Thời Ngọc Minh nói: “Anh vẫn còn có ông nội, ông ấy thực sự yêu thương anh, còn có cả chú Lâm, ông ấy cũng vậy.
Phong Đình Quân, thực ra trên thế giới này còn có những người cô đơn hơn anh, anh ấy chỉ có thể sống trong bóng tối, thậm chí còn không thể ló mặt ra bên ngoài. Ít nhất là anh còn tận hưởng được thời gian hơn hai mươi năm, còn anh ấy kể từ khi sinh ra đã lơ thơ một mình, tự thân một mình”
“Em đang nói ai vậy?” Phong Đình Quân cười đau khổ: “Lại là tiên sinh?
“Tôi…
“Minh, tôi biết trong trái tim của em đều là anh ta, tôi cũng biết rằng cả đời này tôi không có cách nào có thể so sánh với anh ta, nhưng mà tôi chỉ có một yêu cầu…”
“Cái gì?”
Phong Đình Quân nhắm mắt lại, khế thì thào nói: “Giống như yêu cầu của em, trước mặt bọn trẻ đừng phân biệt tôi và anh ta, được không?”
“Tôi biết suy nghĩ của em, em không muốn tiên sinh bị mọi người lãng quên đi, vì vậy em buộc bản thân mình nhất định phải nhớ đến anh anh, đây là bằng chứng về sự tồn tại của anh ta. Bọn trẻ vẫn còn nhỏ, hơn nữa là sau ba năm xa cách, đối với diện mạo của anh ta có khả năng là không còn nhớ rõ ràng nữa, do đó mới nhận nhầm tôi với anh ta, hoặc là, là cho rằng hai người chúng tôi căn bản là một người.”
“Tôi không muốn dấu ấn về sự tồn tại của anh ta bị phai mờ, anh ta đối xử với bọn trẻ rất tốt, điều này tôi biết, tôi rất biết ơn anh ta. Nhưng mà em có thể vì anh ta, mà nhốt bản thân mình mãi trong ký ức đó, nhưng mà bọn trẻ vẫn còn nhỏ, sau này chúng sẽ phải học tập, sinh sống, tôi muốn làm cho môi trường sống của bọn trẻ thuần túy hơn một chút.”
Thời Ngọc Minh hỏi: “Như thế nào mới được coi là thuần túy?”
“Bố yêu chúng, mẹ cũng yêu chúng, ông nội, ông Lâm, bà nội, còn có cả cô Như Ý, tất cả đều yêu chúng, chỉ đơn giản như vậy thôi là tốt rồi”
Thời Ngọc Minh cúi đầu xuống, liếm môi, không nói cái gì.
"Còn nữa, chúng ta đã đồng ý trước rằng, chúng ta cần phải đóng vai một cặp vợ chồng yêu thương nhau trước mặt ông nội, để cho ông ấy vui vẻ trong những thời gian cuối cùng.
Nếu như chúng ta cứ liên tục nhấn mạnh sự tồn tại của một người bố khác với các con, ông nội sẽ nghĩ như thế nào? Thờí Ngọc Minh nghĩ đến những lời nói của chú tâm vào ban đêm, ông nội Phong đã nhận ra manh mối.
"Vì vậy, cho dù là vì bọn trẻ, hay là Vì ông nội, trước tiên tạm thời đã coi tôi và tiên sinh là một người cho dù là giả vờ cũng được, được không?”
Thời Ngọc Minh đột nhiên ngẩng đầu: "Anh... nhưng mà trước đây anh còn tức giận vì tôi đã nhận nhầm anh là tiên sinh của tôi cơ mà”
“…Em nói là cái lần ở khách sạn Dung Thành?”
“Ừm” Thời Ngọc Minh nói: “Đó là chuyện đã xảy ra vài ngày trước, tôi nhớ rằng lúc đó anh rất tức giận, tất nhiên, chuyện này cũng là tôi làm không đúng.”
Phong Đình Quân đột nhiên cười đau khổ: “Thật không ngờ rằng, Phong Đình Quân tôi cũng có một ngày sẽ trở mặt nhanh như vậy”
“Anh…
“Nhưng mà tôi bằng lòng” Phong Đình Quân nói: “Minh, nếu như… nếu như em có thể quay lại về bên tôi, cho dù là giả vờ cũng được, hay là diễn kịch cũng được, chỉ cần chúng ta có thể như trước kia, tôi bằng lòng”
“Nếu như lời nói đó, tôi chỉ có thể coi anh là người thay thế của tiên sinh, anh cũng bằng lòng sao?”
Anh nói: “Tôi bằng lòng làm người thay thế cho tiên sinh”
Thời Ngọc Minh sững sờ.
“Tôi trông rất giống anh ta, phải không?”
“…Rất giống nhau”
Phong Đình Quân gật đầu: “Tôi đã đoán được, nếu không như vậy thì em đã không như kẻ mất hồn mỗi lần đối mặt với tôi”
Thời Ngọc Minh có chút xấu hổ: “Rất nhiều lần vậy sao?”
“Rất nhiều lần” Anh gật gật đầu: “Em rõ ràng là đang nhìn tôi, nhưng mà tôi có thể rõ ràng cảm giác được rằng là, em qua ánh mắt của tôi là nhìn một người khác Thời Ngọc Minh cúi đầu xuốn “Tôi không có ý trách em, em cũng không cần phải xin lỗi.
Lần trước tức giận với em, là vì lòng tự trọng, tôi không muốn bị em coi là một người khác. Nhưng mà ngày hôm nay em cùng tôi sẽ diễn một vở kịch trước mặt Alexander, em sẽ tự tay xuống bếp nấu ăn, sẽ lưu ý đến dạ dày của tôi không tốt, đã đặc biệt dành cho tôi một món ăn không cay, em sẽ ngồi bên cạnh tôi, nói với ông nội răng em cả đời này là cháu dâu nhà họ Phong… Tôi đột nhiên cảm thấy rằng, lòng tự trọng, thật sự là không có giá trị”
Trong lòng Thời Ngọc Minh có chút hơi cảm động, dường như là có một giọt nước rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, những gợn sóng nhỏ lăn tăn theo vòng tròn, rồi tản ra.
Lòng tự trọng, là một thứ khó để bỏ xuống nhất trong đời người.
Lúc đầu cô vì để cứu Thời Dương, để mang thai Thời Nguyệt, không thể không gạt bỏ lòng tự trọng xuống để cầu xin anh quay về nhà, như vậy là cảm giác dẫm đạp lên lòng tự trọng của mình, cô cả đời này cũng không muốn có cảm giác đó lần thứ hai.
Nhưng mà Phong Đình Quân là ai?
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT