Cô cầm điện thoại di động tìm được số của Phong Đình Quân rồi nhanh chóng nhưng nút gọi nhưng đột nhiên nghĩ đến việc anh đã chặn số mình.
Vì vậy cô hỏi mượn điện thoại di động của cô y tá rồi nhấn một số điện thoại quen thuộc.
Quả nhiên chỉ cần không phải số của mình thì cuộc gọi nào cũng dễ dàng kết nối.
"Phong Đình Quân! Sao anh dám đưa con gái tôi đi!?”
"Cô Thời?"
Thời Ngọc Minh nhíu mày: "Cổ Quân Nhi? Có phải là cô không? Phong Đình Quân đâu? Yêu cầu anh ta trả lời điện thoại mau”
"Đình Quân đang tắm rửa, không tiện nói chuyện, có chuyện gì cô cứ nói với tôi"
Thời Ngọc Minh khí đến bật cười: "Con gái tôi đâu? Cô sai khiến anh ta đưa con gái tôi đi à?”
Giọng điệu của Cố Quân Nhi chậm rãi, có vẻ như đang vô cùng đắc ý: "Đúng vậy, tôi mất đi một đứa con, Đình Quân nhìn tôi thương tâm quá liền ôm con gái cô về cho tôi nuôi dưỡng. Đáng tiếc, vốn dĩ muốn đưa cả con trai cô về, kết quả lại bị người ta đưa về nước Mỹ rồi, thật sự là đáng tiếc”.
"Chính xác thì cô muốn làm gì? Tất cả những gì anh muốn cứ đều hướng về phía tôi, đừng động tới con tôi!”
Cố Quân Nhi giống như không nghe thấy lời cô nói, tự mình nói: "Con bé này bộ dáng thật xinh đẹp, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp này nếu bị một vết sẹo...
“Cô dám không?”.
"Thời Ngọc Minh, tôi biết hiện quyền đang ở trong tay cô. Nhưng con gái của cô bây giờ ở trong tay tôi, nếu cô không ly hôn, tôi không dám cam kết con bé đó sẽ bình an vô sự đâu”.
Đang nói đứa bé khóc lên một tiếng đặc biệt thương tâm.
"Thời Ngọc Minh, cô có nghe được không? Con gái cô đang khóc đó.”
“ Đừng động đến con bé. "Thời Ngọc Minh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại: "Được rồi, tôi sẽ ly hôn màu chóng càng sớm càng tốt, đừng làm tổn thương con tôi”
Cổ Quân Nhi lại không hài lòng: "Mau chóng là khi nào, cho tôi một ngày chính xác”
"Mẹ tôi bị bệnh! Hãy để tôi chăm sóc bà ấy cho đến khi bà ấy ổn định, rồi sẽ giải quyết ổn thỏa theo ý cô?”
“Tôi không thể chờ đợi” Cổ Quân Nhi nói: “Bà ta sống hay chết không phải là chuyện của tôi, bà ta cứ bị bệnh chết là tốt nhất, trong nhà còn có thể đỡ đi một suất cơm. Bà ta mỗi ngày ở nhà lẩm bẩm tên của cô, chết sớm cho tôi sớm yên tĩnh”
"Cố Quân Nhi, cô có phải là người không?! Đó là nhà của tôi, đó là nhà của bà ấy! Đó không phải là của cô đâu!”
"Vậy thì sao?" Cố Quân Nhi nói: "Tanh là vua, thua làm giặc. Bố cô đã chết rồi, hiện tại nhà họ Thời đã không liên quan gì đến mẹ con các người, chỉ cần tôi nói một câu, bất cứ lúc nào cũng có thể đá mẹ con cô ra ngoài.."
"Cô...!”
Tút.
Điện thoại bị Cố Quân Nhi trực tiếp cúp máy.
Thời Ngọc Minh nhìn màn hình đã tối đen, trong lòng đều căng cứng lên. Mẹ bị bệnh, con gái thì bị cướp đi, lại bị cắt đứt nguồn kinh tế... Cô phải làm gì bây giờ?
Ai nói với cô xem cô làm cách nào để sắp xếp mọi thứ ổn thỏa trước khi qua đời được không?
Trước đó cô chỉ muốn Phong Đình Quận biết chân tướng của vụ tai nạn giao thông sáu năm trước, như vậy cho dù là chết cũng có thể trong sạch mà chết đi.
Cô chưa từng lừa gạt anh, càng không tính toán hại anh, cô tủi thân kìm nén qua sáu năm, chỉ muốn đổi lấy sự trong sạc mà ra. đi. Nhưng hiện thực lại hung hăng cho cô một cái tát, cô muốn giải quyết phiền toái cũng phải giải quyết xong mấy chuyện này.
Cuộc sống giống như một cơn sóng biển vậy, rất nhiều rắc rối từng đợt từng đợt đánh tới khiến cô nằm im trên bãi biển không nhúc nhích được, còn chưa nói đến chuyện cô rửa sạch oan khuất, ngay cả mẹ và con gái cô cũng sắp không bảo vệ được nữa rồi...
Cô do dự và thấy rằng đó là một số điện thoại hoàn toàn xa lạ.
[Bạn là ai?")
[Một người có thể giúp cô.]]
"Điện thoại của ai vậy?"
Phong Đình Quân từ trong phòng tắm đi ra, trong lòng ôm một đứa bé nhu thuận.
Con bé tuyệt đối không nhận ra ai với ai, nó mở to hai mắt nhìn anh, đôi lông mày cong cong hướng về phía anh cười ngọt ngào.
Rõ ràng lúc vừa tắm còn là lên khóc, vừa đi ra liền lập tức vui vẻ, tính tình này cũng không biết là tùy ý giống ai.
Phong Đình Quân thật cẩn thận ôm cô bé, thần sắc không khỏi dịu dàng. Đây chính là con gái của anh.
Con gái của anh và Thời Ngọc Minh.
Anh nhớ lại kết quả báo cáo cho tối hôm qua: "Tổng giám đốc Phong, con trai lớn của Ngọc Minh đã đi Mỹ nên không có cách nào để có được DNA để xác định, nhưng con gái nhỏ vừa sinh ra thực sự là con của anh.”
Tại thời điểm đó, trái tim của anh như có một luồng nước ấm chảy qua.
Tính toán thời gian chính là từ một năm trước khi Ngọc Minh lấy mang thai làm chuyện cầu xin anh trở về.
Cô lo lắng như vậy, chính là vì sinh con của anh sao? Hay là cô cho rằng sinh con thì có thể đem tất cả nỗi khổ đau thu hẹp lại, đem tội nghiệt trước đây dễ dàng chấm dứt.
Không thể được.
Không bao giờ có thể.
Không thể cùng loại phụ nữ tâm cơ ác độc này sống cùng một nhà được.
Con bé có bộ dạng rất xinh đẹp, đôi mắt to long lanh, cái mũi nhỏ xíu, khuôn mặt tròn tròn, lúc cười rộ lên ánh mắt híp lại thành vầng trăng cong.
Huyết thống chính là thần kỳ như vậy, từ lần đầu tiên anh nhìn thấy con bé từ trong bệnh viện, trái tim liền hóa thành một làn nước ấm, mềm mại không thể tưởng tượng nổi.
"Phong Minh Nguyệt" Anh khẽ ngâm cái tên này: "Gọi là Minh Nguyệt, được không?”
Có được một cái tên mới khiến con bé cực kỳ vui vẻ, luôn rướn cơ thể bé nhỏ lên như muốn nói chuyện.
Cố Quân Nhi lao tới: "Đình Quân, cái tên anh lấy thật dễ nghe”
Ánh mắt Phong Đình Quân căn bản không thể tách khỏi Tiểu Minh Nguyệt, giọng điệu cũng ôn nhu trước nay chưa từng có: "Là Thời Ngọc Minh lấy, trước đây cô ấy từng nói sau này có con gái thì gọi là Phong Minh Nguyệt, nếu là con trai sẽ gọi là Phong Dương. Như vậy mặt trăng, mặt trời và ngôi sao đều gom đủ”
"Anh nói ai đã lấy nó?”
Phong Đình Quân lấy lại tinh thần, vẻ mặt trầm xuống: "Xin lỗi, anh lỡ miệng”
Cố Quân Nhi nhìn về phía con bé, ánh mắt lạnh xuống: "Đình Quân, nếu Minh Nguyệt là con gái của anh thì sau này em sẽ coi như con gái mình mà chăm sóc. Con của chúng ta đã biến mất, trời cao đã đền bù cho em một đứa nhỏ như Minh Nguyệt. Em chắc cạnh sẽ đối xử tốt với con bé”
"Không cần" Phong Đình Quận rất nhanh liền cự tuyệt: "Anh sẽ mang về để quản gia chăm”
"Anh không tin em sao?”
Ánh mắt Phong Đình Quân lóe lên, không nói có hay không mà chỉ nói: "Chân em còn có vết thương, trước tiên hãy dưỡng thương cho tốt đi."
“Ừm”.
"Đúng rồi, vừa rồi ai gọi điện thoại?"
Cổ Quân Nhi trầm mặt, giọng điệu không tốt lắm: "Kẻ quấy rối trên điện thoại, em mắng anh ta một trận rồi cúp máy”
Phong Đình Quân gật đầu: "Sau này loại điện thoại quấy rối này em cứ trực tiếp cúp máy là tốt rồi, mắng làm gì cho tốn sức” "Được."
"Còn nữa.” Phong Đình Quân nhẹ nhàng đặt đứa bé vào cũi, xoay người hỏi cô: "Em là con gái riêng của Tôn Bảo? Tại sao anh không nghe em nói trước đây nhỉ?”
Cổ Quân Nhi sửng sốt, sắc mặt có chút không tự nhiên.
"Em. Cũng sợ anh sẽ suy nghĩ nhiều”.
Phong Đình Quân nhíu mày: "Hôm nay anh đến nhà Minh Ngọc chính là muốn điều tra tai nạn xe hơi xảy ra nhiều năm trước xem chồng bà ấy có gì bất thường không. Nhưng anh phát hiện ra em đang ở đó, mẹ của em còn là vợ của Tôn Bảo, em có biết Tôn Bảo là ai không? Ông ta mới là người trực tiếp đấy đi nhà họ Phong, bố mẹ anh đã dành cả cuộc đời của mình để gây dựng, bây giờ lại nằm trong tay ông ta!”
Cố Quân Nhi kéo anh lại, khóc nức nở: "Em biết nên mới không dám nói cho anh biết. "Đình Quân, em và Tôn Bảo không có quan hệ huyết mạch, lúc mẹ em gả cho ông ta cũng không biết chuyện này."
- --------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT