Cô có thể cảm nhận rõ ràng, con dao đã đâm vào da thịt.
"Người đâu, người đâu, giết người rồi!" Tổng giám đốc Vương kinh ngạc chạy ra ngoài hét lên, cả bệnh viện bắt đầu náo động.
Một giọng nói khàn khàn và u ám vang lên bên tai: "Buông tay."
Thời Ngọc Minh đã không còn nghe thấy những âm thanh xung quanh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của hai người, một người hoảng hốt, chính là cô.
Còn có một người khác, điềm tĩnh mà kiên nhẫn.
Áo đen quần đen, đội mũ bảo hiểm, từ trong mũ bảo hiểm phát ra một giọng nói nhàn nhạt: "Ngọc Minh, buông tay."
Cô hoảng sợ, vội vàng buông tay, lúc này mới phát hiện thấy rằng con dao của quân đội Thụy Sĩ trong tay không hề đâm vào tổng giám đốc Vương, mà là bị anh ta giữ chặt, máu tươi dính dày đặc chảy theo những kẽ hở giữa các ngón tay.
Hơn nữa... đó là tay trái!
"Anh…"
Người mặc đồ đen ở bên ngoài đã nhanh chóng xông vào.
Thời Ngọc Minh chỉ cảm thấy có một lực rất lớn kéo cô đi thẳng ra cửa, vệ sĩ do tổng giám đốc Vương mang theo đã vội vàng chạy tới, nhưng mà đã bị anh đá cho một cái, kéo cô ra khỏi phòng khám nhỏ nhanh chóng.
"Chúng ta đi như thế nào?"
Anh không nói lời nào, dùng tay ôm mạnh vào eo của cô, chạy về phía trước vài bước rồi để cô lên xe máy, sau đó anh nhanh chóng ngồi lên trước, rồi phóng đi.
May mắn thay, khung cảnh ở đây rất lộn xộn, xe máy linh hoạt, qua vài con đường nhỏ thì cuối cùng cũng chạy thoát khỏi tay vệ sĩ của tổng giám đốc Vương.
Tốc độ xe rất nhanh, tóc của cô bị hất lung tung ra tứ phía.
Vừa cúi đầu xuống, đó chính là bảng điều khiển quen thuộc.
Cô dường như là đã rơi nước mắt.
Nhưng mà bên cạnh bảng điều khiển, bàn tay trái của anh vẫn còn đang chảy máu.
Thời Ngọc Minh có chút lo lắng: "Tay của anh..."
"Không sao đâu."
"Nhưng mà anh chảy nhiều máu quá!"
"Em làm tôi bị thương, còn hơn là làm tên tổng giám đốc Vương đó bị thương. Anh ta chính là một kẻ lưu manh còn hơn làm tổn thương Vương Thông. Anh ta là một kẻ lưu manh xấu xa, nếu như em làm anh ta bị thương, về sau sẽ còn vô số rắc rối."
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT