Thời Ngọc Minh càng nghe càng không nói nên lời.

Đây là chuyện gì vậy?

“Cậu chủ bây giờ không sao chứ?”

Thời Ngọc Minh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô vừa nhìn thấy bộ dạng đó của Phong Đình Quân, còn tưởng rằng anh là ăn phải cái gì đó mà bị trúng độc, hóa ra là rượu huyết hươu.

“Không sao ạ, chỉ là…” Thời Ngọc Minh có chút mất tự nhiên quay mặt đi: “Chỉ là công dụng của thuốc sắp tới, có chút hấp tấp”

“Vậy cháu.

“Cháu đã dùng chiếc ghim cài để mở khóa” Thời Ngọc Minh thở dài một hơi, liếc nhìn căn phòng trên lầu có chút lo lắng: “Chú Lâm, hay là chú lên xem anh ấy có sao không đi ạ”

Chú Lâm nhếch mép cười, cũng biết rằng bản thân mình xem ra vẫn vui dù làm chuyện không tốt: “Minh, cháu có phải là còn có chuyện với cậu chủ đúng không?”

“Không có ạ”

“Nhưng mà không phải chỉ có mỗi ông chủ, mà chú cũng có thể nhìn thấy được, giữa hai người còn có cái gì đó không ổn”

“Làm sao chú lại nhìn ra được?” Cô nghĩ răng hôm nay bản thân mình làm rất tốt, đến ngay cả Alexander và Bạch Oanh đều không nghỉ ngờ mà tin tưởng, không ngờ rằng vẫn không thể nào lừa được ông cụ Phong.

Chú Lâm thở dài nói: “Cháu không nhớ sao? Lúc trước khi tình cảm của hai người rất tốt, ngày nào cũng dính lấy nhau, tay của cậu chủ chỉ ước gì có thể dài ra để vòng qua eo của cháu, đi đâu cũng ôm chặt lấy, vì sợ bị người khác cướp đi mất. Còn bây giờ thì sao? Cháu ở trong đó đang nấu ăn, cậu ấy đứng ngoài không dám vào, chỉ dám tựa vào khung cửa mà nhìn, làm gì có vợ chồng nào yêu nhau lại có khoảng cách xa xôi đến như vậy?”

Thời Ngọc Minh bỗng nhiên nhận ra.

“Minh, có phải cháu còn giận cậu chủ đúng không?” Chú Lâm nói: “Cậu chủ mấy năm gần đây đều không tốt, cả đêm mất ngủ, uống bao nhiêu thuốc an thần cũng không có tác dụng”

“Nhưng mà sự nghiệp của anh ấy làm vẫn rất tốt, so với trước kia còn lớn mạnh hơn rất nhiều.”

Chú Lâm đau lòng nói: “Ngoài mặt thì nhìn vẻ vang tươi roi rói, nhưng trong lòng đau khổ chỉ bản thân mình biết. Cậu ấy không ngủ được, chỉ có thể dùng công việc làm cho bản thân bận rộn, hơn nữa bác cũng không biết cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, vài năm nay nay, cậu ấy dường như đã trở thành một cỗ máy làm việc, lạnh lùng với mọi người, rất khác so với trước đây. “

“Ừm”“

Trên lầu lại truyền đến âm thanh rên rỉ đau đớn của anh.

Chú Lâm nói: “Hay là, chú lên xem cậu chủ trước đã?”

Giọng nói vừa dứt lời, thì liền nghe thấy một giọng nói non nớt từ cửa phòng ngủ nhỏ: “Mẹ ơi, hình như con nghe thấy tiếng của bố, có phải bố đang đánh nhau với kẻ xấu không ạ?”

Thời Nguyệt đang mặc bộ đồ ngủ của Pikachu, mũm mĩm dễ thương, dụi dụi mắt vẫn còn đang ngái ngủ.

“Ôi, công chúa nhỏ của ông, sao cháu lại chạy xuống đây thế? Bên ngoài lạnh lắm, mau quay về ngủ tiếp đi”

Thời Nguyệt không mở nổi mắt nữa: “Ông Lâm ơi, con có chút lo lắng cho bố, con muốn đi gặp bố ạ”“

Nói xong, với đôi chân nhỏ bé Thời Nguyệt liền chạy ngay lên lầu.

Chú Lâm sửng sốt, nhanh chóng chạy tới ôm lấy: “Bây giờ cháu không thể đi lên được…”

“Tại sao ạ?”

“Bởi vì… bởi vì bố của cháu lại đánh nhau với kẻ xấu, cháu mà đi thì sẽ ảnh hưởng đến bố cháu đấy”

“Cháu sẽ chỉ ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh và không nói gì cả, cháu chỉ nhìn bố thôi có được không ạ? Cháu sợ bố bị thương, cháu có thể thổi phù phù cho bố, bố sẽ không bị đau nữa”

Rõ ràng là đang nói những điều ngây thơ nhất, chú Lâm và Thời Ngọc Minh đều có thể nghe thấy như tiếng mèo kêu.

Thời Nguyệt vẫn nũng nịu trong vòng tay của chú Lâm: “Ông Lâm, bố đã hứa với cháu là, từ nay về sau sẽ đều kể chuyện cho cháu nghe, cháu sẽ ở bên cạnh đợi bố, đợi đến khi bố chiến đấu xong với kẻ xấu, cháu sẽ đi ngủ cùng với bố ạ!”

Đứa nhỏ này có hơi hơi cứng đầu, chú Lâm dù gì cũng tuổi cao rồi, suýt chút nữa ôm không được.

Ông ấy vội vàng bế cô bé nhỏ trên tay lên, ôm chặt vào trong lòng: “Hôm nay bố rất bận, ông Lâm sẽ kể chuyện cho cháu nghe có được không nào?”

“Nhưng mà giọng của bố nghe có vẻ đau đớn quá, chắc chắn là bố đau lắm Thời Ngọc Minh cười bất lực.

Cái tính khí không thể ngăn cản được này của Thời Nguyệt, thực sự là kế thừa một trăm phần trăm từ Phong Đình Quân.

Cô mở miệng nói: “Thời Nguyệt, con nghe lời ông Lâm đi, mẹ sẽ đi lên xem bố”

Có được sự bảo đảm của mẹ, Thời Nguyệt có vẻ an tâm hơn, bàn tay nhỏ và đôi chân nhỏ không động đậy nữa, ngoan ngoãn nằm ở trên vai chú Lâm: “Mẹ ơi, sau đó mẹ nhớ phải thổi phù phù cho bố nhé”

“Ừm, được rồi”

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play