*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh sợ đánh thức Thời Ngọc Minh, cẩn thận từng chút một để cô tựa vào tán cây, cái nút áo khoác thật kĩ, sau đấy mới trả lời cuộc gọi.

“Xin lỗi, chú Hình.”

“Ngay lập tức quay về, chú ở biệt thự ven biển đợi cháu.”

“Không được. Chú Hình, thật sự cảm ơn chú những năm nay đã đứng phía sau hỗ trợ cùng ủng hộ cháu. Nhưng mà…con đường này, là do cháu tự mình chọn lựa.”

“Nhưng đây cũng chính là con đường ngu ngốc nhất! Chú đã sớm nói với cháu rồi, anh hùng khó vượt qua ải mỹ nhân, tại sao cháu cứ cố chấp không nghe? Chân của chú chính là ví dụ sống sờ sờ ra đấy! Chú dùng một cánh tay của cháu chính là mong muốn cháu hiểu được cảm giác mất đi tứ chi đau khổ tới mức nào, vậy mà cháu vẫn u mê!”

Đối phương tức giận gằn giọng, Phong Đình Quân nhìn cánh tay trái được bó bột cẩn thận của mình, cười khẽ.

“Không sao cả, mất rồi thì thôi.” Cập nhật chương mới nhất tại nh ayho.com |Nh ả y hố truyện*miễn phí

“Chẳng lẽ cháu có thể chịu được loại sinh hoạt mà cả đời chỉ có thể dùng đến một cánh tay thôi sao? Cháu làm cái gì cũng không được, bước đến đâu cũng sẽ có vô số ánh mắt kì quặc cùng thương hại nhìn chằm chằm. Thậm chí nếu như Thời Ngọc Minh rời bỏ cháu, cháu sẽ không thể nào đủ năng lực gánh vác cuộc sống cá nhân!”

“Cô ấy sẽ không.”

“Đúng là tuổi trẻ, cái gì cũng nghĩ thật vẹn toàn. Cô gái kia, cũng từng nói với chú như vậy. Cuối cùng thì sao? Khi chú vì cô ta mất đi một chân, cô ta không nói không rằng, cứ như vậy lật mặt phản bội.”



“Đình Quân, cháu đừng mắc loại sai lầm ngớ ngẩn như vậy nữa!”

“Tổn thương cô ấy, đánh mất cô ấy mới chính là chuyện sai lầm nhất trong cuộc đời cháu. Chú Hình, chừa cháu đường lui đi. Ân tình này, cháu mãi ghi nhớ…”

Cúp điện thoại, Phong Đình Quân trực tiếp vứt điện thoại xuống hồ, khiến bọt nước bắn tung tóe. Trong nháy mắt, anh cảm giác mình đã rút bỏ được toàn bộ gánh nặng, thời khắc điện thoại vĩnh viễn chìm vào đáy hồ, tựa như quá khứ sẽ chẳng bao giờ tái diễn lại thêm lần nữa.

Lúc trở về, anh thấy Thời Ngọc đã thức dậy. Cô ngơ ngác ngồi tựa vào gốc cây, ngoan ngoãn chờ anh. Anh ngồi xổm xuống, cầm lấy tay cô. 

“Sao lại thức rồi?”

“Mấy giờ rồi?”

“Khoảng bốn giờ thì phải.”

“Điện thoại của anh đâu?”

“Ban nãy chạy xe nhanh quá, không biết rớt ở đâu rồi.”

“Sau này anh đừng chạy như thế nữa, nguy hiểm lắm.”

“Ừm, anh nghe em, bà chủ Phong.”

“Anh gọi em là cái gì đấy?”

“Bà chủ Phong.”

“Không ngờ đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng vẫn là bà chủ nhà họ Phong. Kiếp trước em mắc nợ nhà họ Phong nhiều lắm hay sao, kiếp này em trả mãi chẳng hết, cứ liên tục dây dưa như thế này đây.”

“…Ừm.” 

“Tiên sinh, hiện tại anh có thể nói cho em biết tên anh được chứ? Kết hôn rồi nhưng đến tên chồng cũng không biết, em cảm thấy kì lắm.”

“Gọi tiên sinh không phải tốt hơn sao?”

“Tốt thì tốt nhưng khi sang bên đấy, gặp gỡ hàng xóm, nếu như bọn họ hỏi chồng cô tên gì, em không trả lời được thì bầu biết giấu mặt mũi vào đâu.”

“…Đúng thật.”

“Vậy…anh tên gì?”

“…Anh không có tên.” 

Thời Ngọc Minh ngẩng đầu nhìn đối phương, đáy mắt chẳng chút hoài nghi, trái lại tràn ngập vẻ đau lòng.

“Em hiểu rồi. Bố mẹ lạc mất khi anh còn nhỏ nên bọn họ chưa kịp đặt tên cho anh đúng không? Chưa kể, Phong Đình Quân không biết bản thân có anh trai sinh đôi, anh lại còn rời khỏi nhà họ Phong từ rất sớm nữa, vậy nên cô chú Phong đều không đề cập tới. Thật là…chẳng lẽ lúc vừa chào đời anh liền bị mang đi? Nên bọn họ cũng không biết?”

Phong Đình Quân qua loa ậm ừ, Thời Ngọc Minh liền vỗ trán.

“Hèn gì, cô chú Phong tính tình hiền lành như vậy, làm sao có khả năng sẽ bỏ rơi con mình chứ. Không chừng thời điểm ở bệnh viện gặp phải kẻ táng tận lương tâm rồi…Bỏ đi, đoạn kí ức không vui này, anh tuyệt đối đừng nhớ đến.”

Nghe cô luyên thuyên hồi lâu, hơn nữa mọi thứ lại còn hợp lý đến như vậy, Phong Đình Quân chỉ đành cười cho qua chuyện. Anh trầm mặc, để Thời Ngọc Minh giữ suy nghĩ như vậy cũng không tệ.

“Nhưng người thì đều có tên. Nếu không anh điền thông tin vé máy bay làm sao?”

“Anh ghi tên Phong…Đình Quân?” 

“Hả?”

“Cách viết trông thì khá giống nhau, nhưng mà…”

Thời Ngọc Minh thoáng ngớ người, không biết phải trả lời như thế nào. Quanh đi quẩn lại, rốt cuộc cô vẫn gả cho Phong Đình Quân? Sau này ra nước ngoài, mọi người đều nói tiếng Anh rồi, có thể tránh đề cập đến cái tên này.

“Em không thích sao?” 

“Không hẳn. Chỉ là…cứ có cảm giác là lạ. Tên anh với tên tiếng Anh của đối phương quá mức giống nhau.”

“…Vậy em cứ gọi anh tiên sinh là được. Hoặc, anh đặt cho anh một cái tên đi?”

“Em sao?”

“Ừm, là em đó.”

“Vậy gọi là…Phong Đình Hồi đi.”

“Hồi?” 

“Chính là quay lại, quay trở về nhà.”

Thời Ngọc Minh sau một lúc nghĩ ngợi liền cho ra cái tên, giải thích ý nghĩa. Anh nghe vậy liền bật cười.

“Bà chủ Phong, em đây là muốn chồng mình sớm tan làm trở về nhà cùng mính, có đúng không hả?”

“Không có. Em sợ sau này Thời Dương và Thời Nguyệt đi học, thầy cô hỏi tên bố mẹ thì phải có cái tên thật rõ ràng chứ? Chữ hồi dễ học, bọn nhỏ chắc chắn rất nhanh sẽ thuộc mà thôi.”

“Vậy sao em không đặt Phong Đình Nhật cho rồi.” 

Phong Đình Quân dở khóc dở cười, Thời Ngọc Minh bấy giờ mới ồ lên.

“Ừm…cũng không phải không được, nhưng cảm giác chữ hồi nghe vẫn lọt tai hơn. Hồi nhỏ em thích xem tiểu thuyết Kim Dung, còn nhớ rõ chiêu thức cuối cùng trong Giáng Long Thập Bát Chưởng chính là Kháng Long Hữu Hối.”

“Kia là hối hận, không phải về đâu.” 

“Em biết, nhưng động tác chiêu đó đặc biệt rõ ràng. Ra tay rồi, cuối cùng lại thu hồi toàn bộ. Em cảm giác chiêu thức ấy giống như tình yêu vậy, muốn duỗi tay chạm đến nhưng rốt cuộc lại rụt rè trở về.”

Thời điểm nói chuyện, cô vẫn ngước mắt nhìn lên bầu trời cao vời vợi. Phong Đình Quân nhẩm lại từng chữ một, Kháng Long Hữu Hối, chứng tỏ còn hối hận. Lúc còn ngồi trên ghế nhà trường, Thời Ngọc Minh đã vô cùng giỏi ngữ văn, thường xuyên nhận được giấy khen. Sau này phát triển theo con đường nghệ thuật liền thuận buồm xuôi gió, khai phá tài năng bản thân. Mặc dù chỉ thuận miệng đặt tên nhưng toàn bộ tâm tư của cô đều đặt vào đó. Phong Đình Quân ém chặt thất vọng trong lòng, khẽ khàng đáp lời.  phí

“Được. Từ nay về sau, em cứ gọi anh là Phong Đình Hồi.”

“Đình Hồi.”

“Chưa đúng, gọi lại lần nữa.” 

“Phong Đình Hồi.”

“Vẫn không phải.”

“Thế thì…tiên sinh.”

“Bắt đầu từ hôm nay, em phải đổi cách xưng hô rồi, cô Thời ạ.”

Phong Đình Quân cúi đầu nói nhỏ vào tai cô. Thời Ngọc Minh ngơ ngác hồi lâu mới kịp phản ứng lại, hé khuôn miệng nhỏ nhắn, chần chừ nửa ngày mới xấu hổ kêu.

“…Chồng ơi.”

“Ừm, nhớ kĩ. Không được phép quên.”

“Em biết rồi mà tiên sinh Phong Đình Hồi! Anh dông dài quá đó, a, buông em ra…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play