Thời Ngọc Minh chẳng qua cười cười, không tiếp lời: “Mẹ, uống canh đi” Tôn Uyển Hà hỏi: “Còn gây gổ cùng Đình Quân không?” “Không có.”
“Con bớt đi. Lần trước mẹ thấy tình hình của hai đứa thì không thấy khả quan lắm” Tôn Uyển Hà thở dài một cái, khuyến cô: “Minh, bố mẹ của Đình Quận dù sao cũng là bởi vì bố con uống rượu nên mới..”.
“Mẹ!” Thời Ngọc Minh cắt ngang lời bà: “... Con xuống lầu đóng tiền, canh để đây cho mẹ, mẹ mau uống đi”.
Nói xong, cô cầm điện thoại di động lên, đi ra khỏi phòng bệnh, bước nhanh xuống lầu.
Tai nạn giao thông sáu năm trước kia, giống như là một vết sẹo đã thối rữa, không thể đụng vào. Vừa đụng đến thì sẽ đầm đìa máu tươi.
Bố uống rượu?
Rõ ràng là Cổ Quân Nhi ra tay một lần hại chết ba mạng người. Cái oan khuất này còn muốn đổ lên đầu bố!
Phong Đình Quân mất bố mẹ trong vụ tai nạn này, cô cũng không phải là mất đi người bố thương yêu mình nhất hay sao?
Bố mất. Tính tình của mẹ thì mềm yếu. Nhà họ Thời cũng biến thành một cái túi rỗng. Tất thảy những gì cô có đều bị phá hủy toàn bộ. Tất cả, đều chỉ là trong chớp mắt.
“Cô Thời?” Lúc đi ngang qua, người y tá gọi cô lại. Thời Ngọc Minh dừng bước, nhận ra y tá nhìn quen mắt, khẽ cười chào hỏi: “Xin chào” Y tá cũng cười: “Cô Thời yên tâm đi, gần đây mẹ cô hồi phục rất tốt” “Cảm ơn mọi người chăm sóc bà ấy chu đáo”.
“Đây đều là chức trách của chúng tôi. À, đúng rồi.” Y tá đi vào, thấp giọng nói với cô: “Mấy ngày trước có người tới hỏi thăm bệnh tình của cô. Tôi giúp cô lừa gạt họ, chỉ nói cô làm phẫu thuật viêm ruột thừa”.
Trong lòng Thời Ngọc Minh trầm xuống: “Là nam hay nữ?”.
“Nam. Nhìn dáng vẻ rất trải đời. Anh ta nói anh ta là bà con xa của cô, muốn biết tình hình của cô một chút. Trước đó tôi đã đồng ý gạt người giúp cô, cho nên đã lừa anh ta. Chỉ có điều không biết anh ta có thể đi thăm dò hồ sơ bệnh án hay không? Trong hồ sơ bệnh án ở bệnh viện viết rất rõ ràng, không có cách nào nói dối.”
Nói tới hồ sơ bệnh án, Thời Ngọc Minh đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Y tá, tôi muốn hỏi một chút, dưới tình huống nào thì hồ sơ bệnh án của bệnh viện có thể... Không tra được?”.
“Cái này hả... Trừ khi là hồ sơ bệnh án lưu trữ trong máy tính mà máy tính bị hack, hoắc là bị virus tấn công thì bệnh án coi như bị phá hủy toàn bộ. Có điều, đây đã là chuyện trước kia rồi. Mấy năm trước bệnh viện chúng tôi có xảy ra chuyện như vậy. Các bệnh án trong máy tính đều bị mất toàn bộ, ổ cứng cũng bị hack mất. Sau đó bệnh viện tìm người xử lý máy tính chuyên nghiệp tới sửa chữa hệ thống. Bây giờ các ca bệnh đều được đề phòng, sẽ không bị mất nữa.”
Thời Ngọc Minh hỏi tới: "Sự kiện kia xảy ra ở mấy năm trước?". “Khoảng sáu bảy năm gì đó, cụ thể tôi cũng không rõ lắm. Sao thế cô Thời?”
“Không có” Thời Ngọc Minh hỏi: “Chi phí mấy ngày nay của mẹ tôi đại khái bao nhiêu tiền thế? Tôi phải xoay sở một chút.”
Y tá ngẩn người: “Chi phí của mẹ cô không phải đã trả hết một lần hay sao? Đủ dùng đến lúc xuất viện. Sao lại còn đóng nữa?”.
Thời Ngọc Minh kinh ngạc nói: “Trả hết một lần?”.
“Đúng vậy, mấy ngày trước rồi. Có một người đàn ông tới thanh toán toàn bộ tiền viện phí cho mẹ cô. Còn đóng trước rất nhiều tiền. Tôi còn tưởng rằng là người thân của cô nữa chứ... Cô không biết à?”.
Cô thật sự không biết.
Cậu chắc chắn sẽ không nộp tiền cho mẹ. Lương tâm trỗi dậy, cụm từ này không có trong từ điển của lão ta.
Vậy sẽ là ai? Trong đầu Thời Ngọc Minh hiện ra hình ảnh tối hôm qua trên ghế salon... là người đó sao? Anh ta đã tới bệnh viện? “Y tá, ba tủ rưỡi hẳn chỉ có thể dùng thẻ ngân hàng chuyển tiền trả, đúng không? Y tá gật đầu một cái: “Đúng rồi, tôi nhớ anh ta cà thẻ trả tiền”
“Có thể tìm được ghi chép về khoản tiền kia không?” Thời Ngọc Minh bắt tay cô ta, có chút kích động: “Ký tên trên biên lai cũng được!”
Người nọ tự mình đến bệnh viện, cà thẻ còn trả dư ra ba tỉ rưỡi, mà sau mỗi lần cà thẻ sẽ bị yêu cầu kí biên lai POS và biên lai nộp tiền.
Anh ta... Rốt cuộc là ai? Đối với thân phận của người đàn ông bí ẩn kia, nói không hiếu kỳ thì là không thể nào. Chẳng qua người đó không muốn bại lộ thân phận, cô cũng không tiện làm trái ý anh ta. Nhưng đây là đang trong bệnh viện, nếu như cô có thể biết thân phận của anh ta...
“Cô Thời, cái này e là không được. Cái này do bộ phận tài vụ phụ trách, người bình thường căn bản không tiếp cận được, hơn nữa đây cũng là riêng tư của người ta, bệnh viện chúng tôi không có quyền tiết lộ thân phận người ta”.
Lòng của Thời Ngọc Minh dần dần bình tĩnh lại. Không nhìn... Cũng tốt.
Thời Ngọc Minh nhớ tới mình mới vừa có chút thất thổ, ngượng ngùng cười một tiếng: "Thật xin lỗi y tá, tôi chỉ là muốn biết là thân thích nào ra tay trợ giúp, về sau cũng tiện cảm ơn người ta"
Y tá an ủi cô, nói: "Người này chắc là không muốn để cho hai người biết, chỉ muốn yên lặng trợ giúp. Có điều, tôi ngược lại có ấn tượng. Anh ta nhìn rất trẻ tuổi, có vẻ không tới ba mươi. Khẩu trang đeo che mặt cũng nhô cao. Dáng dấp cũng cao ráo. Cô Thời, cô nhớ lại chút xem, nhà có thân thích nào như vậy không?”
"...Vâng” Ting ting... “Ngọc Minh, tôi có nói rồi. Đến lúc thích hợp, tôi sẽ để cho cô chân chính thấy được tôi” Tin nhắn của người nọ tuy chậm nhưng vẫn lại được gửi đến. Thời Ngọc Minh đã chịu đủ bất ngờ, không còn sợ hãi. “Thật xin lỗi anh, sau này tôi sẽ không như vậy nữa” “Chuyện ngày hôm qua tôi nói với cô, cô suy tính thế nào?”.
Thời Ngọc Minh cắn môi, hồi tưởng trong đầu lại cảnh tối ngày hôm qua người nọ che mắt cô, nói ở bên tại cô là anh ta đang theo đuổi cô.
Rõ ràng là một câu nói đơn giản như vậy. Không biết tại sao, đến trong miệng người nọ tựa như mang theo nhiệt độ, từng câu từng chữ khiến tại cô nóng rẫy.
“Không cần vội trả lời tôi, cô có thể suy nghĩ cân nhắc thêm”
Dường nhựa là liệu được bứt rứt cùng lúng túng của cô, tin nhắn của anh ta lại tới, coi như là cho cô một bậc thang đi xuống.
Thời Ngọc Minh gõ một dãy chữ dài, muốn giải thích một chút rằng tình cảnh của mình ngày hôm nay không thích hợp nói chuyện cưới gả, nhưng lúc đến lúc soạn xong nên gửi đi thì lại dừng lai.
Cô dừng một chút, cuối cùng vẫn chọn xóa tin nhắn đi. Sau đó đáp lại một chữ: “Được.”
Trong công ty, lòng Phong Đình Quân cả ngày cũng không bình tĩnh.
Mấy ngày nay anh giống như là bị trúng độc vậy, chỉ cần rảnh rỗi thì trong đầu lại hiện lên hình ảnh Thời Ngọc Minh ôm Viên Nguyệt, nở nụ cười yếu ớt trông ôn nhu dịu dàng.
Căn bản không có cách nào chuyên tâm làm việc. Cốc cốc...
Trợ lý Vicent gõ cửa đi vào: “Tổng Giám đốc Phong, bên sở cảnh sát mới vừa điện thoại tới, mời anh đến đó một chuyến”
Phong Đinh Quân nhưởn mày: "Sở cảnh sát?”
“Đúng, họ nói là vụ án của má Phúc có phát hiện mới, hung thủ có thể không phải là cô Thời, mà là người khác?
Lúc Phong Đình Quân chạy đến sở cảnh sát đã là nửa giờ sau rồi. Cái chết của má Phúc cho anh chấn động quá lớn. Anh nhất định phải làm rõ ràng.
“Anh Phong, những cái này là đoạn ghi hình ngày hôm đó từ camera giám sát ở khu vực gần biệt thự nhà anh. Chúng tôi đã xem xét cẩn thận. Cùng ngày xảy ra chuyện không có bất kì chiếc xe nào khác đi qua xung quanh khu biệt thự”.
Phong Đình Quân chăm chú nhìn chằm chằm video giám sát trên màn hình, hỏi tới: "...Vị trí biệt thự nhà tôi tương đối bí mật, bình thường rất ít có người đi”.
Cũng chính là vì như vậy nên người giết má Phúc tìm cũng rất dễ. Cùng ngày chỉ có Thời Ngọc Minh cùng má Phúc ở nhà, không phải cô thì còn có thể là ai?
Cảnh sát tiếp tục nói: “Nhưng chúng tôi phát hiện trong đoạn video từ camera giám sát, khoảng một giây có hình ảnh của một chiếc camera khác từ cửa hàng không xa, vừa vặn từ đó có thể quay được tới biệt thự của nhà anh một chút. Cùng ngày xảy ra chuyện quay được cảnh má Phúc ngã lầu. Anh xem, ở đây.”
Trong video giám sát hiện lên, xế chiều hôm đó lúc ba giờ hai mươi sáu phút có một bóng đen từ lầu cuối biệt thự rơi xuống.
Mặc dù khoảng cách xa, quay cũng không phải là rõ ràng, nhưng đúng là ngôi biệt thự mà Thời Ngọc Minh ở. Ngừa té lầu là má Phúc không sai.
“Anh cảnh sát, các người phát hiện là..".
“Anh xem ở đây.” Cảnh sát dùng bút trong tay chỉ chỉ một vị trí trong cùng: “Nếu đoán không sại đây chính là cửa sổ phòng ngủ lầu hai của anh.”
Phong Đình Quân nhìn kỹ, rồi gật đầu một cái: “Không sai, chính xác là cửa cửa sổ phòng ngủ.” Hoa văn cùng màu sắc cũng giống.
“Vậy anh chú ý nhìn một chút nữa, lúc má Phúc ngã lầu, trên giường trong phòng ngủ thật ra đang có một người nằm. Nghe được tiếng động ngã lầu lớn mới lật đật tỉnh lại từ trên giường, chạy đến trước giường xem.”
Cảnh sát vừa nói, vừa phát lại đoạn video kia thêm một lần. Lần này, Phong Đình Quận nhìn rõ ràng.
Sau khi má Phúc ngã lầu, người xuất hiện ở mép giường phòng ngủ không phải Thời Ngọc Minh thì là ai?
- --------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT