Cả đoàn về đến chỗ trú ở Kinh Triệu vương phủ, Hốt Tất Liệt khao thưởng ba quân, tổ chức cho toàn thành ăn mừng. Không những cư dân vô cùng cảm kích Tiêu Phong, ngay chính quân sĩ thuộc hạ của Hốt Tất Liệt đều thực lòng mến phục, cuộc công hãm thành Kinh Triệu của ba người Tiêu Phong, Dương Qua và Liễu Như Lãng lập tức trở thành câu chuyện đầu lưỡi tất cả người người trong thành.
Hốt Tất Liệt sai kỵ sĩ cưỡi ngựa khoẻ cấp tốc đưa tin mừng về Mông Kha, còn Thất Liệt Môn cùng Não Hốt tiếp tục bị giam cầm trong địa lao, chờ lệnh xử trị của Mông Kha.
Mấy ngày sau đó, Tiêu Phong, Dương Qua cùng Liễu Như Lãng thả sức đối ẩm, họ hết sức hứng thú nghe Dương Qua thuật tự sự giang hồ, nghe kể về các nhân vật anh hùng khắp thiên hạ.
Một hôm, Hốt Tất Liệt cho người đến triệu Tiêu Phong.
Khi Tiêu Phong vào đến thư phòng Hốt Tất Liệt, gặp lúc ông ta đang phê chuẩn công văn nơi án thư, có nàng Đồ Á mài mực hầu cận kế bên. Trông thấy Tiêu Phong, nàng chắp tay, vái thật dài, nói:
- Đồ Á rất cảm kích ơn cứu mạng của đại tướng quân.
Tiêu Phong hoàn lễ, nói:
- Vương phi chớ quá khách khí.
Hốt Tất Liệt đứng dậy, cười ha hả, nói:
- Mời Tiêu tướng quân an tọa.
Tiêu Phong ngồi xuống nơi ghế kê kế bên, rồi hỏi:
- Chẳng hay vương gia cho đòi về việc chi?
Hốt Tất Liệt vẫn tiếp tục cười lớn, rồi nói:
- Có tin mừng lớn cho Tiêu tướng quân!
Tiêu Phong khẽ cười nụ, rồi giọng bình thản, hỏi tiếp:
- Chắc vương gia vừa nhận được thánh chỉ từ Đại hãn?
Ông hiểu ngay, Hốt Tất Liệt báo tin mừng, chỉ là chuyện Mông Kha thăng quan tấn chức cho mình thôi!
Hốt Tất Liệt vui vẻ đáp:
- Đúng thế! Ta vừa nhận được ý chỉ của Đại hãn, lệnh cho ta xử tử ngay tại chỗ hai tên Thất Liệt Môn và Não Hốt, đồng thời, để trọng thưởng đại công của Tiêu tướng quân, ban cho ông tấm biển vàng, cùng phong tặng tướng quân thành Lâm Hoàng cộng khoảnh đất ba mươi dặm chung quanh đấy làm cát cứ.
Ông vừa nói, vừa lấy ra một quyển trục màu vàng, đưa cho Tiêu Phong, rồi nói tiếp:
- Thánh chỉ thảo bằng văn tự Mông Cổ, ta nghĩ tướng quân không đọc hiểu được, nên đã dịch tóm ý cho tướng quân hay, khỏi cần tuyên cáo.
Đấy là ân điển cao quý nhất của Mông Cổ, xưa nay, chỉ hoàng tộc mới được phong tặng cát cứ, phần thưởng này chưa hề ban cho người ngoài. Đây là để biểu lộ lòng quý trọng cùng cực mà Đại hãn dành cho ông.
Tiêu Phong nhận tờ chiếu biểu, ông vờ liếc sơ qua, rồi tiện thể, bỏ nó vào trong ống tay áo, nhếch mép nói:
- Tạ ân Đại hãn cùng vương gia.
Ông chẳng thấy vui vẻ chút nào, ngược lại, chuyện này càng làm cho sự xin từ quan thêm bất lợi, khiến trong lòng ông nảy sanh lo âu.
Hốt Tất Liệt nói:
- Đại hãn còn có thêm ý chỉ này nữa, theo báo cáo của thám tử gửi từ phương nam về, hiện thời, quân Tống suốt một dải Hiệp Châu phòng thủ lỏng lẻo, con đường Sạn Đạo hiểm trở của đất Thục đang trong tầm tay quân ta. Do đó, vì sang năm, Đại hãn sẽ chuẩn bị thân chinh Hiệp Châu, đã nghĩ đến, trước tiên tấn công Ngạc Châu, khống chế một dải đất phía tây nam, cắt đứt đường liên lạc của Hiệp Châu, khiến hai miền không còn cách cứu ứng lẫn nhau. Chỉ cần hạ xong Hiệp Châu và Ngạc Châu, mình sẽ thẳng đường đi Lâm An, dẫn đến hoàn thành ước muốn nhất thống thiên hạ của Mông Cổ ta.
Chuyện Mông Cổ nam xâm Đại Tống, dù Tiêu Phong từng thấy trước là điều không tránh khỏi, thế nhưng, khi nghe qua ý đồ động binh, dàn quân của Hốt Tất Liệt, ông không sao không khỏi đổ mồ hôi hột toàn thân. Rồi ông nghe Hốt Tất Liệt nói tiếp:
- Thành thử, Đại hãn ra lệnh ông dẫn tám vạn đại quân đi tấn công Ngạc Châu, nội nhật hôm nay ông phải lên đường xuôi nam. Theo ý Đại hãn, vùng Ngạc Châu là điểm hiểm yếu của trục đường nam bắc, thể nào quân Tống cũng ra sức phòng thủ. Lần tấn công này, thứ nhất để sửa soạn đường đi nước bước cho kế hoạch nam chinh sang năm, thứ nhì để dọ xem tình hình quân Tống thực hư ra sao, thứ ba để dành thì giờ dưỡng sức quân ta, đến khi tác chiến, sau một khoảng nghỉ xả hơi khá lâu vừa qua, sẽ kiểm nghiệm xem năng lực tướng sĩ tiến triển như thế nào.
Tiêu Phong nghe qua, ông giật mình, thưa:
- Vương gia, Tiêu mỗ đã từng có thưa trước với ngài từ lâu, tôi chỉ là một kẻ thô dã, không rành hành quân, tác chiến, lần này phải đái lĩnh quân đội, tôi sợ mình không đủ tài năng!
Ông đâu ngờ, nỗi e ngại lâu nay trong lòng, thoắt một cái, đã thành hiện thực, bày mồn một ngay trước mắt.
Hốt Tất Liệt cười, bảo;
- Còn ai mà không rành biết mấy cái đó hơn ta được? Tiêu tướng quân trông bề ngoài thì thô dã, nhưng thực sự có một đầu óc nhạy bén, lại mang một thân võ công cái thế, đời này, khó lòng kiếm đâu cho ra một người đầy đủ tố chất như ông. Từ khi ông dễ dàng thu phục Kinh Triệu, danh tiếng ông loan truyền rầm rộ từ nam chí bắc, ai nấy nghe tới đều hãi kinh, sẵn lúc sĩ khí mình đang cao, có được ông lãnh binh nam hạ, thiệt không gì hay hơn!
Vươn tay vỗ vỗ vào vai ông, Hốt Tất Liệt nói:
- Tiêu huynh, ônh đừng tự khiêm quá, tộc Khiết Đan sản sinh ra được một anh hùng như ông, bọn họ thảy đều lấy làm vinh hạnh, ta nghe nói, khi tin ông hạ thành Kinh Triệu truyền đến Lâm Hoàng, khi họ nghe rằng một mình Tiêu tướng quân đánh bại phiến loạn, đã không tốn một quân, một tốt, lại còn cứu mạng sống cho hàng mấy vạn dân cư thành Kinh Triệu, dân Lâm Hoàng thảy đều vui sướng, đã đặc biệt mở hội ăn mừng. Ta còn nghe nói Gia Luật Anh cùng Tiêu Minh Dương dù ngàn dặm cách trở, đều ngỏ ý muốn thân hành xuống đây chúc mừng chiến công ông.
Nghe nói đến tên hai người anh em đã từng liều thân sống chết cạnh mình, Tiêu Phong không khỏi thấy nhớ nhung họ, thê nhưng, không biết sao, khi ông nghe, đang không Hốt Tất Liệt nói tên họ, dường như ông ta có ý muốn nhắc nhở Tiêu Phong rằng, số phận thành Lâm Hoàng vẫn còn trong bàn tay người Mông Cổ, cũng như ngữ khí ông ta muốn bảo, hiện thời, Khiết Đan với Mông Cổ anh em một nhà, không muốn Tiêu Phong so bì khác biệt mà ăn ở hai lòng!
Đang lúc tư tưởng Tiêu Phong tản mạn mấy chuyện đó, ông nghe thị vệ vào tâu:
- Bẩm vương gia, có tướng quân Ngột Lương Hiệp Đài đến từ Trảo Hốt Đô, chờ được triều kiến.
Hốt Tất Liệt mừng rỡ, nói;
- Không ngờ ông ấy đến nhanh dữ! Ông ta đang ở đâu vậy?
Thị vệ thưa:
- Tiểu nhân biết vương gia đang tiếp Tiêu tướng quân, nên đã đưa ông ấy đến chờ tại phòng tiếp tân.
Hốt Tất Liệt đứng lên, nói:
- Được lắm! Ta ra đấy gặp ông ta.
Tiêu Phong đoán chừng Hốt Tất Liệt sắp rời buớc, dễ cho mình có thì giờ suy nghĩ kế hoạch trả lời, ông cũng đứng ngay lên, nói:
- Gặp lúc vương gia có việc, vậy Tiêu Phong xin cáo từ trước.
Hốt Tất Liệt vỗ nhẹ mấy cái vào vai ông, đáp:
- Được! Ông sớm về chuẩn bị binh mã, đại quân lên đường sớm chừng nào, hay chừng nấy!
Chẳng để Tiêu Phong trả lời, ông ta quay mình, đi ra ngoài.
Tập 19: Lĩnh binh nam chinh
Hồi 131: Quyết định nam chinh (II)
Tiêu Phong cũng tạm trú tại vương phủ, ông len lỏi, đi quanh co qua nhiều hành lang, ngõ hẹp, để về chỗ tiểu viện nơi ông ở cùng Dương Qua, Liễu Như Lãng và A Tử.
Ông trông thấy trong tay A Tử cầm khối ngọc mà Liễu Như Lãng tặng cô hồi họ dừng chân tại Tín Dương, cô ta đang săm soi nó vào ánh mặt trời, miệng lia chia hỏi Liễu Như Lãng đứng kế bên:
- Tứ ca ca, người ta đã làm cách nào tạc mấy khuôn mặt bên trong đó? Làm sao khiến cho mấy cái mặt đó khi thì cười, khi thì khóc?
Liễu Như Lãng đùa cô:
- Chẳng phải họ khắc lên đâu, trời sinh có sẵn trong đó rồi!
A Tử ngoẹo đầu lườm gã:
- Nói hệt con nít nói!
Liễu Như Lãng bảo:
- Cô không tin ... kệ cô ... Cô thử nghĩ xem, trên đời này, kẻ nào có được cái tài tình vượt trội bàn tay hoá công đó?
Hai người đang cười đùa, bỗng nom thấy Tiêu Phong lững thững từ ngoài sân bước vào, Liễu Như Lãng chạy đến đón, hỏi ông:
- Đại ca, Hốt Tất Liệt cho đòi huynh ... việc gì vậy?
Tiêu Phong thở ra, khẽ khàng nói:
- Bắt ta cầm quân nam chinh.
Liễu Như Lãng và A Tử đều choáng, Liễu Như Lãng nói:
- Vừa mới đây, Dương đại ca nói ông ta triệu huynh, ắt chẳng có gi hay, không ngờ vậy mà đúng phóc!
Từ trong nhà đi ra, Dương Qua góp lời:
- Cũng phải có gì hay chứ! Trước chuyện đó, Đại hãn Mông Cổ thể nào cũng ban tặng Tiêu huynh một phần lễ lộc khá hậu hĩnh, cũng sẽ ngợi khen công lao đoạt lại thành trì của Tiêu huynh, rồi sau đó mới bắt huynh dẫn binh nam chinh.
Tiêu Phong lắc đầu:
- Ta cũng chẳng ham gì cái món lễ lộc hậu hĩnh đó.
A Tử lập tức quay phắt đầu lại:
- Tỉ phu, Đại hãn thưởng huynh món gì vậy? Huynh không ham, đem đưa cho muội đi.
Tiêu Phong lấy từ trong tay áo ra đạo thánh chỉ đó, ông nhét nó vào tay cô, nói:
- Đây là đạo thánh chỉ phong tặng ta thành Lâm Hoàng cùng khuôn viên đất đai ba mươi dặm quanh đấy, muội cao hứng, ta cho muội đấy.
A Tử trợn to cặp mắt, hỏi:
- Phong hầu đến ba mươi dặm đất đai quanh thành lận? Vậy thì muội chẳng phải đương nhiên trở thành một hoàng đế nho nhỏ hay sao?
Tiêu Phong đáp:
- Không sai! Từ giờ trở đi, muội phải ngày đêm chăm lo con dân của muội, lo lắng phúc lợi cho họ, đóng vai phụ mẫu họ, khi muội đem thân làm cha mẹ dân, thì không còn làm chuyện bậy bạ nào được nữa!
A Tử ném trở lại đạo thánh chỉ cho Tiêu Phong, bảo:
- Phải lo nhiều chuyện lằng nhằng thế, muội chẳng làm nổi hoàng đế đâu! Đó là công chuyện, hành vi của các vị đại hiệp, để huynh làm, xem ra hợp hơn!
Tiêu Phong nói:
- Ta cũng chẳng làm! Dân cư họ từng sinh sống thế nào thì cứ thế mà sinh sống, giờ đây, ta chỉ muốn tìm cách từ chối chuyện cầm quân nam chinh!
Rồi ông thuật toàn bộ kế hoạch của Hốt Tất Liệt, sai ông cầm quân đi đánh thành Ngạc Châu, cùng các bước chuẩn bị, các sửa soạn của Mông Kha cho cuộc thân chinh xâm phạm miền nam năm tới đây. Dương Qua và Liễu Như Lãng nghe xong, tuy cả hai đều từng dự kiến chuyện ấy rồi, họ cũng không tránh khỏi bàn hoàn. Họ thảy đều nhăn mặt nhíu mày, lặng lẽ, trầm ngâm.
Tiêu Phong bảo:
- Tứ vương gia đem toàn bộ kế hoạch trình bày ta nghe, ông ta đương nhiên chẳng ngại cả đám bên mình đều rõ, như vậy mà tính, ông ta đã rất ư chắc mẩm đoạt chiến thắng, cho dù Đại Tống có biết trước mà phòng bị, ông ta cả tin toàn thắng nắm trong tay rồi!
Dương Qua buồn bã nói:
- Ta từng có thời kỳ lén lút, trà trộn dưới trướng của Hốt Tất Liệt, ông này trị quân rất nghiêm, khác xa cái vô pháp của quân binh Đại Tống, mà quân đội đó còn gánh chịu chiến hoạ suốt bao nhiêu năm qua, quân tình đã yếu. không chống chọi nổi thì chớ, còn bị lũ gian thần mãi quốc, số trung thần bị trù dập tả tơi đến hết sạch, nếu đại quân Mông Cổ được chính tay Hốt Tất Liệt thống suất tiến hành nam xâm, Đại Tống thật khó đương cự!
Liễu Như Lãng bàn:
- Chúng mình không sao quản được ý dồ người ngoài, đành chờ đến sang năm, lúc bọn thát tử tràn xuống, mình chỉ còn biết tận sức bảo vệ đất nước, dù chết cũng không màng. Hiện giờ, điều tối cần trước mắt là nghĩ cách nào giúp đại ca biện pháp thoái thác vụ cầm quân nam chinh.
Mọi người lập tức giữ lặng yên ... thật lâu, bỗng Tiêu Phong ngẩng phắt đầu lên, nói:
- Ta quyết định sẽ nam chinh!
Dương Qua và Liễu Như Lãng giương mắt nhìn nhau, cùng mỉm cười, một nói :
- Tiêu huynh có ý hay!
Một nói:
- Đại ca anh minh!
Ấy là, Tiêu Phong nhớ về câu chuyện ông trao đổi cùng Hoàng Dung tối hôm đó, bà Hoàng Dung có nói, chẳng may Mông Cổ quyết định nam chinh, bà ta lại mong muốn thấy Tiêu Phong cầm quân, thì lúc công hãm thành trì, ít ra dân chúng cũng đỡ bị tai ương! Ông nghĩ lại, nếu ông thoái thác cầm quân, trong khi con số tướng lĩnh tài giỏi dưới trướng Hốt Tất Liệt đếm không ít, bữa nay lại ở đâu nhảy ra một tên tướng quân Ngột Lương Hiệp Đài mà Tiêu Phong thấy y đã được Hốt Tất Liệt hết sức vị nể, ắt hẳn y rất xuất sắc. Cuộc nam chinh Mông Cổ mà do đám tướng lĩnh đó điều khiển, cư dân Đại Tống thể nào cũng sa vào một trường hạo kiếp. Nghĩ đến đấy, Tiêu Phong lập tức hạ quyết tâm, sẽ do tự tay ông cầm quân nam chinh, khi đến dưới chân thành Ngạc Châu, đánh đấm ra sao, lúc bấy giờ sẽ tính.
Là những người có đầu óc bén nhạy, khi nghe câu nói quyết đoán của Tiêu Phong, Dương Qua cùng Liễu Như Lãng đều ngay tức khắc, đoán đúng, hiểu rõ tâm tư của ông.
A Tử ngỡ ngàng nhìn vào cả ba, cô hỏi:
- Mấy người này bị sao rồi? Ba hồi bàn nhau kế sách thoái thác nam chinh, ba hồi cùng một giọng đồng lòng cầm quân ... đầu óc mấy người này chẳng phải đang có vấn đề hay sao?
Cô bước đến trước Tiêu Phong, thò ngón tay thăm dò trán ông, hỏi:
- Tỉ phu, huynh đang không bị nóng, bị sốt gì chứ? Hồi đó, hoàng đế Liêu quốc muốn huynh chinh nam, huynh cố sống cố chết từ chối, do thế mà mang hoạ sát thân, do thế mà xảy chuyện trước ải Nhạn Môn, sao bây giờ, huynh lại thay đổi ý kiến?
Tiêu Phong cười tủm tỉm, nói:
- Khi nào muội hiểu ta, là lúc muội trưởng thành rồi đấy, giờ ... muội hãy còn non nớt lắm!
A Tử quay ngoắt đi, mặt đầy vẻ bất mãn, nói:
- Huynh lại giở cái giọng đó ra nữa! Cứ nói người ta là con nít! Muội nhắc lại một lần nữa, muội đã lớn lắm rồi, chẳng còn là một tiểu cô nương mà huynh gặp bên bờ Tiểu Kính hồ đâu!
Tiêu Phong vui vẻ đáp:
- Không sai! Muội có lớn tuổi hơn, nhưng trong mắt ta, muội vẫn cứ là cái cô nhóc con đó suốt! Chờ khi nào muội rõ ý định này của ta, muội hãy đến nói cho ta nghe muội hiểu như thế nào, lúc ấy, ta mới tin là muội đã trưởng thành!
Nói xong, ông trở gót đi ra, nhắm phía doanh trướng của Hốt Tất Liệt mà rảo bước. Ý ông đã quyết, bây giờ, ông lại sợ Hốt Tất Liệt sau một khỏang thời gian, sẽ đổi ý, sẽ cử người khác thay ông lãnh binh nam chinh.
Đến trước nhà tiếp khách, ông nghe một người la lớn:
- Đông Liêu tướng quân? Nghe nói ông ta thần dũng vô địch, mạt tướng lần này xuất chinh cùng ông ấy, đúng là cầu còn chẳng được!
--- Xem tiếp hồi 132 ---