*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Một lần nữa?” Thời Ngọc Minh nghi ngờ, nói: “Tiên sinh, trước kia anh cũng từng gặp chuyện giống như Tiêu Hào hay sao?”

“Ừ.” Phong Đình Quân gật đầu một cái, có điều rất nhanh liền dịu dàng cười: “Đừng lo, anh đã ổn rồi.”

Vì trạng thái tinh thần sau này cũng như là sự an toàn của chính cậu bé, cuối cùng, với sự đề nghị của bác sĩ Triệu, viện trưởng không thể không tạm đồng ý cho Thẩm Như Ý nhận nuôi Tiêu Hào.

Ở viện mồ côi nhiều trẻ con, tinh lực của giáo viên cũng rất có hạn, tình huống của Tiêu Hào lại rất đặc thù. Hơn nữa, mọi người đều rất sợ ở nơi này, lạc trong hoàn cảnh quen thuộc, Tiêu Hào sẽ khôi phục lại kí ức lúc trước, lại một lần nữa rơi vào trong đau khổ. Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | N hảy*hố truyện full

Tiêu Hào với cái tin tức này thì cũng chẳng có phản ứng gì, cậu bé chẳng qua chỉ chớp đôi mắt to, hỏi: “Cô, mẹ cháu đi đâu rồi?”

Thẩm Như Ý mắt còn đỏ, có điều, vẫn cười hì hì như cũ, dắt tay Tiêu Hào: “Mẹ cháu ra nước ngoài làm việc rồi. Bên kia dễ tìm việc, hơn nữa lương cũng cao.”

Tiêu Hào cái hiểu cái không gật đầu một cái: “Thế tại sao mẹ lại không mang cháu đi chung ạ?”



Thẩm Như Ý như bừng tỉnh từ trong mộng, ha ha cười: “Không có gì, không có gì, chỉ là tôi cảm thấy trên thế giới này thật sự có hai người giống nhau y như đúc thế này. Dù có là sinh đôi thì cũng không quá giống thế này. Không sao, không sao, chỉ cần hai người sống tốt là được. Ngọc Minh, Tiêu Hào ở với mình cậu cứ yên tâm.”

Thẩm Như Ý thật sự thích trẻ con.

Trước đó đã nhận nuôi một lần, còn không tiếc cùng với người khác làm đám cưới giả. Bây giờ cô ấy đối với Tiêu Hào cũng tốt thật lòng thật dạ. Thời Ngọc Minh rất yên tâm.

Hơn nữa, bây giờ bên cạnh Thẩm Như Ý nếu như có thêm Tiêu Hào, vậy thì cũng có thể bớt dây dưa với cái người tên Hoắc Tuân kia đi một ít.

Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy cái người tên Hoắc Tuân đó rất không đáng tin. Cứ cách xa anh ta càng sớm càng tốt.

Reng reng reng…

Điện thoại reo.

Phong Đình Quân nhìn hiển thị trên điện thoại một cái, bỏ qua một bên nhận máy.

“Tổng Giám đốc Phong, phòng Tư pháp của chúng ta đã chuẩn bị xong tài liệu kiện tụng, tùy lúc đều có thể truy tố Trương Huệ cùng Cố Quân Nhi.”

Phong Đình Quân “ừ” một tiếng: “Giao cho phòng Tư Pháp toàn quyền phụ trách đi.”

“Được, còn nữa, chính là… Di chúc của anh cũng đã soạn xong. Tôi đã gửi đến hộp thư của anh, theo sắp xếp của anh, đem tài sản dưới danh nghĩa của anh, cổ phần công ty tất cả đều chuyển cho ông cụ Hình. Tất cả xe đã bán được, toàn bộ tiền đều chuyển vào tài khoản anh mở cho cô Thời ở châu Âu.”

“Có bao nhiêu?”

“Bởi vì bán tương đối gấp, cho nên cộng lại chỉ đến mấy tỉ.”

“Vậy là đủ rồi.”

“Tổng Giám đốc Phong, ngày mai là cuối tuần, là ngày cô Thời đưa bọn nhỏ đến nhà cũ. Tối nay anh nhớ chuẩn bị một chút.”

“Được, tôi biết rồi. Nói cho phòng Tư pháp nghe mau tiến hành kiện đi. Tôi muốn làm nhanh gọn, tránh đêm dài lắm mộng.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, Phong Đình Quân quay lại bên cạnh Thời Ngọc Minh, lúc này cô đang nói chuyện với bác sĩ Triệu, dường như vẫn còn đang hỏi thăm bệnh tình của Tiêu Hào.

Thấy anh tới, bác sĩ Triệu là người đầu tiên chú ý đến, lập tức chuyển đề tài: “Đại khái chính là như vậy, cô Thời, nếu như không có việc gì thì tôi đi về trước. Chỗ tôi còn đang có bệnh nhân chờ.”

Thời Ngọc Minh liên tục nói cảm ơn: “Làm phiền ông hôm nay chạy đến đây một chuyến.”

“Không sao. Cũng khổ, Tiêu Hào đứa bé này đúng là mạng khổ. Hy vọng sau này cậu bé có thể sống bình an vui vẻ.” Ông ta nhìn Phong Đình Quân một cái, chợt hiểu tất thảy, cười một cái, nói: “Cô Thời, cô yên tâm đi, bệnh nhân trước kia của tôi hiện đang hồi phục rất tốt. Tôi tin Tiêu Hào cũng nhất định có thể được như thế.”

“Vậy thì quá tốt.”

Bác sĩ Triệu nói tạm biệt với họ: “Hẹn gặp lại.”

Đưa mắt nhìn bác sĩ Triệu rời đi, Thời Ngọc Minh kéo kéo cánh tay tiên sinh, nói: “Đi thôi, chúng ta cũng về nhà đi.”

Tiên sinh gật đầu một cái: “Đi.”

Nhưng hướng xe máy chạy cũng không phải là về hướng khu nhà hoa Tường Vi, mà là…

Thời Ngọc Minh nhìn bốn chữ “Thung lũng Hạnh Phúc”, có chút mơ hồ.

“Anh dẫn em tới đây làm gì?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy trước giờ chưa từng tới, muốn dẫn em đi lên vòng xoay khổng lồ, ngắm sao ở vị trí cao nhất.”

Thời Ngọc Minh chợt nở nụ cười: “Tiên sinh, anh thật sự không xem lén nhật kí của em đấy chứ? Đây cũng là một trong những nguyện vọng năm hai mươi tuổi của em.”

“Đại khái chúng ta có thần giao cách cảm đi vậy.” Phong Đình Quân nói: “Trước khi chúng ta rời khỏi thành phố Hòa Văn, em còn muốn làm gì thì cứ nói hết cho anh nghe. Chờ sau khi hoàn thành tâm nguyện, chúng ta sẽ chính thức tạm biệt thành phố Hoà Văn này.”

Thời Ngọc Minh bị anh kéo đi vào trong khu giải trí, chạy thẳng đến vòng xoay.

Hôm nay người ở khu giải trí không đông, không cần xếp hàng, đi thẳng một mạch đã tới được chỗ vòng xoay.

Vòng xoay chọc trời chậm rãi chuyển động. Hai người bọn họ ở trong căn phòng nhỏ hẹp chậm rãi được đưa lên cao.

Đến cuối mùa thu, trời càng lúc càng tối sớm.

Hơn bảy giờ mà bốn phía đã tối đen như mực, lên chỗ cao nhất mới nhìn thấy toàn bộ thành phố Hòa Văn đã lên đèn, một mảnh lấp lánh, làm nền cho bầu trời sao.

Trong tim Phong Đình Quân nhói lên một cái.

Anh biết ý trong lời cô.

Khi đó anh xem Cố Quân Nhi là ánh Mặt trời trong lòng anh, mãi mãi cho đến bây giờ cũng không thèm quay đầu nhìn cô một cái.

Nhưng bây giờ mới biết, cái gọi là ánh Mặt trời kia chỉ là một cái lò lửa dùng mạng sống của ba con người để đổi lấy. Cái lò lửa đó thiêu đốt anh đến phát mệt, thiêu đốt anh đến mức anh mắc phải một sai lầm lớn.

Nói thật, anh hận mình hơn nhiều.

Là anh có mắt không tròng. Là anh nhìn người không rõ, là anh phụ lòng, cũng như làm tổn thương người mình đã từng thích nhất.

Ngọc Minh có đôi câu nói rất đúng. Anh có thể không thương yêu cô, nhưng anh không thể không tin cô.

Minh mà anh dùng mạng bảo vệ nhiều năm như vậy, tại sao anh lại không tin cô chứ?

Đáng tiếc, hết thảy cũng là anh hiểu ra quá trễ.

Tình cảnh này, cũng còn may, anh còn có một cơ hội nữa, cho nên….

“Ngọc Minh, gả cho anh đi, được không?”

Thời Ngọc Minh đang ngắm sao, dường như bị hù hết hồn, ngay sau đó, gò má hơi ửng đỏ, nói chuyện cũng có chút ngượng ngùng: “Anh… Hôm nay đưa em đến đây chính là vì cái này sao?”

Anh cười khẽ: “Cũng không phải, anh thật sự muốn đưa em đến đây để ngắm sao. Nhưng bây giờ cảm thấy dưới bầu trời sao đẹp thế này nếu như không làm chút chuyện có ý nghĩa thì dường như quá uổng phí cảnh sắc tuyệt đẹp này rồi.”

Mặc dù sớm đã có quyết định cho tương lai, nhưng mà chuyện cầu hôn này khiến cho Thời Ngọc Minh có chút ngượng ngùng.

“Có hơi đột nhiên.” Cô nói: “Em phải từ từ đã.”

Phong Đình Quân gật đầu nói: “Em còn điều kiện gì thì cứ nói ra, chỉ cần em nói ra, anh có thể làm được.”

Thời Ngọc Minh đột nhiên nổi lên hứng thú: “Đừng nói tự mãn như vậy. Em nói gì anh cũng làm được hay sao?”

“Ừ.”

“Anh đồng ý hái sao cho em, vẫn còn chưa có làm đâu đó.”

“Đã làm rồi.” Phong Đình Quân nói: “Anh mua một hành tinh nhỏ, dùng tên em để đặt.”

Thời Ngọc Minh hoàn toàn không ngờ anh lại đi làm thật: “Anh mua thật sao?”

“Ừ.”

“…Đắt bao nhiêu đây?”

“Đắt bao nhiêu đều đáng giá. Cho nên… Em đồng ý chứ?”

Thời Ngọc Minh khẽ cười, cố ý nói: “Mặc dù em không biết anh có xem lén nhật kí của em hay không, nhưng mà lúc em hai mươi tuổi tự tay em viết xuống một danh sách nguyện vọng. Những nguyện vọng đó, anh gần như đã giúp em hoàn thành gần hết, trừ hai điều trong đó.  Đọc truyện online nhanh nhất tại N h ay*ho.com | N h ảy*hố truyện full.Một là em muốn đổi cho bố mình một chiếc xe, chiếc xe của ông ấy đã lái rất lâu rồi. Nhưng mà… Bây giờ vĩnh viễn cũng không có cơ hội nữa.”

“Vậy cái khác thì sao?”

Cô hít sâu một hơi, nói: “Cái khác là em muốn được một lần ngắm tuyết ở thành phố Hòa Văn.”

Phong Đình Quân không lên tiếng.

Cô nói tiếp: “Tiên sinh, anh không gì không thể, không biết có thể làm cho thành phố Hòa Văn có tuyết hay là không?”

“Anh làm cho thành phố Hòa Văn có tuyết thì em sẽ gả cho anh à?”

“Đúng.”

Anh nghiêm túc nói: “Chỉ cần em đồng ý thì anh có thể làm được.”

Lần này, Thời Ngọc Minh có chút ngượng ngùng: “Cái đó… Đó chính là năm em hai mươi tuổi suy nghĩ bậy bạ thôi. Thành phố Hòa Văn, một nơi như này, mùa đông lạnh nhất cũng không khi nào xuống dưới 10 độ C, sao mà có tuyết được? Em chỉ nói bậy ba một chút thôi, anh đừng coi là thật.”

“Nhưng mà Ngọc Minh, anh cho là thật.”

“…”

“Em mới chính miệng đồng ý, chỉ cần anh làm cho thành phố Hòa Văn có tuyết rơi, em sẽ đồng ý gả cho anh, anh cho là thật.”

“Tiên sinh…”

“Anh nhất định sẽ làm được, em không được phép đổi ý.”

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play