*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ký ức cùng hiện thực hòa làm một Thời Ngọc Minh dùng thẻ quét mở cửa phòng trong phòng yên tĩnh.
Trên ghế sa lon ở phòng khách Thời Dươngôm em gái trong lòng hai đứa bé vùi ở ghế sa lon trong góc phòng ngủ say sưa mẹ côTôn Uyển Hà ngồi ở một bên nghe được động tĩnh thì tỉnh lại trước.
Ngọc Minh…
Thời Ngọc Minh dùng ngón tay đặt trên môi ý bảo mẹ nhỏ giọng chút đừng đánh thức bọn nhỏ.
Tôn Uyển Hà hiểu ý gật đầu hai mẹ con đi vào bên trong phòng khách đóng cửa lại.
Ngọc Minh đã trễ thế này cục cảnh sát còn không thả con về à? Chuyện này lại không phải lỗi của con cũng không phải con đẩy anh ta xuống là anh ta muốn tự mình nhảy xuống sao còn có thể giữ con lại một đêm chứ? Hơn nữa cho dù phải nhốt cũng phải cho con gọi điện thoại cho người nhà chứ!
Trong lòng Thời Ngọc Minh có chút hổ thẹn: Không có việc gì đâu mẹ buổi chiều con đã ra rồi về sau điện thoại di động hết pin là con quên mất.
Tôn Uyển Hà thấy tóc cùng quần áo cô đều ướt nhẹp vội vào phòng tắm cầm khăn lông lau khô cho cô lại đi rót cho cô cốc nước nóng: Sao lại thành như vậy? Con nhỏ này trời mưa cũng không biết tránh một chút…
.Mưa to quá ạ không có việc gì.
Thời Ngọc Minh ôm cốc nước nóng miệng nhỏ nhấp một ngụm cảm giác cả người cũng ấm lên một chút.
Tôn Uyển Hàcầm khăn lông giúp côlau tóc bỗng nhiên chú ý tới áo khoác trên người cô:Cái này… Là Đình Quânà?
Thời Ngọc Minh bừng tỉnh vừa rồi mình chạy quá nhanh vậy mà không nhớ trả lạiáo cho anh rồi.
… Dạ.
VậyĐình Quân đâu?
Anh ấy đưa con đến cửa quán bar cũng đã về nhà rồi.
Leng keng…Leng keng..
Chuông cửa vang lên.
Phòng khách truyền đến giọng nói ngạc nhiên của Minh Nguyệt: Là mẹ nhất định là mẹ đã trở về!
Hai đứa bé vội vã chạy đi mở cửa.
Bố!Thời Dương vui vẻ nói: Bố con rất nhớ bố!
Minh Nguyệt vừa nhìn thấy bố trực tiếp ôm bắp đùi của anh khóc hu hu: Bố ơi hu hu mẹ đâu sao mẹ không về? Bố lợi hại như vậy sao không cứu mẹ về chứ?
Phong Đình Quân cũng đều bị nước mưa làm cho ướt dầm dề vốn muốn ôm con gái lên dỗ thế nhưng lại sợ cả người mình toàn là nước mưa làm dơ váy nhỏ xinh đẹp trên người con gái chỉ có thể nhẹ nhàng xoa xoakhuôn mặt mềm nhỏ nhắn của con gái:Đừng sợ bố cứu mẹ về rồi.
Tiểu Minh Nguyệt bừng bừng chạy đến cửa nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút: Mẹ… Mẹ không có đây mà…
Thời Ngọc Minh thật sự là ngồi không yên ở trong phòng khách đẩy cửa ra đi ra ngoài:Minh Nguyệt Thời Dương mẹ ở chỗ này.
Thời Dương lớn hơn một chút còn tốt hơn chút cònMinh Nguyệtgần như là dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét trực tiếp vọt vào trong ngực cô ôm cổ của cô dùng sức làm nũng: Mẹ! Bố thực sự rất lợi hại đó bố thực sự cứu mẹ về rồi!
Thời Dương lại phát hiện một chuyện lớn khó lường: Bố mẹ đều ướt đẫm cho nên người xấu là thủy quái à? Chắc như là thủy quái hồ Lochness? Có đúng không bố?
Vẻ mặt Phong Đình Quân nhu hòa đi rất nhiều hơi cong khóe môi: … Đúng hơn nữa chạy rất nhanh chở mẹ con bỏ chạy bố đuổi tới thật là xa mới tìm được mẹ.
Nhưng mà bố lợi hại hơn đó! Không chỉ tìm được mẹ rồi còn đưa mẹ từ chỗ người xấu trở lại nữa!Ánh mắt của Tiểu Minh Nguyệtnhìn bố trong suốt sùng bái nói: Anh trai bố chúng ta thực sự giống như anh nói vậy vừa đẹp lại vừa giỏi!
Thời Dương cực kỳ đắc ý: Anh không lừa em chứ?
Không có không có bố là lợi hại nhất anh cũng lợi hại!
Phong Đình Quân nhìn hai đứa nhỏ anh một câu em một câu nói chuyện ba câu cũng không rời việc khen anh trong lòng mềm như là một ổ mật đường tan ra.
Đứa nhỏ Thời Dương trưởng thành hơn nhiều so với ba năm trước đây đã có dáng vẻ thiếu niên khi còn bé đã có tướng mạo giống anh rồi bây giờ dần dần lớn lên đường nét càng như cùng một khuôn đúc ra lúc anh nhìn nó luôn sẽ có cảm giác thật kỳ diệu trong lòng.
Có cảm xúc có tự hào càng nhiều hơn chính là sinh mạng kỳ diệu.
Huyết thống thực sự rất thần kỳ cho dù là bố con thế nhưng nghiêm ngặt mà nói quả thực cũng chưa gặp qua mấy lần thế nhưng lúc này gặp mặt lại thực sự không có chút cảm giác xa lạ nào ngược lại giống như là sớm chiều chung sống cực kỳ quen thuộc.
Lại nhìncon gái có lẽ là đàn ông từ trong xương đã càng chiều chuộng yêu thương con gái nhiều hơn hơn nữa đôi mắt này của con bé vừa to vừa sáng giống nhau như đúc Thời Minh khi còn bé như là ngôi sao khắp bầu trời rơi lả tả.
Bố ôm…Minh Nguyệt từ trong lòng mẹ đi ra lại chạy về phía bố.
Thời Dương cũng theo ôm ở sau cổ:Bố kể cho con nghe bố cứu mẹ ra thế nào đi?
Bố con còn muốn nghe cổ tích công chúa và hoàng tử!
Từ nhỏ số lần bọn nhỏ gặp bố quá ít lần trước nhìn thấy lại chẳng nói được mấy câu lúc này mới cực kỳ dính người.
Phong Đình Quânvốn cũng không yên lòng đứa nhỏ định đi lên nhìn xem rồi đi luôn thế nhưng hai cái đuôi nhỏ này hiện tại gần như là dính vào trên người anh không chịu xuống làm anh không đi nổi nửa bước.
Đi cũng không được không đi cũng không được anh ngẩng đầu liếc nhìnThời Ngọc Minh chờ cô lên tiếng.
… Anh cũng bị ướtThời Ngọc Minhnói: Đi tắm nước nóng trước đã.
Đây là đồng ý cho anh ở lại.
Phong Đình Quân còn chưa động đậy gì Thời Dương cùng Minh Nguyệt đã hoan hô một tiếng hai người mỗi người kéo một tay anh đi về phía phòng tắm.
Bố ơi phòng tắm ở bên cạnh con dẫn bố đi!
Bên này bên này! Bố ơi mẹ vừa mua cho con sữa tắm cho em bé đó còn thơm nữa!
Đi tới nửa đường con ngươi Thời Dương đảo một vòng chạy về kéo Thời Ngọc Minh cũng đi về phía phòng tắm: Mẹ cũng không thể cảm được cũng nhanh đi tắm nước nóng đi!
Thời Ngọc Minh lại càng hoảng sợ vội kéo con trailại nói: … Để bố con tắm trước chút nữa mẹ tắm sau.
Không được!Thời Dươngquệt miệng bướng bỉnh nói: Trước đó mẹ đã nói mẹ không thể sinh bệnh không thì người yêu thươngmẹ sẽ bị đau lòng. Mẹ nếu như mẹ ngã bệnh con và em gái còn có bà ngoại đều sẽ đau lòng bố cũng sẽ đau lòng!
Không phải cái đó…
Vậy còn anh?
Anh tắm vòi sen là được rồi.
Thời Ngọc Minhma xui quỷ khiến vươn tay nhẹ nhàng vuốt lên cánh tay trái của anh: Cánh tay của anh… Còn đau không?
Vẫn tốt… Làm sao em biết cánh tay của anh bị đau?