Trình Anh làm cơm xong, vì A Tử chưa thể xuống giường, Trình Anh dọn thức ăn trên một dĩa để nàng dùng bữa trên giường.



Dương Qua ăn một mẩu thịt xào chua ngọt, khen:



- Nghề nấu nướng của Trình Anh muội tử ngày càng giỏi, sắp bắt kịp tài nghệ của Quách bá mẫu rồi, đúng là nức danh môn nhân đảo Đào Hoa!.



Trình Anh vui vẻ đáp:



- Dương đại ca quá khen rồi! Một chút nghề mọn này làm sao sánh kịp được cùng sư tỷ!



Mặt đối mặt với cố nhân, lòng Dương Qua nhàn nhã, lại thêm chếnh choáng sau vài chén rượu, chàng than thở:



- Lúc còn bé, trên đảo Đào Hoa, dẫu thức ăn của Quách bá mẫu nấu có ngon, nhưng không sao vui vẻ bằng bọn mình cùng ăn với nhau!



Lục Vô Song bảo:



- Lại là ả Quách đại tiểu thư! Ả ức hiếp đại ca chớ gì! Ở đâu có mặt ả, ở chỗ đó đại ca làm sao vui vẻ được!



Nhớ nghĩ về những ngày tháng sống ăn nhở ở đậu trên đảo, Dương Qua không sao nén nổi một nụ cười buồn:



- Ta hồi nhỏ ranh ma lắm, người lớn, trẻ con, thảy đều không ai ưa ta! Duy nhất Quách bá bá lúc nào đối xử ta cũng thật lòng tốt bụng!



Tưỏng tượng đến những ngày tháng linh đinh cô khổ Dương Qua thời ấu thơ, bị người ức hiếp, Trình Anh thấy xót xa trong lòng, nói:



- Nếu đại ca ưa thích, muội sẽ nấu thường xuyên cho huynh ăn. Sao bọn mình đã không được gặp nhau sớm hơn nhỉ?




Dương Qua mỉm cười:



- Đúng đấy! Gặp nhau sớm hơn, ba đưá nhỏ cô đơn khổ sở tụi mình sẽ họp thành một đội ăn mày, ta dẫn cả bọn đi xin ăn, ai ai trông thấy hai cô nương xinh đẹp dễ thương trong đội khiếu hoá mình, là đều tranh nhau cho, e rằng mình lượm hoài không hết tiền!



Trình Anh, Lục Vô Song nghe thế bò lăn ra cười.



A Tử cũng vui vẻ nói:



- Dương đại ca, đại ca hợp ý với hai tỷ tỷ vui vẻ thế, mà cái ước hẹn mười sáu năm hãy còn xa, thay vì đại ca đi lang thang khắp chốn, sao đại ca không lưu lại đây, thường xuyên được tỷ tỷ nấu cơm cho ăn?



Nghe nàng nói thế, Trình Anh cùng Lục Vô Song đều ửng hồng đôi má, điều A Tử nói đó cũng chính là ước vọng của cả hai, và cũng vì hiểu rõ mình cùng Dương Qua hữu duyên vô phận, nhưng ngày ngày được trông thấy chàng, cũng đã lấy làm mãn nguyện lắm rồi! Cả hai lập tức dõi nhìn Dương Qua, cùng hy vọng chàng nhận lời ở lại.



Biết tình cảm hai nàng dành cho mình sâu đậm, Dương Qua hiểu mình quyết chẳng thể nào lưu lại, và cũng không nỡ buông lời khước từ khiến họ đau lòng, chàng nhất thời không biết nói năng gì!



Nhìn Dương Qua se sẽ chau mày, Trình Anh không sao nén nổi thở dài trong lòng, và không đành lòng làm chàng khó xử, nàng gượng một nụ cười, nói:



- Dương đại ca đi hành hiệp tứ phương, làm sao có thể lưu lại đây được! Huống hồ đại quân Mông Cổ vẫn còn vây ngoài thành Tương Dương, đại ca có muốn ở lại đây, trong lòng sợ không yên!



Dương Qua nghe Trình Anh đề cập đến đại quân Mông Cổ, thần sắc chàng nghiêm trọng hẳn lại, gật đầu, đáp:



- Đúng thế! Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, một ngày mà Mông Cổ chưa lui binh, là một ngày Đại Tống ta còn mang mối đại hoạ trong lòng. Ta tuy chẳng làm được như Quách bá bá đang trấn thủ Tương Dương, nhưng cũng phải cố gắng góp một phần sức lực nhỏ nhoi của mình mới được!



Trình Anh bảo:



- Dương đại ca nào đâu đã chỉ góp một phần nhỏ nhoi sức lực! Mùa xuân năm ngoái, quân Mông Cổ gửi đi tăng viện cho đạo binh ở Tương Dương đã bị trúng phục kích ở Nam Dương, tên tướng cầm đầu là Hoắc Nhi Xích bị đâm ngã ngựa mà chết, quân binh Mông Cổ tử thương vô số, lũ sống sót bỏ chạy khắp, không sao tụ tập lại dược nữa! Mùa đông năm rồi, bọn vận lương Mông Cổ tiếp tế cho đạo quân Tương Dương đã bị trúng kế điệu hổ ly sơn ở nơi giáp ranh Hà Nam và Hồ Bắc, tên tướng áp tống lương thảo là Hốt Đồ Hiệp Biệt bị chém chết tại trận, mất sạch toàn bộ xe cộ vận lương! Mấy sự kiện đó đã làm chấn động giang hồ, ai nấy đều truyền tụng người cầm đầu quần hào là vị Thần Điêu đại hiệp, kể rằng ông ta túc trí da mưu, anh dũng cái thế, một nhát thương đâm Khoát Nhân Xích ngã ngựa, một làn kiếm chém chết Hốt Đồ Hiệp Biệt, đại hiệp tuy chỉ có một tay, nhưng lợi hại gấp ngàn lần các cao thủ hạng nhất trên giang hồ! Tướng mạo đại hiệp tuy có phần xấu xí, nhưng trong lòng người Đại Tống, đại hiệp còn tuấn tú găp ngàn vạn lần Phan An. Chỉ là đại hiệp lai vô ảnh, khứ vô tung, không ai biết đại hiệp là người như thế nào thôi!



Nói đến đấy, Trình Anh liếc sang Dương Qua, tủm tỉm cười:



- Ai khác đâu có dè Thần Điêu đại hiệp là huynh, đến ngay cả Quách bá bá, Quách bá mẫu của huynh cũng không ngờ tới!



Dương Qua đáp:



- Dương Qua chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, không dám nhận cái danh đại hiệp ấy!



A Tử bỗng hỏi:



- Muội có một điều không rõ, Dương đại ca tướng mạo tuấn tú, tệ lắm cũng chỉ kém Phan An chút xíu, cớ sao mọi người lại bảo tướng mạo huynh có phần xấu xí vậy?



Dương Qua cười ầm, đáp:



- A Tử muội tử, muội đã tán tụng ta thái quá rồi đấy! Tướng ta ngốc nghếch đần độn thế này, làm sao đem sánh với Phan An cho được!



Lục Vô Song vỗ tay reo:



- Đúng thế thật! Đúng là một tên ngốc chẳng sai! A Tử muội tử, Dương đại ca cuả muội tử có phép biến hoá vui lắm. Trước mặt bọn mình thì biến ra hình dạng tuấn tú, trước mặt kẻ khác thì lại hoá thành một tên xú bát quái đần độn, ngốc nghếch!



Trình Anh nhoẻn miệng cười, nhìn Dương Qua, bảo:



- Sao huynh vẫn còn cứ đeo cái mặt nạ da người cũ rích đó làm gì vậy? Doạ người ta sợ đến chết khiếp!




Dương Qua chiêu một ngụm rượu to, giọng có phần say say, vui vẻ đáp:



- Lúc ta gặp muội lần đầu, chẳng phải muội cũng đã đeo một tấm mặt nạ da người sao? Muội dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn mà còn đeo nó, kẻ thô lậu xấu xí như ta sao lại không được mang?



Được ý trung nhân ngợi khen sắc đẹp, Trình Anh không sao ngăn nổi gò má ửng hồng, trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ vui sướng!



Lục Vô Song cười nói:



- Biểu tỷ đẹp tựa thiên tiên, nếu không đeo mặt nạ thì không biết sẽ kéo đến biết bao nhiêu là bọn háo sắc, suốt ngày cứ vo ve luẩn quẩn bên mình, phiền chết đi được!



Dương Qua gật gù, nói:



- Chí lý! Chí lý!



A Tử thắc mắc:



- Mặt nạ da người? Là món đồ chơi gì vậy? Muội chưa hề nghe qua!



Dương Qua lấy từ trong bọc ra một tấm da mỏng tang tựa cánh ve sầu, trải lên mặt, lập tức gương mặt tuấn tú hiện thành xấu xí khôn tả!



A Tử dòm thấy, nàng vỗ tay cười ầm:



- Thật quá sức thần kì a! Muội nhìn đi nhìn lại cũng không biết là huynh đang đeo mặt nạ kia!



Lục Vô Song chau mày kêu lên:



- Mau bỏ nó ra đi! Coi ghê rợn quá hà!



Dương Qua vừa tháo nó ra, A Tử đã vươn tay chộp lấy, chăm chú xem xét, rồi nàng vui vẻ hỏi Dương Qua:



- Dương đại ca, huynh còn cái nào khác không? Cho muội cái này đi, được không?



Dương Qua còn chưa trả lời, Trình Anh đã mỉm cười, bảo:



- A Tử muội tử, cái đó do sư phụ ta đã tặng cho Dương đại ca đấy! Nếu muội không hiềm, ở đây ta cũng có một tấm, để ta tặng cho muội nè!



Nói xong, nàng thò tay lấy từ trong người ra một tấm mặt nạ, đưa cho A Tử.



A Tử trước hết trao trả lại cho Dương Qua tấm của chàng, rồi nàng vươn tay nhận tấm mặt nạ của Trình Anh, hớn hở đến híp mắt lại, nàng hết ướm nó lên mặt lại tháo xuống mấy lần!



Lục Vô Song cười đùa:



- Biểu tỷ, tỷ cho cô ây tấm mặt nạ rồi, mai mốt không còn cái để đeo nữa, chắc chắn tỷ sẽ đẹp ra hơn đấy!



A Tử nghe qua, nàng níu vào tay Trình Anh, nói:



- Trình tỷ tỷ, tỷ thiệt tốt với muội quá! Tỷ chỉ có độc một tấm, lại đem cho muội!



Trình Anh vỗ vỗ vào tay nàng, đáp:



- Không có chi! Không mấy khi làm muội vui sướng, ta mà muốn có cái khác cũng dễ thôi, để khi nao gặp sư phụ, ta sẽ xin người một tấm là xong!




Từ ngoài cửa vọng vào tiếng gió đêm xào xạc thổi qua rừng trúc, mọi người trông qua khe song, thấy vầng trăng đã lên cao, đều biết đêm đã khuya, cùng chia tay, đi nghỉ.



Mười mấy ngày sau đó, Dương Qua giúp A Tử vận khí liệu thương, khi rảnh rỗi lại cùng hai người Trình Lục hàn huyên chuyện xưa, tâm tình thung dung tự tại, chỉ hiềm nỗi nhớ Tiểu Long nữ ngày càng day dứt trong lòng hơn lên.



Trình Anh , Lục Vô Song mỗi ngày mỗi được gặp ý trung nhân, cả hai trong lòng vui sướng, cả hai cùng lấy lễ huynh muội đối đãi chân tình cùng Dương Qua, có đôi lúc, họ để lộ tấm chân tình, Dương Qua chỉ còn cách giả vờ không hay biết mà thôi.



Hơn mười ngày nữa, thương thế A Tử biến chuyển có mòi tốt, thấy nó không còn gì đáng ngại nữa, Dương Qua bèn ngỏ lời cáo từ.



Trình Anh , Lục Vô Song tuy chẳng nỡ rời tay, nhưng biết không thể lưu người lại được, đành đỡ A Tử ra ngoài tiễn chàng. Sợ thân thể A Tử còn hư nhựoc, Dương Qua không muốn nàng đi đưa tiễn quá xa.



Chẳng biết đến khi nào mới gặp lại, Trình Anh và Lục Vô Song đều rân rấn nước mắt.



Lục Vô Song cứ dặn đi dặn lại:



- Dương đại ca, ngày sau, nếu đại ca rảnh rỗi, nhớ đến thăm bọn muội thường nhe!



Thấy hai nàng u sầu, Dương Qua trong lòng xót xa, không muốn họ thêm thương tâm, bèn gật gật đầu, bảo:



- Rồi ta sẽ thường đến thăm hơn, hai muội khá giữ gìn sức khỏe!



A Tử nói:



- Dương đại ca, khi huynh đi lại trên giang hồ, nhờ huynh để ý theo dõi tin tức tỷ phu muội. Nếu có manh mối gì, phiền huynh báo giúp cho muội một tiếng!



Dương Qua đáp:



- Tiêu đại hiệp là người ta hết sức kính phục, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực dò hỏi, xin muội cứ yên tâm!



Ba người dừng bước, đưa mắt dõi theo hình ảnh Dương Qua mỗi lúc một xa dần, rồi cùng nhau trở về nhà.



Ở thêm nửa tháng nữa, thương thế A Tử căn bản đã gần lành. Một hôm, A Tử lên tiếng xin từ giã. lên đường đi tìm Tiêu Phong.



Trình Anh và Lục Vô Song vì thấy nàng vừa mới tạm khá, đều khuyên nàng nghỉ thêm ít hôm nữa, nhưng A Tử quá tha thiết với việc tìm Tiêu Phong, không chịu ở thêm một phút giây nào nữa!



Hai người Trình, Lục lập tức sửa soạn hành trang, ra chợ mua một thớt ngựa và một ít lương khô, rồi đưa tặng A Tử toàn bộ mấy trăm lượng bạc mà hai nàng đã dành dụm được.



Tuy A Tử hành sự tàn độc, nhưng nàng vốn cơ khổ lênh đênh từ bé, lại bị ảnh hưởng của Tinh Túc phái, sau này ở gân Tiêu Phong, do nàng hết sức ngưiỡng mộ ông, ít nhiều cũng thấm nhuần được một ít cái chính khí từ ông. Mà một tháng qua, nàng lại được hai người Trình Lục tận tâm chăm sóc, đặc biệt có Trình Anh, ăn nói dịu dàng mềm mỏng cùng nàng, sự đối đãi đó nàng chưa hề tiếp nhận trong đời, đã làm cho A Tử thấy gần gụi vô cùng, coi Trình Anh như người thân thiết nhất trên đời. Nàng đã bất tri bất giác, cảm nhiễm được cái dịu hiền đó từ Trình Anh, giảm nhiều thói điêu ngoa quỷ quái. Trước giờ, nàng chưa từng hiểu thế nào là tri ân, thế nào là báo đáp, bây giờ chứng kiến hai người Trình Lục hết lòng, nhanh chóng sắp sửa hành trang cho mình, lòng nàng thật sự cảm động, nàng thầm tính, tìm cách mai đây sẽ đền đáp.



Sáng sớm hôm sau, sương mù chưa tan, những hạt sương còn long lanh đọng trên đầu cành lá, A Tử đã lên ngựa, vẫy tay chào từ biệt Trình Anh, Lục Vô Song rồi nàng bắt đầu cuộc hành trình lên bắc tìm kiếm Tiêu Phong.



--- Xem tiếp hồi 4 ----


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play