Qua hôm sau, A Tử chạy ra cánh rừng đàng sau nhà, tìm Tiêu Phong thuật lại chi tiết những ân oán giữa Lục La sát cùng Nghiêm Phức. Tiêu Phong nghe xong, ngập ngừng nói:



- Chuyện này xem ra không dễ. Ý của Lục La sát là muốn giết cả Đường Vân cùng Đường Chính, làm cho Nghiêm Phức đau lòng đến chết, hòng trả thù hận năm mươi năm chất chứa trong tim. Xem ra Đường Chính hoàn toàn không có lỗi lầm trong chuyện này, y không có làm gì sai trái, mình nhất định không thể vô cớ giết người vô tội. Lại nói về Đường Vân, nếu còn sống, thì cũng đã sáu bẩy mươi tuổi rồi, mình cũng đừng nên làm khó dễ bà ấy.



Tiêu Phong trầm ngâm hồi lâu, rồi tiếp:



- Bây giờ chỉ còn cách này, mình lại tái diễn vở tuồng, ta và Dương huynh đệ sẽ đi đến nhà họ Đường một phen, muội ở lại đây một thân một mình phải thận trọng đấy!



A Tử đáp:



- Tỷ phu đừng lo, Lục La sát hiện thời khá thân thiện, chẳng ngờ vực gì muội, nghề phóng ám khí của bà ấy xem cũng thích hợp với muội, sẵn đây, muội theo học cũng tốt.



Tiêu Phong bảo:



- Bà ấy sống cô đơn gần hết đời, tính tình do đó cũng kỳ quái, nhưng bà chẳng phải người độc ác, nên nhớ muội đã bái bà làm sư phụ, vậy muội phải có bổn phận làm đệ tử, đối xử với bà ấy cho thật tốt.



A Tử gật đầu, cười, đáp:



- Muội biết rồi, muốn có được rượu ngon truyền kỳ chôn cất lâu năm của Nghiêm Phức, muội sẽ phải cư xử thật tốt với bà.



Tiêu Phong trở về quán trọ, thuật đầu đuôi câu chuyện cho Dương Qua nghe. Dương Qua than thở:



- Ai ngờ đỉnh đỉnh đại danh Hàn Băng đại hiệp Đường Chính lại là con tư sinh của Nghiêm Phức, cái bí mật đó e rằng có khi ngay chính ông ấy cũng không biết. Giang hồ đồn đại cha ruột của ông ta chết sớm, ông sau đổi về họ mẹ, ở suốt đời với Đường gia, đem môn đích truyền Hàn Băng chưởng của họ phát dương quang đại, công phu chưởng pháp của ông còn vượt xa các bậc tiền bối họ Đường trên mấy tầng, đưa chưởng pháp đó lên một đỉnh cao mới. Đường Vân mà Lục La sát nói tới, chính là mẹ đẻ ra Đường Chính, bà đã từ trần lâu rồi, có lần đệ tiện đường ghé qua phúng điếu đám ma bà ấy, lúc đó, có được gíáp mặt Đường Chính. Người đó tính tình hào sảng, trọng nhân nghĩa, tuy đệ chưa có dịp so võ công cùng y, nhưng nhận thấy y nội lực, công lực thâm hậu . Nếu hai ta hợp sức, mình thừa sức thắng y. Có điều, phải đụng chạm tới y, đệ thật không ham.



Tiêu Phong nói:



- Ta nghĩ như vầy, mình đã nhận lời giúp, phải làm cho đến nơi đến chốn." Tiêu Phong nâng chén rượu, uống một hơi cạn chén: "Con người ta hay bị oán cừu làm mờ mắt, đã bị vướng vào bên trong rồi, khó khi nào có cách tự thoát ra được, cho đến một ngày nào đó, báo xong đại cừu rồi, mới phát giác rằng hận thù báo được chẳng thay đổi gì cả, người chết cũng đã chết rồi, chẳng thể làm cho sống lại được, chuyện đã qua chẳng làm sao xoay trở lại, rồi sẽ sực tỉnh ra, rũ sạch mọi ân oán.




Nói xong, Tiêu Phong chợt nghĩ tới người cha Tiêu Viễn Sơn, mang trong lòng canh cánh hận thù, ông đã ẩn nấp hơn ba mươi năm trong chùa Thiếu Lâm, vào ngày trả được mối thù, ông đã rũ sạch lòng trần, đem mình nương tựa chốn cửa không.



Dương Qua thở dài, đáp:



- Tuy nói vậy, chưa tới ngày trả được thù, có mấy ai ngộ ra được điều đó?



Tiêu Phong gật đầu, đáp:



- Không sai, dù Đường Vân chết rồi, nhưng Đường Chính còn tại thế, mối thù của Lục La sát chứa chất hơn bốn mươi chín năm nay không vì đó mà tiêu tan. Do đó ta nghĩ ta cùng Dương huynh đệ đến Đường phủ một phen, tìm gặp Đường Chính, mình kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho ông ta nghe, nhờ ông ta đến trước Lục La sát diễn trò giả chết, rồi nhờ Nghiêm Phức đóng trò thấy con trai mình từ trần, đến trước mặt Lục La sát tóat vẻ đau khổ cùng cực. Lục La sát một khi thấy thù lớn trả xong, bà sẽ tỉnh ra, gột rũ sạch mọi ân oán trên đời!.



Dương Qua vỗ tay, cười nói:



- Ý đó của Tiêu huynh thật hay! Người ta nói, cứu một người còn hơn dựng xây chín đợt phù đồ, cứu người thì dễ, nhưng giải trừ nghiệt chướng trong tâm người mới thật khó khăn làm sao đâu! Tiêu huynh hòan thành tốt việc đó, còn hơn dựng mười tám đợt nữa kia!



- Dương huynh đệ cứ cười đi, nhưng việc này thành công hay không toàn do mình Dương huynh đệ chu toàn, ta chẳng giúp gì được nhiều!. Nếu như gã Đường Chính đó không tin lời mình, không chịu nghe theo kế trá tử đó, Tiêu mỗ có thể động quyền động cước, sẵn dịp thử qua võ công của tay nổi tiếng lừng danh giang hồ đó!. - Dứt lời, ông đứng dậy, - Việc không nên chậm trễ, mình đi ngay đi thôi, Đường gia ở cách đây bao xa?



- Không xa lắm, với cước lực của huynh và đệ, chiều tối nay sẽ đến nơi thôi.



Dương Qua nâng thanh Huyền thiết kiếm lên, cùng Tiêu Phong bước nhanh ra ngoài quán trọ, gã chúm môi huýt sáo một tiếng, thấy một con chim điêu vừa cực lớn, cực xấu xí từ trong rừng chạy ra đến đứng cạnh Dương Qua.



Dương Qua cùng Tiêu Phong hai người vốn cao lớn, anh khí bức nhân , khí vũ hiên ngang, bây giờ thêm con chim điêu khổng lồ bên cạnh, làm người đi đường ai nấy cũng đều chú ý. Dương Qua nhìn Tiêu Phong cười cười:



- Đệ không quen cưỡi ngựa cao lớn, vậy mình thi triển cước lực, được chăng?



Tiêu Phong mỉm cười, đáp:



- Được thôi, đã lâu ta chưa có dịp luyện cước lực, mong Dương huynh đệ cước hạ lưu tình, đừng bỏ rơi ta xa quá!



Dương Qua cười ầm,



- Tiêu huynh qua khiêm nhường rồi, đệ được bao nhiêu công phu mà dám múa búa qua cửa Lỗ ban?.



Nói dứt lời, cả hai thi triển khinh công, dài bước nhắm phía trước thẳng tiến.



Đang vào tiết trọng đông, khách bộ hành thưa thớt, mặt đường phủ một lớp tuyết dầy, Tiêu Phong và Dương Qua lướt nhẹ trên đường nhanh như chớp giật, trên mặt tuyêt tựa hồ không hằn vết chân hai người, Con đại điêu chừng như cũng thấy phấn khởi, nó bám sát theo hai người nhằm hướng Nam thẳng tiến.



Hai người thi triển khinh công, đi được ba thời thần, cước bộ không ngừng nghỉ, họ đang chuyện trò cười nói vui vẻ, chợt Dương Quan để ý đang đi ngang qua một tiểu trấn náo nhiệt. Gã chỉ tay vào phía thị trấn, nói:



- Trời sắp tối rồi, đàng kia có một thị trấn, hai ta ghé vào uống chơi vài chén rượu, nên chăng?.



Tiêu Phong gật đầu, đáp:



- Thực đúng ý ta!.



Hai người lập tức giảm cước bộ, thu liễm nội lực, đưa mắt nhìn nhau, cười ầm.



Dùng cơm chiều xong, Dương Qua nhìn trời, nói:



- Tối rồi, giờ này, Đường phủ chắc cũng không mấy ưa thích đón khách gây trò náo nhiệt, Bọn mình đến đấy, nếu Đường Chính chịu giúp mình ngay thì quá tốt. nếu y không khứng, mình hãy động võ, âm thầm bắt y đừng để ai hay biết, để giữ thể diện cho y, Tiêu huynh nghĩ sao?



Tiêu Phong gật đầu, đáp:



- Đúng thế, Dương huynh đệ tính toán mọi việc chu đáo. Đến giờ rồi, mình đi thôi.



Hai người ra khỏi quán, nhà nhà đã lên đèn, tuyết lông ngỗng bắt đâu rơi nhẹ, tiếng động ồn ào của thị trấn vang vọng gần bên họ. Tiêu Phong theo Dương Qua xuyên qua vài con phố, vài ngõ hẻm, đi được một lúc, họ đến trước một phủ đệ ngói xanh tường đỏ, trước cửa treo hai ngọn đèn lồng to, ánh sáng rọi chiếu khoảnh sân trước cửa nhà, chiếu sáng tấm biển treo bên trên, với hai chữ "Đường phủ", nét bút rắn rỏi. Một người ăn vận tề chỉnh đang trong nom hai người hầu đóng cửa nhỏ hai bên đại môn. Dương Qua bước nhanh đến trước mặt y, chắp tay nói:




- Các vị khoan đóng cửa, xin làm ơn vào báo cùng Đường đại hiệp, tại hạ có việc cần gặp.



Người đó liếc sơ qua Dương Qua và Tiêu Phong, rồi ngạo nghễ nói:



- Hai người là ai? Tối rồi, sư phụ ta không tiếp khách nữa, xin mời ngày mai trở lại!



Dương Qua chau mày, đáp:



- Tại hạ có chuyện gấp, phiền ông báo giùm đến sư phụ ông một tiếng, là có Dương Qua cùng Tiêu đại hiệp cầu kiến.



Tên đệ tử của Đường Chính hắng giọng, giọng khinh miệt:



- Dương Qua? Tiêu đại hiệp? Chưa từng nghe qua bao giờ! Mấy năm nay, bọn người vỗ ngực tự xưng đại hiệp con số có hơi nhiều, đến cầu kiến sư phụ xem ra cũng đã chẳng ít! Hai ngươi mau cút đi, ta không có hứng bị quấy rầy!



Tiêu Phong cùng Dương Qua trao đổi ánh mắt, họ vụt chuyển mình, gã đệ tử Đường gia thoáng chớp mắt một cái, hai bên má gã cùnh lúc lãnh mỗi bên một cái tát, rồi gã nghe tiếng cười khẽ của Dương Qua:



- Cái đó để thay sư phụ ngươi giáo huấn ngươi một phen!.



Đến lúc gã định thần lại, trước mắt chẳng còn ai, gã gắng sức lắc đầu, hai bên má đau rát, bất giác gã lẩm bẩm:



- Bộ mình gặp quỷ sao kìa?.



Đúng lúc đó, gã nghe từ sau lưng tiếng Dương Qua bảo:



- Còn không mau vào thông báo đi! Muốn ăn hai cái tát nữa chăng?



Gã đệ tử giật mình, quay lại nhìn, gã bước qua cổng bức tường ngoài, đã thấy Tiêu Phong cùng Dương Qua đứng trước cửa nhà! Giật mình, gã há hốc miệng hồi lâu, rồi mồm miệng khép lại, gã định thần, nhảy nhổm lên, chạy vù vù vào nhà như bị ma đuổi.



Chẳng bao lâu, một giọng nói hồn hậu từ sau nhà truyền tới:



- Quý khách quang lâm tệ xá , lão phu nghênh tiếp chậm trễ, thật đáng trách!



Lời vừa dứt, người cũng ra đến nơi.



Tiêu Phong nghĩ bụng "Người này nội lực cùng khinh công chẳng tồi, xem ra danh tiếng y không phải hư hão". Ông nhìn kỹ, thấy một người khoảng ngoài bốn mươi, thân hình khôi ngô, mặt vuông chữ điền, mắt như có điện, tướng mạo giông giống Nghiêm Phức, ông nghĩ bụng, chẳng nghi ngờ gì nữa, đúng là Đường Chính.



Người đó hướng về Dương Qua và Tiêu Phong vái một vái dài, nói:



- Hai vị đại hiệp, tiểu đồ trót vô lễ, Đường mỗ xin thay mặt tạ tội cùng hai vị.



Dương Qua cùng Tiêu Phong vội vàng hoàn lễ.



Dương Qua nói:



- Đường đại hiệp đaị lễ, Dương Qua tôi thật chẳng dám.



Đường Chính đáp:



- Thần Điêu hiệp lừng danh thiên hạ, tiểu đồ có mắt không tròng, đã đắc tội nhiều, toàn vì Đường mỗ dạy dỗ chưa kỹ, mong Thần điêu hiệp đừng để bụng.



Dương Qua cười, đáp:



- Không có gì! Dương Qua tôi chỉ là kẻ lãng du, lại chẳng làm gì xứng danh hiệu đại hiệp. Nhưng Tiêu Phong, Tiêu đại hiệp đây , đích thực một vị đại hiệp chân chính, hán tử kiên cường này, ngoài Quách bá bá ra, tôi không kính phục ai hơn! Đồ đệ cuả ngài ăn nói chất chưởng, buông lời bất kính cùng Tiêu đại hiệp, tôi thật chẳng kham nổi!



Đường Chính đưa mắt quan sát Tiêu Phong, nghĩ bụng "Người này anh khí bức nhân, vượt ngoài lẽ thường, chỉ kì quái một điều, trên giang hồ ta chưa từng nghe truyền tụng tên Tiêu Phong đó! Người được Thần Điêu đại hiệp bội phục, thật khó nghĩ, tưởng ra được."



Bèn chắp hai tay, nói:




- Thất kính, thất kính, tiểu đồ đắc tội, kính mong Tiêu đại hiệp rộng lòng tha thứ.



Tiêu Phong vội vàng đáp lễ, nói:



- Đường đại hiệp xin đừng quá lễ phép, Tiêu mỗ nghe danh Đường đại hiệp như sấm động bên tai, hôm nay may mắn được gặp, thật là phúc lớn ba đời



Sau đó, Đường Chính mời Tiêu Phong và Dương Qua vào nhà trong, thấy trên cửa đại sảnh có đôi câu đối



"Thiết thạch mai hoa khí khái ,



Sơn xuyên hương thảo phong lưu"



Ba người phân ngôi chủ khách an toạ xong, lập tức có gia nhân đem trà đến. Đường Chính giặn gia nhân:



- Mau chuẩn bị thức nhắm, ta sẽ cùng hai vị đại hiệp uống rượu, nói chuyện khuya.



Dương Qua vội nói:



- Không dám quấy nhiễu Đường đại hiệp nhiều, chúng tôi vừa dùng bữa tối xong



Tiêu Phong nói:



- Mình cùng ăn cơm giang hồ, không cần khách khí vòng vo dài dòng, hôm nay chúng tôi đến đây thỉnh cầu Đường đại hiệp giúp cho một việc.



Đường Chính ngạc nhiên hỏi:



- Thân thủ hai vị đại hiệp, có chuyện gì trong thiên hạ mà hai vị lại không tự kham được?



Dương Qua đáp:



- Chuyện này, ngoài Đường đại hiệp, thiên hạ chẳng ai làm nổi, cả ta cùng Tiêu huynh cũng vậy!



Đường Chính nghiêm giọng:



- Cám ơn hai vị đã quá yêu mà nói vậy, chuyện gì Đường mỗ giúp được, xin cứ nói ra, dãu phải lên núi đao hay xuống biển lửa, Đường mỗ quyết chẳng cau mày.



Tiêu Phong đáp:



- Tốt quá! Đường đại hiệp đúng là người hào sảng! Việc này có phần khó tin, nhưng đây toàn là sự thật, Đường đại hiệp có vui lòng nghe ta kể lại một thiên cố sự chăng?



Đường Chính thoáng ngạc nhiên, gã đưa tay sửa lại vạt áo trường bào, đáp:



- Mời Tiêu đại hiệp diễn giải, Đường mỗ xin rửa tai lắng nghe.



--- Xem tiếp hồi 44 ----


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play