*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiếng ồn ào từ bên ngoài phát ra.
"Nữa đi này?"
"Không biết là người nào bên trong gây ra nữa, qua mấy ngày thì lại đến một lần, dọa người chết khiếp luôn..."
"Đây là bệnh viện! Tại sao không có ai ngăn cản vậy? Cứ để những người này đi vào sao? Gọi cảnh sát đi!"
"Vô ích thôi, đã báo cảnh sát, bắt một đợt rồi, vài ngày sau, một đoàn mới đến, cái đợt lần trước cũng không phạm vào tội gì nghiêm trọng, tạm giam vài ngày rồi lại được thả ra."
"Bọn họ mỗi lần đến đều không có hại người, chính là không muốn để người đó ở trong lòng cảm thấy tốt hơn..."
Bùng...
Cánh cửa phòng bệnh bị bật tung mạnh mẽ.
Tôn Bảo co quắp người lại mạnh một cái như theo một phản xạ có điều kiện, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh hoàng.
Hu la la mười mấy người đàn ông mạnh mẽ mặc đồ đen bước vào, dùng tay đóng cửa lại, chặn luôn tầm nhìn từ bên ngoài.
"Tổng giám đốc Tôn, mấy ngày nay không gặp, hồi phục như thế nào rồi?"
Tôn Bảo nhìn thấy những người trước mặt, thì rùng mình sợ hãi: "Các người còn muốn cái gì nữa? Tay của tôi đã bị các người đánh gãy quá nhiều lần rồi."
Thời Ngọc Minh đứng quay lưng về phía tổng giám đốc Vương, nghe thấy tiếng cười vụn vặt quen thuộc đó, thì cả người khó chịu.
Tôn Bảo dường như là nhìn thấy sợi dây cứu mạng, chỉ vào Thời Ngọc Minh rồi nói: "Tổng giám đốc Vương, cháu gái bên ngoại của tôi đã trở lại! Chính là cô ta! Anh có bất cứ thù hận gì thì cứ tính toán với cô ta, đó thực sự không phải việc của tôi!"
Tổng giám đốc Vương nghe xong, ngay lập tức quay lại kiểm tra, nhìn thấy khuôn mặt của cô thì ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời long lanh: "Thật là..."
Trên người anh ta có một mùi nước hoa rẻ tiền.
Lại còn có một mùi tanh tưởi bùn lầy, khiến người ta ngửi thấy rồi cảm thấy có chút kinh tởm.
Không khó để hình dung ra, nơi mà anh ta vừa bước ra.
Thời Ngọc Minh lùi lại một bước, hít một hơi thật sâu, rồi nói: "Tổng giám đốc Vương, chuyện trước đây tôi chưa xử lý tốt, tôi xin lỗi anh, chuyện không liên quan gì đến cậu tôi cả, xin anh sau này hãy buông tha cho ông ấy."
“Ha ha?” Tổng giám đốc Vương nghe xong thì liền bật cười: “Làm sao, cô vẫn nhận ông ta là cậu sao? Cướp công ty của bố cô thì thôi không nói nữa, lúc ban đầu ông ta cũng không ít lần khen cô có dáng người xinh đẹp trước mặt tôi..."
Ha ha.
Thời Ngọc Minh cười lạnh lùng một tiếng, điều này giống như những gì mà Tôn Bảo đã làm.
Không có khả năng giữ khách hàng, đi vào con đường bất chính, lại còn có chủ ý đánh vào phần não cô?
"Tôi cũng biết ngươi xinh đẹp, nhưng mà là lúc đó cô và Phong Đình Quân còn nhiều vướng mắc không rõ ràng, tôi có một trái tim đó cũng không có cái dũng khí đó!"
Ánh mắt của tổng giám đốc Vương giống như hình một đôi bàn tay to vô hình, dường như muốn lột sạch quần áo của cô ra.
"Nhưng mà tôi lại không ngờ rằng, cô và Phong Đình Quân lại không có cái gì, cô lại chủ động tìm tới tận cửa, làm sao mà lại liên quan với Lục Danh? Cái cây gậy này là cậu hai Lục đập lên đầu của tôi, nhưng mà để tôi nằm viện tận ba tháng trời! Cô Thời, cô thật sự là một người có sức quyến rũ mãnh liệt!"
Thời Ngọc Minh mím chặt môi, chịu đựng để không thổ huyết ra, quay đầu lại: "Tổng giám đốc Vương, như thế này đi, tôi rót trà cho anh coi như là xin lỗi, tiền thuốc thang tôi cũng sẽ bồi thường cho anh gấp mười lần, còn cả phí mất thời gian làm việc, phí tổn hại tinh thần và tất cả các loại phí khác, tôi đều chịu trách nhiệm, mong anh hãy lượng thứ, bỏ qua cho cậu của tôi."
Tổng giám đốc Vương trợn to tròn con mắt, dương như có vẻ hơi nghi hoặc: "Cô... có phải là nắm được điểm yếu của Tôn Bảo trong tay đúng không?"
"..."
Tổng giám đốc Vương lại truy hỏi: "Muốn tôi buông tha cậu của cô cũng được thôi, thì cô trả lời tôi vài câu hỏi."
"Tổng giám đốc Vương, xin hãy nói."
"Cô đã chia tay với Lục Danh chưa?"
Cô lắc đầu: "Chuyện của tôi không liên quan gì đến tổng giám đốc Lục, tôi với anh ấy từ trước đến nay chưa bao giờ ở bên nhau cả, lúc ban đầu người đánh anh cũng không phải anh ấy, chuyện này không nên để anh ấy dính líu vào."
Tổng giám đốc Vương nhướng mày: "Không phải anh ta? Thì đó là ai? Phong Đình Quân?"
"Cũng không phải."
"Đều không phải sao?"
"Ừm."
"Vậy thì anh ta là ai?"
"Là... chồng của tôi, không có ai quen biết anh ấy cả."
Tổng giám đốc Vương phá lên cười một cách dữ dội: "Cô Thời, cô Thời à, Phong Đình Quân và Lục Danh, hai người này cô đều không muốn, mà thay vào đó lại muốn một con vô danh tiểu tốt sao? Cô là đôi mắt không được tốt hay là não bộ không được tốt vậy?"
Thời Ngọc Minh cau mày không hài lòng: "Đây là việc riêng tư của tôi, trong lòng tôi, không ai có thể so sánh với anh ấy."
"Như vậy à..." Trong mắt của Tổng giám đốc Vương hiện lên một tia sáng, trên khuôn mặt đột nhiên hiện lên một nụ cười xấu xa, đột ngột ôm chặt lấy cô: "Nếu đã như vậy thì tôi không có bất cứ điều gì mà phải kiêng sợ cả, ha ha ha ha, người đẹp, đầu của tôi cũng là vì cô mà phải khâu những mười ba mũi, cô phải bồi thường cho tôi."
Nhưng mà trong giây tiếp theo, con dao của quân đội Thụy Sĩ trong tay anh ta đã nằm trong tay của Thời Ngọc Minh, mũi dao sắc nhọn thay vào đó đã đâm vào chiếc cổ vừa dày vừa ngắn của anh ta.