*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rốt cuộc cũng phải kết thúc.
Lúc này Thời Ngọc Minh nhắm hai mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi, trầm mặc thở ra một hơi.
Cô biết, anh một mực điều tra những chuyện này, bây giờ cũng phải để nó lắng xuống.
Chẳng trách ngày hôm qua anh lại đưa cô đi ngắm sao trời, còn cầu hôn cô.
Hai mươi tuổi, anh có rất nhiều chuyện muốn làm, cũng đã thực hiện được gần như hầu hết, còn có cánh tay của anh…
Anh một mực không chịu nói thật, cô cũng không gặng hỏi nữa.
Chẳng qua là cô mơ hồ cảm thấy, cánh tay của anh có liên quan đến mình, nhưng một mực truy hỏi anh cũng chỉ nói rằng đó là báo đáp chân tình của ân nhân mà thôi.
Trên đời này làm gì có ân nhân nào cần hồi đáp bằng một cánh tay?
“Ngọc Minh! Con nghe không?”
Thời Ngọc Minh “ừ” một tiếng:
“Vâng, mẹ, con đây. Chuyện này mẹ cũng đừng lo lắng, con sẽ làm để trả lại sự trong sạch cho bố. Bố phạm tội giết người, mang tiếng xấu nhiều năm như vậy, con muốn minh oan cho bố.”
Tôn Uyển Hà thở dài than thở:
“Ngọc Minh, chờ vụ kiện này xong, chúng ta sẽ không tiếp tục dính vào mấy thứ này nữa được không, chúng ta sẽ trở về cuộc sống bình thường trước đây, để ý quan tâm tới bọn trẻ. Tiền bạc thực sự là cội rễ của mọi điều xấu xa. Bố của con đã phải chịu đựng rất nhiều rồi. Mẹ thực sự không muốn mất đi bất cứ người thân nào nữa đâu con.”
Thời Ngọc Minh hỏi:
“Mẹ, con đưa mẹ ra nước ngoài sống, mẹ thấy thế nào?”
“Mẹ đồng ý.” Tôn Uyển Hà nói: “Ngọc Minh, cái nhà này… mẹ thật sự không muốn ở lại, còn không bằng ở trong bệnh viện. Nơi này mỗi một góc đều thấy bóng dáng của bố con, mẹ thật nhớ bố con…”
“Vậy thì chúng ta nước ngoài sinh sống.”
. Cô vốn đã hẹn là cuối tuần sẽ cho bọn trẻ tới gặp ông nội Phong.
Tôn Uyển Hà dặn dò cô:
“Bất kể con và Đình Quân có vướng mắc gì với nhau nhưng dẫu sao đó cũng là cha ruột của bọn trẻ, ông nội Phong cũng là thật lòng thương yêu hai đứa cháu đích tôn này. Muốn để đứa trẻ lớn lên hạnh phúc thì không thể để cho tâm hồn chúng nhuốm sự hận thù.”
“Mẹ yên tâm đi, con hiểu rồi ạ.”
Cúp điện thoại, Thời Ngọc Minh kết thúc công việc.
Công ty lúc này muốn phát triển cũng không thể trong một sớm một chiều, thời gian này tự mình xử lý công việc trong công ty mới phát hiện việc quản lý thật không dễ dàng có thể học được nhanh chóng, cô còn rất nhiều thứ phải học, chờ đi nước ngoài nghỉ ngơi xong sẽ phải tìm anh dạy.”
Ra tới cửa công ty, cô đưa tay vẫy xe, cô muốn về nhà trước đón con sau đó sẽ đi nhà cũ.
Một chiếc Lincoln màu đen từ từ dừng lại trước mặt cô.
Cửa kính ghế sau từ từ hạ xuống, lộ ra một cái mũi quen thuộc, cười chào cô:
“Cô Thời, lại gặp mặt rồi. Mới mấy ngày không gặp cô lại càng xinh đẹp hơn.”
Thời Ngọc Minh có chút phòng bị, cô không biết người này xuất hiện ở đây có mục đích gì.
“Tổng giám đốc Quách, đã lâu không gặp.”
Tổng giám đốc Quách tháo chiếc kính râm xuống, cười cười nói:
“Vấn đề tài chính của công ty đã giải quyết xong chưa?”
“Còn đang nghĩ cách.” Thời Ngọc Minh hỏi: “Tổng giám đốc Quách, tôi có thể trả trước một phần tiền trong số đá quý của anh được không? Số còn lại tôi sẽ sớm tìm cách gom đủ, sau đó chuyển tiền cho anh, lãi cũng trả thêm.”
Tổng giám đốc Quách ha ha cười: “Cô Thời, cô cho rằng tôi tới tìm cô là vì đòi tiền đá quý?”
“… Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Ồ, đương nhiên không phải.” Tổng giám đốc Quach cầm kính râm trong tay gập lại nói:
“Cô Thời, tiền còn thiếu đối với chúng tôi cũng không thấm vào đâu cả, tôi ban đầu là lựa chọn làm ăn với công ty cậu cô, chỉ là nghĩ là hợp tác giữa công ty mà thôi chứ không liên quan đến cá nhân bởi vì tôi biết công ty của ba cô một khi xuất hiện nguy cơ người ra đi sẽ là cô.”
Những lời này khiến cho Thời Ngọc Minh không lạnh mà run.
Cô đột nhiên nhớ lại buổi chiều đáng sợ trên sân golf hôm đó.
Cô thận trọng lùi lại một chút, theo bản năng nhìn xung quanh.
Ở sân golf hôm đó anh còn kịp thời chạy tới, hôm nay thì chưa chắc.
“Cô Thời, đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương cô.”
Thời Ngọc Minh cảnh giác phòng bị:
“Tổng giám đốc Quách, có gì chúng ta nói thẳng được không? Nói vòng vèo xa xôi cũng không có ý nghĩa.”
“Được.” Tổng giám đốc Quách nói:
“Cô Thời lên xe đi, không phải cô muốn đi tới nhà họ Phong sao? Cô không cần đón xe nữa, tôi tiện đường đưa cô đi.”
Thời Ngọc Minh lắc đầu cự tuyệt:
“Không cần, tôi còn có việc khác, tạm thời không đi nhà cũ.”
“A! Đúng rồi. Cô xem trí nhớ của tôi này.” Tổng giám đốc Quách vỗ gáy một cái nói: “Chắc là cô sẽ đi đón Thời Dương và Thời Nguyệt sau đó mới về nhà cũ phải không? Thôi nào, lên xe đi, chúng ta đi trường của Thời Dương đón cậu bé tan học trước.”
Thời Ngọc Minh nghe xong trong lòng càng lạnh:
“Tổng giám đốc Quách, anh…”
“Tôi tại sao lại đối với cuộc sống cá nhân của cô quen thuộc như vậy sao?” Tổng giám đốc Quách hừ một tiếng: “Bởi vì tôi ban đầu chính là vì cô mà đến, đối với cuộc sống của cô đương nhiên muốn nắm trong lòng bàn tay.”
Thời Ngọc Minh mím chặt môi:
“Anh là vì tôi tới? Vậy anh rốt cuộc là muốn cái gì? Mạng của tôi?” Anh là người của Trương Huệ?”
“Trương Huệ? Ai cơ?”
Tài xế lái xe ngồi trước nhỏ giọng nói:
“Hẳn là mợ của cô Thời.”
“À. Nhớ ra rồi.” Tổng giám đốc Quách nhớ ra: “Đó chẳng qua là một mụ đàn bà ngu xuẩn, còn muốn xúi giục tôi? Cô Thời, cô đã nghĩ bà ta quá thần thông quảng đại rồi đó. Ngược lại, cô Thời, nếu cô đáp ứng điều kiện của tôi, tôi có thể đem Trương Huệ và Cố Quân Nhi bốc hơi khỏi thế giới này.”
Thời Ngọc Minh mím môi, liếc mắt nhìn xung quanh.
Có thể tổng giám đốc Quasch này sớm đã nhìn rõ suy nghĩ của cô, anh ta lười biếng tựa vào cửa xe nói:
“Đừng nhìn, anh ta sẽ không tới.”
Thời Ngọc Minh chợt quay đầu lại:
“Anh rốt cuộc biết cái gì rồi?”
“Tôi biết rất nhiều, so với cô nhiều hơn.” Tổng giám đốc Quach nói: “Cô nói xem anh ta tên gì, từ đâu tới đây, cùng với cô có can hệ gì, bây giờ anh ta ở đâu, mọi thứ liên quan đến anh ta tôi đều rất rõ ràng.”
“…”
“Lên xe đi cô Thời, nếu cô muốn biết thì hãy lên xe.”
Vừa dứt lời, từ trên xe bốn tên vệ sĩ áo đen bước xuống, Thời Ngọc Minh bị vây ở giữa, chỉ là không có tổn thương đến cô nhưng lại chặn đường đi của cô, một người trong đó kéo cửa xe ra làm động tác mời:
“Cô Thời, mời cô lên xe.”
Thời Ngọc Minh lúc bước vào mới phát hiện chiếc xe này hoàn toàn khác với cấu tạo những chiếc xe thông thường.
Không hề có từng ghế ngồi mà chỉ có hai hàng thẳng đứng dựa vào hai bên xe, giống như là xe điện ngầm, giống như cảnh trong một bộ phim nào đó cô đã rừng xem qua.
Tổng giám đốc quách ngồi ở một bên, trong ngực ôm một cục bông trắng..Cô ban đầu còn tưởng đó là một con thú đồ chơi, không ngờ nó lại kêu lên mấy tiếng.
Là một con chó nhỏ!
Thời Ngọc Minh căng thẳng toàn thân.
Tổng giám đốc Quách có vẻ như là người xấu.
“Tổng giám đốc Quách, tự tiện xông vào nhà người khác có phải rất mất lịch sự không? Đã vậy lại còn mang chó của người ta đi nữa?”
Tổng giám đốc Quách cười: “Cô nói vậy thì hình như đúng là có chút không lịch sự.”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Cô biết không cô Thời, anh ta vì ngươi thật đã hy sinh quá nhiều.” Tổng giám đốc quách nói:
“Không đơn giản chỉ là tài sản, mà còn có quyền thế địa vị, một tương lai mà nhiều người mơ ước, còn có một cánh tay anh ta, thậm chí chính anh ta.”
***