Liền khi ấy, một thân ảnh nhẹ nhàng đáp xuống từ trên ngọn cây cao bên cạnh, mọi người thấy đó là một lão nhân râu tóc trắng xoá, da mặt nhăn nheo, tuổi tác ngang tầm Nghiêm Phức và Lục La sát. Đó cũng đúng lúc Tiêu Phong và Dương Qua đến sát Nghiêm Phức, lão nhân ẩn mình trên cây từ hồi nào, cả hai không phát hiện được, chỉ khi lão nhẹ nhàng phiêu hốt đáp xuống, cả hai cùng bị ngạc nhiên, họ nghĩ bụng "Người này hành tung quỷ mị, vô thanh vô tức đáp mình xuống, không khí chẳng xao động chút nào, rõ ràng võ công cao cường vô ngần, không biết lão là thần thánh phương nao?".



Lão ra tay cứu Nghiêm Phức, cho thấy lão nhất quyết chẳng có ý đồ xấu.



Tiêu Phong chắp tay chào:



- Tiền bối võ công cao cường, vãn bối rất kính phục .



Lão già nhìn Tiêu Phong, gật đầu nhè nhẹ, bảo:



- Các hạ võ công rất cao siêu, thủ pháp phong bế huyệt đạo, truyền vận chân khí trên người Chính nhi thập phần hoàn hảo, lão hủ đây vô cùng kính phục.



- Ngươi là ai? - Lục La sát bỗng trợn mắt nhìn y. Vào sát na Nghiêm Phức định tự sát, trong lòng đang rối ren trăm mối, bà glật mình, bỗng dưng mọi cừu hận tiêu tan, rồi một tiếng nổ vang trong lòng: "Y đang tự sát! Y đang tìm cái chết!", Mắt bà nhìn tay chưởng của Nghiêm Phức đập vào ngực lão, mà chẳng thể ngăn chặn, rồi khi bà thấy lão già cứu được Nghiêm Phức thoát chết, bà mới hoàn hồn, lại có cảm tưởng giọng nói cùng tầm vóc người này ấy hơi quen quen.



Lúc bà chất vấn y, từ đáy tâm thức của bốn mươi chín năm hận thù, bà đang moi óc cố nhớ lại người ra tay cứu Nghiêm Phức, dáng dấp quen quen, là ai đây?



Lão già đưa mắt nhìn Lục La sát, bỗng lão quay ngoắt đi, buông tiếng thở dài, bảo:



- Bà suốt đời chìm đắm trong quá khứ, cứ giữ mãi hình bóng người thù xưa trong đầu! Bà nên xem oán ân trên đời như những bóng mây, làn gió thoảng qua mắt, bà chớ nên chấp nê thái quá!



Lục La sát chăm chú nhìn lão, rồi tựa hồ gặp ma quỷ, bà hốt hoảng kêu lên:



- Ông . . . ông là Đường Lăng?



Lão già khẽ khom mình, chậm rãi nói:



- Cuối cùng bà cũng nhận ra ta.




Tiêu Phong và Dương Qua bốn mắt nhìn nhau, họ nghĩ thầm: "Không dè trong nhà họ Đường có tàng long ngọa hổ, ẩn nấp một tay võ công cực kỳ cao siêu như người này!



Nghiêm Phức lấy làm lạ, ông chăm chăm nhìn Đường Lăng, ông lên tiếng hỏi, dường như đang tự nói với chính mình:



- Ngươi, tại sao lại cứu ta? Đúng ra, ngươi hận ta lắm mới phải? Tại sao?



Đường Lăng khoanh hai tay sau lưng, lão trầm ngâm hồi lâu, rồi chậm rãi đáp:



- Đúng là lúc đầu ta có oán hận ông, nhưng năm mươi năm rồi, ta chẳng còn sức oán hận nữa, đeo đẳng hận thù đã làm ta mệt mỏi trong người vô cùng. Tối qua, Chính nhi đến tìm, hỏi ta thân thế của nó, ta đã không nói, chẳng phải vì còn oán hận ông, mà vì ta đã lỡ hứa lời cùng xá muội lúc bà ấy lâm chung, sẽ không bao giờ tiết lộ thân thế Chính nhi. Nhưng, trời sinh tình cha con, ta có giấu bao lâu đi nữa, rốt cục Chính nhi cũng tìm ra ông!



Lục La sát lùi lại một bước, bà hết chăm chú nhìn Nghiêm Phức rồi lại quay sang dòm chăm chăm vào Đường Lăng, bỗng nhiên, bà buông tràng cười lớn:



- Hay! Thật là hay! Xem chừng mọi chuyện, rốt lại, tất cả đều là không! Hoàn toàn là không?.



Lẫn vào tiếng cười, hai hàng nước mắt bà ứa ra! Hơn bốn mươi năm qua, lòng trìu trĩu mang nặng cừu hận, bà chẳng khi nào tự soi lại mình, và cũng chẳng khi nào chảy nước mắt. Hôm nay, thấy xác Đường Chính xóng soài ở đấy, nghe tin Đường Vân đã chết, rồi lại chứng kiến Nghiêm Phức đau khổ đến nỗi tự sát. Toàn là những cảnh tượng bà hằng mong mỏi, nhưng một phút vui mừng trôi qua, con tim bà chợt trống trải, bà chẳng biết rồi đây cuộc sống sẽ mang ý nghĩa gì? Được chứng kiến Đường Lăng cứu sống kẻ thù, bà bỗng vỡ lẽ, ngộ ra, thấy tất cả mọi thứ trong đời đều trở thành vô nghĩa, yêu đương, thù hận ...tất cả đều như thoáng mây bay.



Lúc ấy, Đường Chính vụt mở to mắt, quẫy mạnh, rồi gã đứng lên, đôi mắt đẫm lệ, gã chăm chăm nhìn Nghiêm Phức.



Nghiêm Phức giật mình, lão không hiểu vì sao Đường Chính đang chết bỗng sống dậy. Rồi Đường Chính kêu lên thảm thiết một tiếng "cha", lão nhìn thấy đôi chân Đường Chính khuỵu xuống, gã rập đầu sát đất trước mặt!



Tiêu Phong áy náy nói:



- Nghiêm tiền bối, Đường đại hiệp chỉ gỉả chết, ấy là do tôi sắp đặt! Tôi mong lão nhân gia tha thứ.



Nghiêm Phức định thần xong, lão đưa tay vỗ về đôi vai Đường Chính, nước mắt không ngừng tuôn chảy.



- Chính nhi, ta về trước! Con và cha con ở lại, tha hồ hàn huyên!



Đường Lăng nói xong, tung mình phóng đi, phút chốc lão mất tăm hình dạng.



- Cữu cữu, chờ cháu với! - Đường Chính cất tiếng gọi theo.



Gã chỉ thấy bóng Đường Lăng chìm vào bóng tối.



Dương Qua than:



- Trần gian sao có cao nhân nhường ấy, võ công hơn người, đầu óc lại khoáng đạt, khiến ai nấy bội phục muôn phần.



Đường Chính ngơ ngẩn hồi lâu mới nói:



- Tôi không ngờ cữu cữu võ công cao siêu đến mức đó! Hơn bốn mươi năm nay, ông thâm tàng bất lộ, tôi cùng ngoại tổ phụ chẳng hay chẳng biết, thật ra, đâu cần đến cái thứ như tôi đi giữ thể diện cho Đường gia!



Tiêu Phong chợt liên tưởng đến nhà sư trên gác sách, trong chùa Thiếu lâm, đại sư ẩn nấp thật lâu năm trong chùa, không ai phát hiện được! Ông chẳng ngăn được than thở, trần gian rộng lớn như vầy, người tài giỏi ở khắp chốn, biển cả võ học vô bờ bến, cao thâm không biết đến đâu là cùng .



Ông thấy Đường Chính rảo bước đến trước mặt Lục La sát, quỳ xuống, nói:



- Lục tiền bối , cha và mẹ tôi đã lầm lỗi cùng người, khiến người đau khổ trọn đời! Hôm nay, tôi quỳ trước người, thành tâm tạ tội. Tiền bối muốn mổ, muốn xẻ ra sao, tôi làm con, xin nhận lãnh hết, mong được đền tội thay cho cha mẹ! Dẫu phải chết ngàn lần, tôi quyết không từ nan!



Nghiêm Phức nghe những lời đó, lão chẳng ngăn được ngượng ngùng, lão đỏ bừng mặt, ngẩng đầu ngước nhìn trời cao, dường như đang thở than cùng thiên địa .



Lục La sát nhìn Đường Chính quỳ trước mặt, trong lòng bà ngổn ngang trăm mối, bà rưng rưng nói:



- Nếu thai con ta sống sót, giờ đây, nó cũng to lớn ngang bằng từng này



Nói xong, nước mắt bà tuôn trào không dứt.




Nghiêm Phức từ từ quay lại, đôi mắt lão chăm chú nhìn Đường Chính, rồi lão cúi đầu, quay sang bảo Lục La sát:



- Thu nhi, ta phạm lỗi lầm quá lớn! Bốn muơi chín năm qua, ta biết không thể chuộc được những lỗi lầm đó, Chính nhi trong chuyện này vô can, mọi chuyện tự tay ta làm, giờ ta chỉ có mỗi một cách thôi, ... chỉ có lấy cái chết hòng ... hòng - Lão ngừng nói, đột nhiên nét mặt thay đổi, từ khoé miệng rỉ ra một dòng máu đen. Phần chót câu nói không rõ, lão ngã vật mình xuống đất.



Đường Chính hoảng hốt, vọt mình đứng dậy, chạy đến đỡ Nghiêm Phức, kêu khóc:



- Cha! Sao cha đang tâm...



Chưa kịp dứt câu nói, gã nước mắt giàn giụa, vung tay điểm nhanh vào mấy đại huyệt Nghiêm Phức, ngăn cản độc khí xâm nhập vào tim. Trước tình hình đó, mọi người hiểu Nghiêm Phức đã uống độc dược tự tận, đem cái chết chuộc tội.



Tiêu Phong trầm giọng nói:



- Đặt ông ấy xuống, mình sẽ vận khí trục độc ra khỏi cơ thể.



Đường Chính vội đặt ông nằm ngay ngắn trên đất, Tiêu Phong và Dương Qua đồng loạt xuất thủ , hai ngón tay hai người cùng lúc điểm vào sau lưng Nghiêm Phức.



Nghiêm Phức tức thì thổ ra một bụm máu đen, rồi lão đầu. nói đứt quãng:



- Đừng ! Không ăn thua gì đâu! Ta đã nuốt bột "Ngũ Bộ tễ mệnh tán", độc khí đã vào tới tim rồi!



Tiêu Phong và Dương Qua lập tức triệt chưởng, một khi độc đã vào tới tim, họ biết, nếu cố gắng truyền chân khí để xua độc, tác dụng sẽ ngược lại, làm người ngộ độc mau chết hơn nữa .



Lục La sát ngẩn ngơ, bà run run hỏi:



- Ông làm chi cho khổ sở vậy? Qua những biến cố tối nay, ta hết thấy oán hận ông!



Nghe bà nói câu đó, Nghiêm Phức gắng một nụ cười trên môi:



- Cám ơn muội! Cám ơn!



Cánh tay khô khốc của ông lão giơ lên, run bần bật. Đường Chính nhanh chóng nắm vào tay lão. miệng bật khóc oà.



Nghiêm Phức vẫn gắng gượng nụ cười trên môi:



- Tốt! Con ta ngoan, cuối cùng cha con ta cũng nhạn ra nhau, con đừng quá đau lòng . . .



Nói xong, lão nổi một cơn ho, thở khò khè dường như đứt hơi .



Đường Chính khóc lớn:



- Cha đừng nói vậy, để con tìm thầy thuốc thật giỏi ...



- Đừng! Đừng, không làm gì được nữa đâu!



Đôi tròng mắt Nghiêm Phức xoay xoay, lão nhìn Tiêu Phong và Dương Qua, nói:



- Hai ... hai vị, ta tặng hai vị ... toàn thể những vò rượu trong căn nhà đó.



Tiếng ông mỗi lúc một nhỏ dần, đến lúc không còn gượng thở được nữa, ông tắt hơi.



Đường Chính ôm thây cha khóc rống.



Dưới ánh trăng lạnh lẽo, trong làn gió bấc cắt da, Tiêu Phong và Dương Qua thấy buồn bã, họ cùng ý nghĩ, dù sinh thời, ông phạm không biết bao nhiêu tội nghiệt, giờ đây, tất cả hoàn toàn rũ sạch. Lục La sát đứng trong gió lạnh, tưởng chừng bà đang muốn phát cuồng! Cuối cùng, bà thở ra một hơi dài, rồi quay gót đi vào nhà.



Qua hôm sau, Đường Chính an táng Nghiêm Phức phía trước gian nhà nhỏ nơi lão sinh sống hơn bốn mươi năm qua. Tiêu Phong và Dương Qua không còn lòng dạ nào nhận rượu, họ chờ xong tang lễ, cùng đến chào từ biệt Đường Chính.



Đường Chính nhờ Dương Qua ghé qua nhà, báo tin cho Đường Lăng, gã phải cư tang cho đến hết tuần thất thất bốn mươi chín ngày ở đấy, để người nhà gã yên tâm.




Dương Qua nhất nhất ưng thuận, rồi cùng Tiêu Phong và A tử xuống núi Thiên Sơn.



Dương Qua hỏi:



- Tiêu huynh định đi đâu bây giờ?



Tiêu Phong đáp:



- Ta phải xuống phủ Tín Dương ở tỉnh Hà Nam làm lễ tế vong thê, Dương huynh đệ có muốn theo đến đấy chăng?



từng được A Tử thuật chuyện đời Tiêu Phong và A Châu, trong lòng buồn rầu, gã đáp:



- Tiêu huynh không quên vong thê, đệ hết sức kính ngưỡng.



Gã lại nghĩ đến ước hẹn mười sáu năm cùng Tiểu Long nữ, hiện không biết nàng đang trôi nổi phương nao, dẫu phu thê đang ly tán, so với Tiêu Phong cùng A Châu, âm dương cách trở, gã thấy mình còn may mắn hơn vạn lần. Gã tự nhủ, cho dù nàng nơi chân trời góc biển nào, gã nhất định cũng sẽ tìm được hạ lạc Tiểu long nữ. Đôi mắt nhìn về xa xăm, Dương Qua nói:



- Sau khi đến Đường phủ báo tin, đệ sẽ tiếp tục tìm kiếm đáu vết thê tử



Dương Qua thu hồi ánh mắt, gã chắp tay vái chào Tiêu Phong, nói:



- Được may mắn gặp gỡ Tiêu huynh, đúng là Dương Qua ta tam sinh hữu hạnh. Sau này đoàn tụ xong cùng thê tử, thể nào chúng tôi cũng đề huề tìm huynh, để được cùng huynh uống suốt ba ngày cho đã!



Tiêu Phong vỗ vai Dương Qua, cười nói:



- Hay lắm! Huynh cũng trông mau tới ngày đó lắm.



Ba người chia tay, Dương Qua dõi mắt theo bóng Tiêu Phong và A Tử đang đi xa dần, rồi gã quay gót, nhắm hướng Đường phủ thẳng tiến.



Tiêu Phong và A Tử đi thẳng một đường hướng Đông Nam, ngày nọ, họ vào đến biên giới Hà Bắc. Lúc ấy gần hết năm, vẫn còn lạnh, trên đường đã thấy nhiều hàng quán mở quầy bầy bán đủ thứ hàng hoá, người người ồn ào mua bán đổi chác. Tiêu Phong và A Tử xuống ngựa, dẫn ngựa chầm chậm xuyên qua đám đông. A Tử vốn thích nhiệt náo, cô cao hứng được trở về quê cũ, một lúc sau, đã thấy cô níu áo người bán đồ ngọc thạch trang sức, chê bai:



- Thứ đồ này mà cũng đem bày bán? Dẹp ... dẹp mau lên!



Một chập sau, cô lại chỉ vào một cái đèn lồng màu đỏ nói:



- Đèn lồng này hư hỏng nhiều, nhất định chẳng ma nào thèm mua đâu!



Bọn gười bán hàng tức giậnm trừng mắt nhìn A Tử, nhưng thấy bên cạnh cô nàng là Tiêu Phong thân hình cao lớn, họ đành nuốt giận, không dám tranh hơi.



Tiêu Phong trầm giọng bảo cô:



- A Tử, đừng nói nhăng nữa! Hàng hoá người ta đẹp tốt như vậy, cớ sao ...



Ánh mắt nhanh như điện, ông vụt quày đầu nhìn về sau, thấy mấy người đầu tóc bù xù, ăn mặc rách rưới, kiểu cách khất cái, trước bụng mỗi người có túi vải gai, số ít nhất cũng năm cái bao. Tiêu Phong biết đại bản doanh của Cái Bang thưở xưa đặt trên miền Bắc, vùng đó hiện đang dưới ách thống trị của quân Mông cổ, toàn bộ đệ tử Cái Bang đã triệt hồi xuống miền Nam. Cũng không có gì lạ, gốc gác của họ vốn là người miền Nam. Hiếm khi thấy nhiều cao thủ Cái Bang đồng lúc tụ tập vào một chỗ, Tiêu Phong nhận định, tình hình này, họ đang tổ chức đại hội hay đang tụ tập nghiên cứu chống địch, Tiêu Phong có ý muốn đến xem thử, hầu tiếp sức bọn họ. Đã hơn một trăm năm qua, ông thật không hiểu Cái Bang giờ tổ chức ra sao.



--- Xem tiếp hồi 47 ----


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play