*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời Ngọc Minh không nói lời nào hết.
Chỉ nói: “Mặc dù không phải do tôi sinh ra, nhưng mà cô bé từ bé đến lớn đều ở bên cạnh tôi, cô bé chính là đứa con của tôi.”
Không biết là có phải cô bị hoa mắt không, cô lại nhìn thấy khóe môi của Phong Đình Quân đang cong lên, nhưng rất nhanh chóng lấy trở lại bình thường.
Thời Ngọc Minh tự mình xoa xoa cổ tay tê dại và đau đớn của mình, cơn đau khiến cô tỉnh táo.
Cô nhất định là nhìn sai rồi.
Phong Đình Quân có cái gì mà vui vẻ được.
Cô nghĩ rằng cuối cùng ông trời cũng đã buông tha cho cô, đóng cho cô một cánh cửa, nhưng cũng để lại một cánh cửa.
Nhưng mà lại không ngờ rằng mọi việc sẽ đến, cái cửa sổ này cũng đừng đóng chặt quá, đóng đinh thật chắc chắn lên trên một dải gỗ, đến ngay cả một tia sáng cũng không thể lọt qua.
Đến ngay cả những gì mà tiên sinh để lại cho cô, chỉ vỏn vẹn một chút thôi cũng có thể tiếp tục, đều…
Thời Ngọc Minh cảm thấy tim mình nhói đau, ngay cả phần bụng cũng bắt đầu đau.
Trong ký ức, cỗ máy lạnh lẽo thâm nhập vào cơ thể cô, làm cho cô và hy vọng của cô hoàn toàn bị tan vỡ, rối tung lên, đến cuối cùng đến linh hồn của cô cũng bị thổi bay đi mất.
“Minh, em làm sao vậy?” Phong Đình Quân nhìn thấy cô có gì đó không ổn, cúi người sờ lên trán của cô: “Sao lại toàn là mồ hôi vậy? Có phải đau bụng không? Hay là… bệnh ung thư tái phát rồi?”
Đều cũng không.
Cô đã từng nghĩ rằng, nỗi đau của căn bệnh ung thư có thể giết chết con người.
Nhưng mà ba năm trước, cô nằm ở trong bệnh viện ở nước ngoài, ngã xuống đất quỳ xuống khóc thảm thiết kêu cứu, nhưng mà khoảnh khắc mà vẫn bị ép đẩy giường bệnh đưa vào trong phòng phẫu thuật, cô mới hiểu được…
Trên đời này, núi cao còn còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, đau đớn còn có cái đau đớn hơn.
Phong Đình Quân lo lắng, cúi người muốn bồng cô lên: “Anh đưa em đi bệnh viện trước.”
Thời Ngọc Minh nghiêng đầu, xua xua tay, giọng nói lạnh nhạt từ chối: “Không cần đâu, anh mở cửa đi, để cho tôi xuống.”
Phong Đình Quân tức giận nói: “Em có thể đừng cố gắng gượng như vậy có được không?”
“Nếu như tôi không cố gắng gượng hết sức, tôi căn bản sẽ không thể sống nổi đến bây giờ, càng sẽ không có Thời Nguyệt, mà Thời Dương cũng đã sớm ra đi từ lúc ở nước ngoài rồi, anh đến anh có một người con trai thì cũng sẽ không bao giờ biết được!”
Phong Đình Quân mím chặt môi, thở sâu một hơi, cười đau khổ nói: “Em vẫn là hận anh.”
“Trái tim của tôi quá nhỏ bé rồi, chỉ có thể để dành cho một người.”
Phong Đình Quân hiểu ra: “Ý của em là nói, trong lòng của em chỉ có một người tiên sinh đó, đến hận anh cũng không đếm xỉa, đúng không?”
Cơn đau bụng đến nhanh, rồi biến mất cũng nhanh.
Cơn đau đớn đột ngột từ từ giảm bớt, vẻ mặt cô cũng dần trở lại bình thường: “… Đúng.”
“Cho dù anh ta đã chết rồi, nhưng mà em cũng vẫn muốn để anh ta ở trong lòng vĩnh viễn cả một đời, đúng không?”
“Chính xác.”
“Còn Lục Danh thì sao?”
“Tôi đã nói từ lâu rằng, tôi không có quan hệ nam nữ gì với tổng giám đốc Lục hết.”
“Vậy thì tại sao em lại sẵn sàng đi với anh ta, mà không bằng lòng đi với anh? Em thà đi xe máy của anh ta, nhưng mà không tự nguyện ngồi lên xe của anh, muốn xuống xe hết lần này đến lần khác? Nếu như em đã khinh đã hận anh, không quan tâm đến anh nhiều như vậy, thì trọng lượng của tôi và Lục Danh cũng không khác gì, ở trong lòng em đều không phải người quan trọng, vậy tại sao lại đối cửa với anh khác như thế?”
Thời Ngọc Minh liếm môi: “Bởi vì… chiếc xe máy mà anh ta đi ngày hôm đó, tiên sinh cũng đã từng đi.”
“Chính là bởi vì như vậy.”
“Nếu như là bởi vì như vậy…” Phong Đình Quân cười đau khổ và lắc đầu: “Thua một người đã chết, anh thừa nhận, nhưng mà thua bởi một chiếc xe máy… Anh thực sự… thất vọng rồi.”
Thời Ngọc Minh lắng dịu đi một lúc, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Phong Đình Quân.
Anh nửa quỳ trên ghế lái xe, thân hình cao lớn ở trong toa xe rất khó khăn để cúi xuống, tổng giám đốc Phong cao cao tại thượng coi trời bằng vung nhìn lúc này đặc biệt lúng túng không chịu nổi.
Anh cúi đầu xuống, biểu cảm hơi cau có khi nhíu mày lại, thực sự… rất giống với tiên sinh.
“Minh, em đang nhìn anh sao?” Phong Đình Quân cũng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cô: “Tại sao em lại nhìn tôi với vẻ mặt đau buồn như vậy?
Thời Ngọc Minh như bị điện giật một cái, nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt: “Không có, anh nhìn nhầm rồi.”
“Đúng không?”
“Ừm.”
Phong Đình Quân ngồi xuống ghế dựa, mở khóa cửa xe: “Em đi đi.”
Thời Ngọc Minh đặt tay lên nắm cửa, chuẩn bị định đẩy cửa.
“Đứa nhỏ đó…” Phong Đình Quân ngừng lại: “Anh sẽ cố gắng hết sức nghĩ cách giúp đỡ, em đừng lo lắng.”
“…”
“Thời Dương và Thời Nguyệt đã được em dạy dỗ rất tốt, ông nội nhìn thấy chắc chắn sẽ rất vui mừng. Khi ông ấy vui vẻ, nói không chừng sức khỏe cũng có thể tốt hơn một chút.”
Thời Ngọc Minh hỏi: “Ông nội Phong làm sao vậy?”
“Bệnh cũ thôi, biết tin chúng ta ly hôn, thì phát bệnh, bây giờ về cơ bản là chỉ có thể nằm yên một chỗ, bác Lâm đang chăm sóc, anh cũng sẽ chuyển về nhà cũ, thuận tiện chăm sóc ông nội, Rốt cuộc… ông ấy thành ra như hiện nay, đều là bởi vì anh là một đứa cháu bất hiếu.”
Thời Ngọc Minh cảm thấy trong lòng nhói đau: “Ông nội Phong, ông ấy…”
“Ông ấy vốn dĩ là sức khỏe không được tốt rồi, năm mà bố mẹ anh bị tai nạn, ông ấy đột nhiên bị nhồi máu cơ tim, suýt chút nữa đã không cầm cự được, may mắn thay, ông ấy luôn được bác Lâm ở bên cạnh chăm sóc, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng gần bốn năm mới từ từ chấp nhận được sự thật. Sau này, một lòng chú tâm vào tôi, hy vọng anh có thể sống tốt với em qua ngày, sinh cho ông ấy một cháu trai kháu khỉnh. Sau khi biết có Thời Dương và Thời Nguyệt, ông nội đã rất vui mừng. Nhưng mà sau đó…” Phong Đình Quân giật giật khóe môi: “… Lại phát bệnh một lần nữa, cuối cùng thì không thể đứng dậy được.”
“… Tôi tranh thủ thời gian đưa bọn nhỏ đi gặp ông nội.”
Chuông kêu leng keng…
Điện thoại di động cũng vang lên.
Phong Đình Quân liếc nhìn số điện thoại người gọi, nhíu mày thật chặt, trả lời điện thoại: “Alo, bác Lâm?”
“Cậu chủ! Ông chủ vừa rồi nhìn thấy cậu với một cô gái ở trên tivi, tức giận lại phát bệnh rồi! Cậu nhanh quay về xem xem đi!”
Cách âm trong xe rất tốt, đến mức sao có thể nghe rõ giọng nói của bác Lâm qua điện thoại di động.
Phong Đình Quân đáp lại một tiếng: “Đã gọi xe cấp cứu chưa?”
“Gọi rồi, cậu chủ cậu trực tiếp đến bệnh viện đi!”
“Được rồi, tôi sẽ đến ngay.”
Trước khi cúp điện thoại, bác Lâm thở dài nói: “Cậu chủ, cậu biết rõ ông chủ vẫn vì chuyện của Minh mà bực bội cho dù là cậu có tìm được một người phụ nữ khác, ít nhất cũng đừng để tin tức này đều bị mọi người biết được! Ông chủ bây giờ không thể di chuyển, mỗi ngày đều chỉ có thể xem tin tức ở trên tivi…”
Phong Đình Quân nghiến răng chịu đau đớn, nhưng giọng điệu lại dịu dàng: “Tôi biết bác Lâm, lần này là lỗi của tôi.”
“Hiện tại không quan trọng là lỗi của ai, cậu nhanh lên, nếu như mà muộn, e rằng đã…”
Cúp điện thoại xong, Phong Đình Quân nhanh chóng khởi động xe.
Anh nắm chặt tay lái, nhìn cô qua kính chiếu hậu: “Vẫn đi chứ?”
“…”
“Nếu muốn đi thì xuống xe ngay, còn nếu không đi thì ngồi vững vào.”
Trái tim anh như đang treo trên cao, nhắm mắt lại, chờ đợi sự lựa chọn của cô.
Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ nghe thấy tiếng cô đẩy cửa xe, nhưng ở đằng sau lại vang lên giọng nói nhẹ nhàng và lanh lợi của cô: “Hãy lái xe đi.”