*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đừng lo, chờ thêm chút nữa đi.”
“Cậu không lo cho Thời Dương và Thời Nguyệt à? Đúng là nhóc con to gan, dám một mình ngồi máy bay quay về đây, hiện tại không chừng máy bay đã hạ cánh rồi đấy. Đoạn đường này chẳng biết kẹt tới lúc nào nữa.”
“Thời Dương ấy à, thằng bé biết bản thân phải làm gì mà.”
“Quả nhiên là con nuôi của mình. Đầu óc linh hoạt, giống hệt bố nó. Nhưng so về nhân phẩm thì vượt xa cái tên lạnh lùng mất nhân tính kia.”
Nhắc đến đối phương, Thời Ngọc Minh chỉ rũ mắt im lặng. Thẩm Như Ý hỏi dò.
“Vậy tại sao cậu phải rời đi? Mình hoàn toàn không nghĩ ra…Bởi vì…tiên sinh sao?”
Thẩm Như Ý dường như nhớ ra chuyện gì đó, thấp giọng hỏi. Nghe thấy hai từ này, cả người Thời Ngọc Minh đột nhiên căng cứng.
“…Mình nhớ ngày đối phương xảy ra chuyện rất gần với ngày giỗ của bố cậu. Lần này cậu trở về, không lẽ…”
Dòng xe phía trước bắt đầu di chuyển, Thẩm Như Ý nhanh chống giẫm chân ga, phóng như tên bắn. Thời gian đến sân bay rốt cuộc trễ mất hai mươi phút. Thời Dương đang mua sữa cho em gái, đứa nhỏ đã ba tuổi hơn vẫn muốn uống sữa tươi.
“Anh ơi…Mẹ…”
Thời Nguyệt nắm tay anh trai, chỉ về phía cách đó không xa. Thời Dương ngẩng đầu, vội vàng ẵm em gái chạy đến chỗ Thời Ngọc Minh.
“Mẹ! Cô Như Ý! Con nhớ hai người lắm!”
“Con cái nhà ai mà đẹp trai thế này! Lại gần cho cô nhìn cái coi! Mới tám tuổi mà đường nét đã vậy rồi, lớn thêm chút nữa không biết sẽ có bao nhiêu cô gái si mê đây!”
Thẩm Như Ý vừa nhìn thấy Thời Dương, đôi mắt lấp lánh sáng lên. Thời Nguyệt ngeh vậy liền ôm chầm lấy anh trai, bập bẹ trả lời.
“Anh trai! Của con!”
“Cho cô nựng cái nào! Trời ơi sao mà đáng yêu quá!”
Thẩm Như Ý nhìn dáng vẻ dễ thương của Thời Nguyệt, chân tay luống cuống. Thời Nguyệt sợ hãi nhìn về phía mẹ mình. Thấy Thời Ngọc Minh khẽ gật đầu, bé ngoan mới dang tay, để Thẩm Như Ý ôm lấy.
“Cuộc sống ở nước ngoài chẳng lẽ tốt đẹp như vậy sao? Hai đứa nhỏ càng lớn càng ưa nhìn! Đặc biệt là thời Dương, có thể thoát khỏi cuộc sống với gã đàn ông xấu xa kia.”
“…Gã đàn ông xấu xa?”
Thời Dương ngơ ngác lặp lại, Thẩm Như Ý liền sửa miệng.
“Không phải. Ý của cô là, người đàn ông vừa nhìn sẽ khiến người khác phải ồ lên ấy!”
“Cô Như Ý, mấy từ này do cô sáng chế ra hả?”
“Ai nói. Đây là mấy từ thông dụng trên mạng xã hội, con ở nước ngoài làm sao mà biết hết được.”
“Thật ạ?”
“Đương nhiên, chẳng lẽ cô lại lừa con.”
“Cô Như Ý, tuy rằng con rất tin cô nhưng mà lúc cô nói chuyện, mắt không ngừng hướng về phía bên trái, đây là điển hình của việc nói dối. Nếu như trong công việc, trên bàn kinh doanh thì đã sớm bị đối thủ bắt thóp rồi!”
Thời Dương chăm chú nhìn Thẩm Như Ý, sau đó mới chậm rãi trả lời. Cô vơn tay, bóp lấy mặt cậu bé.
“…Nhóc con, mấy năm không gặp liền to gan lớn mật quá ha?”
“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa. Thời Nguyệt buồn ngủ, chúng ta nhanh chóng về khách sạn thôi.”
Thời Ngọc Minh buồn cười, khẽ gọi. Thẩm Như Ý lái xe chở ba mẹ con đến nơi. Tuy nhiên khách sạn này khiến Thời Ngọc Minh không thoải mái chút nào cả. Thời điểm cô cùng mẹ đến nơi mới phát hiện đây là khách sạn Dung Thành. Ý tốt của Thẩm Như Ý, khó lòng từ chối, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở bước vào ở, tính toán sau vài hôm sẽ chuyển sang khách sạn khác.
Xe đến trước cổng khách sạn Dung Thành liền chậm rãi dừng lại, tuy nhiên Thẩm Như Ý dù xoay chuyển tay lái cỡ nào cũng không thể đem xe đỗ vào phía trong. Hết cách, Thời Ngọc Minh lên tiếng.
“Để mình.”
“Cậu biết lái xe rồi sao?”
“Ừm, trong thời gian ở nước ngoài chung quy có học qua. Mình muốn đưa bọn nhỏ đến trường, vậy nên đây là điều bắt buộc.”
Thời Ngọc Minh giữ chặt tay lái, thuần thục di chuyển xe vào bên trong, vừa nhanh vừa gọn. Thẩm Như Ý trợn tròn mắt.
“Mẹ kiếp, kỹ thuật này của cậu quá mức trâu bò rồi!”
“Được rồi, vào trong thôi.”
Thời Ngọc Minh tắt máy xe, đẩy cửa bước xuống. Tuy rằng Thẩm Như Ý vô tình chọn khách sạn này thế nhưng ngay cả lầu cũng chó ngáp phải ruồi, chọn đúng lầu tám. Mà Tôn Uyển Hà bấy giờ đã nhớ cháu mình đến nóng cả ruột gan, vừa nhìn thấy bọn nhỏ liền dịu giọng kêu lên.
“Thời Dương, Thời Nguyệt, mau tới đây cho bà ngoại nhìn cái nào…Hai đứa vẫn khỏe chứ? Sao lại tự ý làm mọi chuyện như vậy hả? Mẹ dặn ở nhà chờ mà sao không nghe, đặt vé máy bay chạy về đây?”
“Bà ngoại, cháu nhớ bà quá đi mất!”
Thời Dương chạy tới ôm chầm Tôn Uyển Hà. Vốn dĩ muốn nghiêm túc răn dạy, cuối cùng người mềm lòng lại là bà.
“Cháu đó, về sau không được phép làm như vậy nữa. Có biết chưa?”
“Bà ngoại, cháu muốn gặp bố, cho nên mới về đây.”
“Nhưng bố cháu đã…”
“Bố cháu đi đánh quái vật rồi, cháu biết. Nhưng bố đi lâu đến như vậy, chẳng lẽ còn chưa chịu quay về? Bà ngoại, cháu thật sự rất nhớ bố.”
“…Đã tới đây rồi, cháu đói chưa? Bà nấu mì cho cháu nhé.”
Tôn Uyển Hà trầm mặc thở dài. Thời Nguyệt nghe vậy, bi bô kêu lên.
“Bà ngoại! Cháu không ăn mì, cháu ăn trứng gà!”
“Ở đây là khách sạn, không có trứng gà. Thời Nguyệt ngoan, mai bà mua cho nhé?”
Chiếc bụng nhỏ của cô bé đúng lúc sôi ùng ục. Thời Dương giải thích.
“Cả ngày hôm nay em ấy chưa ăn gì hết, Thời Nguyệt nói đồ ăn trên máy bay không ngon.”
“Vậy để mẹ đi mua. Kế bên khách sạn hình như có siêu thị, mẹ mua trứng gà xong sẽ về ngay.”
Thời Ngọc Minh cúi người lấy ví tiền, Thẩm Như Ý nghiêng đầu lo lắng.
“Trễ rồi, mình đi với cậu nha?”
“Đừng lo, nơi này mình nằm trong lòng bàn tay, không lạc được đâu. Mấy ngày nay thấy cậu lái xe khổ cực đưa đón bọn mình, chờ mình trở về, sẽ mua thịt đãi cậu một bữa thật ngon lành!”
“Thôi mà! Ngọc Minh, món canh gà cậu làm mới là ngon nhất đó!”
“Mình biết rồi!”
Thời Ngọc Minh cầm ví tiền,chậm rãi nhấn thang máy. Đến lầu một, cửa thang máy chậm rãi mở ra, mà cả cô lẫn người bên ngoài trong nháy mắt đều sững sờ.