Tám vạn quân binh dưới quyền thống lãnh của Tiêu Phong, nguyên cùng mang khí thế hăng hái, họ hành quân theo tiến độ rề rà của Tiêu Phong, cả tướng lẫn sĩ đều thích thú cái cảm giác đi chậm rãi du sơn ngoạn cảnh đó, ngoài một số ít mong muốn mau chóng lập công hòng thăng tiến sự nghiệp, còn thì chẳng mấy ai ham đi nhanh ra chiến trường thí mạng sống. Phần lớn bọn họ, sau bấy nhiêu năm ròng rã chinh chiến đánh nam dẹp bắc vừa qua, đều từng trải cảm giác biết bữa nay còn sống, chưa biết ngày mai chết chóc ra sao, nên họ đều bằng lòng với tốc độ hành quân chậm lụt ấy, sống thêm được ngày nào, hay ngày nấy. Từng chứng kiến cảnh Tiêu Phong đơn thân đối đầu toàn thể địch quân, họi đều bội phục ông sát đất. Tiêu Phong bảo gì, họ nghe nấy, chẳng khi nào có nghĩ ngợi gì khác, khi ông cho hành quân chậm rãi như vậy, họ đều nghĩ bên trong ắt hẳn có huyền cơ, ông có thâm ý chỉ riêng ông hiểu, bọn phàm phu tục tử như họ sức mấy mà rành rẽ! Mọi quyết đoán của ông, họ đều chẳng hề nghi ngại, phát sinh từ sự kính nể Tiêu Phong như thiên thần. Mà Tiêu Phong đối đãi họ như anh em, ngoài viện dẫn cớ nọ cớ kia cho di chuyển chậm rãi, mọi chuyện khác ông đều khẩn thiết chân thành cùng họ, không dòm dỏ đến riêng tư từng người,coi ai nấy ngang hàng, có thịit cùng chén, có rượu cùng nhậu, tha hồ ồn ào, ăn uống thả dàn.
Là tâm phúc của Hốt Tất Liệt, trước lúc xuất quân, Hốt Tất Liệt ngầm dặn Ngột Lương Hiệp Đài phải để tâm theo dõi mọi hành vi của Tiêu Phong, vì Tiêu Phong xuát thân từ người Hán, cho dủ Tiêu Phong có còn hướng về nguồn cũ nữa hay không, nhưng một sự thực mà Hốt Tất Liệt biết rất rõ, sô phận cư dân thành Lâm Hoàng vẫn còn trong vòng kiểm soát của ông ta, nói giả sử lòng Tiêu Phong vẫn còn hướng về người Hán, Tiêu Phong hẳn cũng không dám coi nhẹ mà dám manh động. Từ ngày đầu gặp gỡ, Ngột Lương Hiệp Đài thấy Tiêu Phong đối xử thẳng thắn cùng mọi người, không chút kiêu ngạo, y càng tăng thêm hảo cảm cùng Tiêu Phong hơn.
Ngày nó, đến địa phận Thái Châu, Tiêu Phong truyền lệnh hạ trại, trong lòng Ngột Lương Hiệp Đài chẳng khỏi có chút dè dặt, gã bèn thì thầm hỏi Dã Tốc:
- Dã Tốc tướng quân, Tiêu tướng quân cứ dềnh dang hành quân như vầy, ông có thấy hơi kỳ kỳ không?
Dã Tốc đáp:
_ Có gì đâu là kỳ! Tiêu tướng quân ưa thích rượu, mà các quan viên địa phương đây đều muốn diện kiến phong thái cuả ông ấy, rồi vì Tiêu tướng quân có vẻ dễ thân cận, chẳng hống hách, có lẽ đâu lại có điều gì sai trái kia?
Ngột Lương Hiệp Đài chau mày:
- Không phải thế! Tôi chỉ có thấy hơi có vẻ ... có vẻ ...
A Lam Đáp Nhân lườm gã, nhỏ giọng bảo:
- Ý ông là sao kìa? Cách đối xử của Tiêu tướng quân dành cho chúng ta, ông do đâu lại nghi ngại ông ta?
Ngột Lương Hiệp Đài vội lắc đầu quầy quậy:
- Tôi tuyệt chẳng có ý ấy!
Dã Tốc trợn mắt nhìn gã, nói:
- Thây kệ ý ông ra sao, hay ý ai đó có chút bất kính cùng Tiêu tướng quân, ta là ta cứ theo ông ta suốt!
A Lam Đáp Nhân vỗ vai Ngột Lương Hiệp Đài, bảo:
- Gặp người chậm chạp thì đi đứng vẫn là chậm chạp! Đi cho lẹ, đến Ngạc Châu, người mỏi, ngựa mệt, đâu có tốt!
Ngột Lương Hiệp Đài còn chưa lên tiếng đối đáp, đã nghe Dã Tốc nói:
- Lão huynh, huynh cứ yên tâm đi! Tiêu tướng quân thần thông quảng đại, huynh chưa từng được thấy bản lãnh ông ta, khi chứng kiến một lần rồi, huynh sẽ hết còn nghĩ quanh quẩn nữa. Lần chinh nam này, đến công phá Ngạc Châu, bảo đảm ông ta sẽ toàn thắng!
Ngột Lương Hiệp Đài há hốc miệng, chưa kịp đáp trả, đã nghe A Lam Đáp Nhân tiếp lời:
- Tiêu tướng quân thẳng thắn với tất cả, khoan hậu cùng mọi người, từ trên xuống dưới trong quân đội, chẳng ai là không khen ngợi ông ta, có được người vừa anh dũng vừa được lòng quân sĩ như vậy làm nguyên soái đâu phải dễ, Chẳng phải ta coi rẻ tướng lãnh Mông Giả mình, mấy năm sau này, ta chưa hề thấy một ai có bản lãnh siêu thánh như vậy, ông ta không phải là người thường, ông ta đơn giản là một vị thần nhân!
- Đúng thế thật! bữa đó, dưới chân thành Kinh Triệu, Tiêu tướng quân ...
Sắc mặt đầy vẻ mê mẩn, Dã Tốc cạn hết nước bọt đem kể chi tiết sự việc ngày ấy, Tiêu Phong nhảy vút lên đầu thành bắt sống Não Hốt như thế nào ... Ngột Lương Hiệp Đài nghe gã tuôn ra một tràng, gã vốn nghĩ rằng chuyện này thiệt hết sức đáng ngờ, nhưng nhờ công lao Tiêu Phong đơn thân chiếm đoạt thành Kinh Triệu, mà ông rồi được cắt đất phong hầu, lên làm một bậc vương gia, thì ông sao có thể mang tâm địa hướng về người Hán cho được? Lòng gã chợt thấy nhẹ nhõm hẳn đi, lúc nghe tiếp lời Dã Tốc thao thao bất tuyệt kể cho nghe ngày ấy Tiêu Phong thần dũng ra sao, gã đâm ra mê mệt.
Cứ dềnh dang như thế, chặng đường vốn chỉ cần nửa tháng hành quân đã được Tiêu Phong kéo dài ra đến cả tháng. Ngày đó, đại quân đến bên bờ Trường Giang, trời đã hoàng hôn, dưới ánh nắng chiều, dòng sông cuồn cuộn chảy xuống đàng đông, trên mặt nước, thuyền bè sắp hàng một dải dài trên mặt nước, đấy là số thuyền bè do quan viên Mông Giả mạn bắc Trường Giang chuẩn bị sẵn từ lâu, chỉ chờ Tiêu Phong dẫn đại quân đến là chở tất cả binh đội sang bên kia sông đi Ngạc Châu. Đâu dè, chờ ròng chờ rã, vượt quá từ lâu khoảng thời gian ước hẹn, mà chẳng thấy tướng sĩ của Tiêu Phong đâu cả, lệnh triệt thuyền bè cũng chẳng thấy đưa đến, bọn tướng lĩnh lo chuyện độ giang đều không biết phải làm gì, đành cứ ngong ngóng trông chừng nơi mạn bắc sông. Chở mãii như thế đến hơn mười ngày, mới thấy bóng dáng đại quân hiện ra, bọn tướng lĩnh nọ dù trong lòng có chút bực bội, lúc giáp mặt Tiêu Phong rồi, thảy đều giở giọng njnh hót rằng thiếu thời gian để lo liệu cho chu đáo, nào dám biểu lộ sự tức bực!
Tiêu Phong đưa đại quân đến Trường Giang xong, ông hiểu không sao tái diễn trò cù cưa được nữa, kẻo thuộc hạ sinh nghi, ông cho rằng sự đình trệ dọc đường vừa qua tất đủ cho bên Đại Tống, tuy binh nhược, tướng hèn, cũng kịp thời giờ tổ chức kháng cự, ông bèn lậo tức hỏi tên chỉ huy bọn tướng lĩnh chờ đợi ấy:
- Thuyền bè chuẩn bị đầy đủ cả chưa?
Gã nọ đáp:
- Đều chuẩn bị xong xuôi cả rồi, có thể đưa quân sang sông ngay!
Tiêu Phong nhìn ra mặt sông, thấy thuyền bè san sát đậu nối đuôi dài ngút ngàn, trên sóng nước mênh mông, thật là một quang cảnh hùng vĩ.
Tiêu Phong ngoái trông lại thì thấy Dương Qua cùng Liễu Như Lãng cũng đang dõi mắt nhin thuyền bè như ông. Tiêu Phong quay sang hỏi viên chỉ huy:
- Tình hình bên kia sông ra sao? Đại Tống có tăng viện thêm binh lực phòng thủ không?
Viên chỉ huy trả lời:
- Mỗi ngày, mạt tướng đều cử thám báo sang sông dọ thám hai lần. Nửa tháng trước đây, bên Tống triều hay tin Tiêu tướng quân dẫn binh nam chinh, mé bên ấy, bọn họ tăng cường phòng thủ dữ lắm, rồi sau đó, mãi không thấy mình điều độ binh lính sang sông, họ đều nghĩ mình hư trương thanh thế, tên đầu lĩnh thủ thành Ngạc Châu dần dà rút quân về, hiện thời, phần phòng thủ bên ấy lơi lỏng hẳn đi, còn sót lại dăm ba tầu tuần giang, căn bản không có gì đang lo ngại hết!
Tiêu Phong nghe tường trình, trong lòng ông thật chẳng biết đang chất chứa tư vị gì, cứ tưởng mình đã dềnh dang cho họ đủ thời giờ tổ chức phòng ngự, đâu ngờ lũ nọ lại cho rằng bên Mông Giả khoa trương hư thế, lơi là phần phòng ngự, ông thật chẳng biết nên khóc hay nên cười!
Bỗng nghe Dương Qua lớn giọng hỏi:
- Tên đầu lĩnh thủ thành Ngạc Châu là ai? Sao tệ hại lắm vậy?
Gã chỉ huy không biết Dương Qua là chức vụ gì, nhưng được đứng kế bên Tiêu Phong, ắt hẳn là người cực kỳ thân tín của Tiêu Phong, gã bèn cung kính đáp:
- Thủ thành Ngạc Châu vốn là Trương Thắng, nhưng hơn nửa tháng trước, Tống triều dĩ hay tin Tiêu đại tướng quân đang điều quân xuông chinh nam, tể tương Giả Tự Đạo bèn đến ngay Ngạc Châu đốc chiến, hiện thời, mọi việc trong Ngạc Châu đều do cái tên Giả Tự Đạo đó định đoạt.
Liễu Như Lãng bực dọc nói:
- Thì ra tệ làm vậy, chính vì hắn!
Viên chỉ huy nhìn thái độ Dương Qua cùng Liễu Như Lãng lăng mạ người Hán ấy, giọng nói hết sức phẫn nộ, gã không sao tránh khỏi thấy kỳ lạ, vừa dòm dòm vào cả hai xong, lại quay sang dòm dòm Tiêu Phong, không hiểu ba người thuộc phe nào! Trông thấy đôi mắt Tiêu Phong chăm chú nhìn vào sông nước, chừng như ông không nghe không biết, gã ta lập tức làm thinh, chỉ e mở miệng nói càn, trái ý chủ soái!
Tập 19: Lĩnh binh nam chinh
Hồi 133: Hoành độ Trường Giang (II)
Đúng lúc ấy, từ phía sau, đốc quân là Dã Tốc cùng A Lam Đáp Nhân giục ngựa đến, họ cất cao giọng, hỏi Tiêu Phong:
- Đại tướng quân, bữa nay mình có điều quân sang sông hay không?
Tiêu Phong ngập ngừng, đáp:
- Chả hiểu quân Tống hôm nay phòng thủ thế nào, vội vã sang sông, không chừng trúng mai phục.
Tiếng còn chưa dứt, một người tiến ra, chính là Ngột Lương Hiệp Đài:
- Mạt tướng tình nguyện dẫn năm trăm quân sang bên ấy thăm dò thực hư.
Tiêu Phong thong thả gật đầu, nói:
- Được! Ngột Lương Hiệp Đài tướng quân khá cẩn thận, nếu quân Tống quân quá đông, ông phải trở về lập tức, đừng xông xáo làm càn.
Ngột Lương Hiệp Đài cao giọng đáp:
- Mạt tướng đã rõ!
Hắn quay gót, tụ tập năm trăm binh sĩ, bỏ ngựa lại, lên thuyền, vượt sông.
Tiêu Phong truyền lệnh đại quân tạm dừng, nghỉ ngơi, chờ sang sông.
Tám vạn quân sĩ dồn lại ven bờ sông, dưới bầu trời tối sầm, ngan ngát những người là người, nhưng không có lấy một tiếng thì thầm, bốn bề tĩnh lặng, chỉ có tiếng phầm phập nhè nhẹ của gió sông lay động lá đại kỳ.
Dương Qua trầm trồ:
- Trị quân như vậy, dưới gầm trời này, còn ai khác có thể làm được?
Liễu Như Lãng bàn góp:
- Bởi thế, trong cuộc tây chinh, Mông Cổ đánh đâu được đấy, đã đi một mạch, thôn tính luôn đến tận các xứ Ba Tư và Nga La Tư.
Đúng lúc ấy, từ mặt sông thấy một tiểu thuyền vùn vụt lướt về, chẳng mấy chốc, nó cập bờ, một người xuống thuyền, rảo bước đến, chính là Ngột Lương Hiệp Đài. Tới trước Tiêu Phong, hắn lớn giọng báo cáo:
- Thưa đại tướng quân, quân địch tuần phòng trên sông lơi lỏng, năm trăm quân mình đã chọc thủng phòng tuyến ấy, hiện giờ, đại quân có thể an toàn vượt sông.
Tiêu Phong giật mình:
- Hai bên đã đụng độ nhau rồi sao? Thương vong nhiều ít?
Ngột Lương Hiệp Đài đáp:
- Thuyền bên đich rất ít, quân ta căn bản đã chẳng mất nhiều công sức, quần chúng tan tác, bắt gọn cả lũ, hai bên chẳng chết người nào!
Nghe thế, Tiêu Phong hiểu là tối nay, không còn cớ nào để trì hoãn việc sang sông, mà cũng sẽ chẳng có đụng độ gây thiệt hại cho đôi bên, đúng là hợp ý mình, ông bèn quay sang hỏi tên tướng chỉ huy thuyền đội chở quân:
- Đưa tám vạn quân vượt sông mất bao nhiêu chuyến qua lại?
Gã đó thưa:
- Bẩm đại tướng quân, chúng thuộc hạ đã sửa soạn đầy đủ thuyền bè, bảo đảm chỉ cần ba lượt, sẽ đưa hết tám vạn quân mã qua bên kia.
Tiêu Phong gật đầu, khoa tay một vòng trên không, lớn giọng ra lệnh:
- Cho truyền lệnh: Chuẩn bị sang sông !
Lập tức các hồi tù và rúc lên, tám vạn quân tuần tự sắp hàng theo lệnh của thiên phu trưởng cùng bách phu trưởng đang đứng ra tổ chức vượt sông. Trong tiếng bước chân người, tiếng vó ngựa dồn dập, liên miên bất tuyệt, chẳng hề nghe một âm thanh tiếng chuyện trò nào khác. Những binh sĩ chưa tới phiên xuống thuyền, đều lẳng lặng đứng chờ bên cạnh thớt ngựa, sắp xếp vào hàng ngũ, thứ tự do các cấp chỉ huy điều động, thỉnh thoảng, khi nghe tiếng lệnh của chủ tướng, thì đội ngũ họ lập tức đồng loạt bước tới, căn bản không cần Tiêu Phong phải để mắt vào. Chính vì mấy năm sau này, quân đội Mông Cổ nhiều phen giao chiến quân Đại Tống, chuyện vượt sông đã quá quen thuộc với tất cả tướng sĩ, có kẻ đã từng sang sông dăm ba chuyến rồi, nên họ không cần khẩu lệnh chi tiết từ cấp chỉ huy, họ đều biết thủ tục xuống thuyền, lên bộ ra sao.
Dã Tốc và A Lam Đáp Nhân chắp tay chào Tiêu Phong, Dã Tốc nói:
- Tiêu tướng quân, hai chúng thuộc hạ xin sang sông ngay bây giờ để giám sát trật tự bên kia sông.
Tiêu Phong bảo:
- Hay lắm! Thật là khó nhọc cho cả hai vị rồi, ta cùng Ngột Lương Hiệp Đài tướng quân sẽ đoạn hậu!
Ông nhìn Dã Tốc và A Lam Đáp Nhân xuống thuyền, theo toán binh sĩ đi chuyến đầu vượt sông, tù và đồng loạt kêu vang, các thuyền bè lập tức di chuyển, nhắm bờ bên kia xuất phát.
Ngột Lương Hiệp Đài ngẩng nhìn lên bầu trời đầy sao, vui vẻ nói:
- Bữa nay trời đẹp, không thấy dấu hiệu sẽ mưa, hiếm khi gió nam thổi yếu, thuyền bè sẽ di chuyển nhanh đấy.
Tiêu Phong hỏi:
- Ông dường như giàu kinh nghiệm vượt sông nhỉ, liệu đêm nay, toàn bộ quân đội có sang hết được bờ bên kia không?
Ngột Lương Hiệp Đài thưa:
- Đây là lần thứ ba tôi đưa quân sang sông! Trong mấy năm vừa qua chinh chiến chống quân Tống, dù vượt sông hay vượt hồ, khi cần đáp thuyền, quân sĩ mình đều chưa quen, nên rút kinh nghiệm, ta đã gia tăng huấn luyện hành quân, chiến đấu trên sông nước, toàn thể binh sĩ đều đã thuần thục cả. Đại tướng quân chẳng nên lo lắng, bữa nay tất cả đều sẽ sang sông êm đẹp, khi mình áp sát thành Ngạc Châu, bảo đảm trời còn chưa sáng rõ!
--- Xem tiếp hồi 134 ---