu Phong thóang rùng mình, hỏi lại:



- Là rắn cắn?




Lâm yên Bích gật đầu:



- Đúng vậy! Ông ta nổi tiếng Xà Vương, hai tay đã bắt không biết bao nhiêu là rắn. Những vết sẹo trên mặt do rắn cắn, có lần, bị trọng thương, sắp chết, vào lúc ta đang ở Giang Nam, nhờ người mách bảo, ông đến cầu khẩn ta. Thấy ông không phải người hung ác, ta chữa khỏi, khiến ông đem lòng cảm kích, đã xin về theo hầu. Tự đó, mỗi khi chế thuốc cần nọc rắn, bất kể loại nào, ông đều cung cấp đủ cho ta. Rắn Ngân Hòan đó khó kiếm, nếu không có ông, ta thật không biết tìm nơi đâu!.



Tiêu Phong chắt lưỡi:



- Gặp được cô nương, ông ấy đúng là vô cùng may mắn - Ngừng một chút, rồi ông tiếp - Ta cũng vậy, chưa khi nao được may mắn như bây giờ? Ví thử không nhờ cô nương, có khi đang bỏ xác trong Lục gia trang rồi!



Lâm yên Bích thóang cười nụ, đáp:



- Giữa mình với nhau, người đừng khách khí vậy nữa! Ta nghe phải, thật cũng mệt quá!



Tiêu Phong chăm chú nhìn, thần tình cô sao giống hệt A Châu, lập tức trong lòng rúng động, hai gò má trước mắt mường tượng cũng từ khuôn mặt A Châu, ông đưa tay ra, khe khẽ chạm lên cái khuôn mặt từng nhiều lần hiện về trong mộng, run rảy kêu lên:



- Nàng ... Nàng là A Châu đây mà?



Gò má Lâm yên Bích bị ông nhẹ đưa tay ve vuốt., cô chợt ửng hồng đến mang tai, khi nghe ông tha thiết gọi tên vong thê, trong lòng cô vừa thương xót, vừa ái ngại, cô không đành lòng gạt tay ông ra, thầm nghĩ, ông đã bộc phát ra mối thâm tình ông chất chứa bấy lâu, không giờ phút nào quên lãng ngừoi vợ đã qua đời! Cô bỗng dưng không khỏi tự thấy thương tâm, nước mắt chầm chậm ứa ra, giàn giụa trên má, lăn xuống.



Tiêu Phong vừa bắt gặp cô trào lệ, bàn tay thấm nước mắt mát lạnh, ông giật mình, tòan thân chấn động, rụt vội tay về. Ông định thần, chỉ thấy Lâm yên Bích âm thầm nhỏ lệ, trong lòng cảm giác ngượng nghịu khôn tả, ông vội nhỏ giọng nói:



- Lâm cô nương, tội ta đáng chết quá, cô đối xử với ta thậm tốt, sao ta lại, ta lại . . .



- Không có gì! Chỉ là sự nhận lầm người thôi! - Lâm yên Bích né mình, cô cắt ngang lời ông.



Trong lòng giá lạnh, Tiêu Phong than thầm "Thì ra nàng không nhớ chút gì về tiền kiếp! Nhưng ta còn biết bao điều cần hỏi cho rõ!". Ông chậm rãi nói:



- Lâm cô nương, tại hạ có nhiều chuyện đang không rõ, rất muốn được cô nương giải thích, nếu có chỗ nào đường đột, mong cô nương đừng giận!



Lâm yên Bích đáp:



- Người cứ hỏi đi, những gì ta biết, sẽ nói cho người nghe.



Tiêu Phong hói:



- Sau khi thoát khỏi Lục gia trang, khi nghe đề cập đến tên A Châu của vong thê, sao cô bỗng dưng giật mình, đến sững sờ ra vậy? Rồi lúc ta hỏi, cô bảo trước đây, cô có quen biết một người trùng tên A Châu, cô có thể cho ta hay, người cùng tên A Châu ấy ... hiện đang ở đâu không?



Lâm yên Bích đôi mắt chăm chăm vào ông, cô khẽ nhíu mày, đáp:



- Ta cũng có một điều tự thấy rất kỳ quái, không dè trên đời này, có thể xảy ra sự tấu xảo đến mức không thể tưởng, không thể nghĩ ra được, là bất khả tư nghị. Ta cũng từng nuôi ý định đem hỏi, hôm nay, sẵn người vừa đề cập đến, thôi thì để ta kể cho nghe! Ta đoan chắc, khi nghe xong, nhất định người cũng cũng sẽ thấy chuyện đó ly kỳ vô cùng.



Dừng lại một chút, cô chậm rãi nói tiếp:



- Trong từ đường, phía sau Bích Vân cung, nơi thờ phụng các vị cung chủ quá khứ, còn đặt tượng một người khác, truyền thuyết nói rằng, ông xưa kia làm huynh đệ kết nghĩa với một vị cung chủ đời trước. Năm đó, vì muốn ngăn chặn quân Liêu xâm lăng Trung nguyên, ông đã sát thân thành nhân, bó buộc Liêu Đế tuyên lời thề độc, "Ngày nào Liêu Đế ấy còn sống, ngày đó người Liêu không được xâm phạm bờ cõi phía nam" Gốc người tộc Liêu, ông đã bị bọn người Liêu đương trường mắng chửi, xỉ nhục, nói ông bán nước cầu vinh! Ông chỉ còn duy nhất con đường lấy tự sát để biểu lộ sự ngay thẳng của mình. Trước ải Nhạn Môn, ông tự đâm hai mũi đọan tiễn vào ngực, thân mình sau đó rơi xuống vực sâu vạn trượng! Tên cũng là Tiêu Phong, y hệt tên của người! Mà, tấu xảo hơn nữa, thân hình người cùng bức tượng kia, giống nhau kỳ lạ!.



Tiêu Phong nghe cô nói đến đấy, sóng lòng cuồn cuộn trào dâng, rốt cuộc, ông minh bạch vì sao ông thấy võ công cùng thân thủ Bích Vân cung chủ kia có vẻ quen quen, thì ra là Linh Thứu cung sau đổi sang tên Bích Vân cung! Trăm năm trước đây, cung chủ cung Linh Thứu là Hư Trúc. Nghe cô kể Hư Trúc đã tô tượng mình để thờ phụng, nghĩ nhớ đến tình nghĩa sâu đậm của người anh em kết nghĩa đó, bất giác từ mắt ông, đôi dòng lệ nóng tuôn trào lai láng.



Rồi ông nghe Lâm Yên Bích khe khẽ nói:



- Thật cũng không hiểu tại sao, hồi còn nhỏ, ta đã cực kỳ ái mộ bức tượng Tiêu anh hùng ấy, trong thâm tâm, ta lúc nào cũng mang cảm giác đã từng quen biết vị anh hùng này đâu đó! Phải nói, lúc đó ta còn rất nhỏ tuổi, vào hai tháng tuổi đã được đem lên Thiên Sơn nuôi nấng cho đến khôn lớn, cho đến lúc hiểu biết, lúc được xuống núi, ta không gặp gỡ bất cứ ai của người đời ngòai cung. Thật tình, ta cũng không hiểu vì sao mang cái cảm giác thân quen Tiêu anh hùng như thế. .. Kịp đến ngày ta gặp người trên sơn đạo dưới chân Thiên Sơn, quả tình, ta đã bị giật mình đến chấn động tòan thân! Thân hình khôi vĩ của người không ngờ giống như đúc với pho tượng, đã khiến, mường tượng trong ta, cái cảm giác từng quen biết trước với người tự hồi nảo hồi nào rồi! Nên lúc ấy, khi trông thấy người, trong tim ta rộ niềm vui như vừa được gặp trở lại người quen cũ sau không biết bao nhiêu năm xa cách!.



---- Xem tiếp hồi 71 ----


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play